Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 97: Tại sao, ngươi vẫn còn sống? (1)
Hồi 5: Cá chép vượt Vũ Môn.
Chương 97: Tại sao, ngươi vẫn còn sống? (1)
Ác mộng.
Ác mộng…
Ác mộng, vì mang theo nỗi kinh hoàng nên nó được gọi là ác mộng.
Nhưng khi dáng vẻ đáng sợ của nó bị thời gian bão hoà, thì nó vẫn sẽ là “ác mộng” sao?
— Sẽ không…
Hải An nghĩ, cậu bình tĩnh nhìn nồi cháo trắng đang sôi sùng sục. Gian bếp lúc này bề bộn hệt như vừa mới nấu xong một mâm cỗ lớn. Nhưng cậu biết, đây chỉ là khung cảnh lúc nhỏ khi cậu đang nỗ lực nấu cho mẹ một ít cháo lót dạ.
Mẹ bệnh rồi.
Từ lúc “ngắm nhìn” đáy biển về là mẹ suy sụp hẳn. Sáng nay còn không muốn rời giường. Anh trai sau này sẽ không quay lại nữa, cậu vẫn nên học cách tự chăm sóc cho mẹ dần.
“Chỉ có một chén cháo thì ít quá hả?”
Âm thanh còn trong veo và ngây ngô vang lên khắp mọi góc nẻo. Đó là giọng nói của Hải An năm tuổi. Giọng nói đó xuất phát từ ký ức ẩn sâu trong linh hồn.
“Hay chiên thêm một trái trứng nhé?”
Thế là trong bồn rửa chén xuất hiện một cái chảo. Thế nhưng cái chảo này vậy mà lại dơ mất rồi.
“Không sao, rửa một chút là sạch”
Nước từ trong vòi tự động chảy xuống, lơ lửng thành những bong bóng xanh lam. Bọt xà bông nháy mắt bao phủ mọi thứ, cái chảo lớn cuối cùng cũng đã sạch sẽ.
“Nếu cho nhiều đầu thì khi chiên trứng sẽ không bị dính chảo ha?”
Hải An đổ cả nửa chai đầu vào trong chảo, chất dầu sóng sánh bắt mắt vô cùng. Rồi cậu bật bếp làm nóng dầu, trong lúc đó thì loay hoay mở tủ lạnh tìm trái trứng gà nhỏ.
Trứng gà đập vào cạnh bếp “phóc phóc” nứt ra. Hải An nhồm cả cơ thể nhỏ bé tới gần hơn để tách vỏ trứng. Khi đó mọi sự chú ý hầu như đều dán vào lớp vỏ cam sẫm. Cậu không hề thấy được bên dưới đáy chảo đang sôi sục những bong bóng li ti.
Chảo vừa rửa còn đọng lại rất nhiều nước. Đầu bị đổ vào trực tiếp đã nén phần nước thừa đó ở dưới cùng. Rồi khi lửa đun sôi lượng nước đến bốc hơi, chảo đầu lúc này không khác gì một quả bom nổ chậm.
Trong lúc giật mình, trái trứng vừa đập vỡ đã bị cậu hất bay, đôi tay cụt ngủn bằng mắt thường có thể nhận ra đang đỏ ửng lên như dị ứng.
“Hức… hức…”
Tiếng khóc thút thít vọng lên khe khẽ. Nhưng nó lại như tiếng đàn mà âm vang khắp cả không gian.
Hải An cố kìm nén lại đôi mắt đang sắp nhoè nhoẹt, cậu chạy đến bồn rửa tay. Không hiểu sao dòng nước trông có vẻ mát mẻ lại càng khiến vết thương thêm đau đớn bỏng rát.
Sau khi nhận ra việc ngâm nước không hề mang lại kết quả, Hải An năm tuổi chỉ đành nghẹn khuất đi gọi mẹ.
“Mẹ… mẹ ơi”
Cửa căn phòng ngủ được mở ra, trên giường nhô ra một cục u lớn, là mẹ đang đắp chăn ngủ. Bất thình lình, những viên kẹo trắng ớn lăn ra từ khe của gầm giường. Hải An lụm một viên lên xem.
Là thuốc.
Đôi chân ngắn ngủn hớt hãi chạy đến xốc tấm chăn mỏng trên giường lên, nhưng giống như một trò ảo thuật giữa sân khấu, mẹ hoàn toàn không còn nằm ở trên giường nữa. Dưới tấm chăn chỉ có một lọ thuốc an thần còn mới toanh.
Vết thương trên hai tay bỗng nhiên chẳng còn thấy đau. Cậu cũng quên mất lý do mà mình đã đi vào đây. Bất chợt, giọng nói quen thuộc của mẹ vang tới từ ngoài cửa.
“Con có muốn đi gặp anh trai và cha không?”
“M-mẹ không nỡ để con ở lại…”
“Đi gặp anh trai… và cha nhé?”
Hải An đi theo tiếng kêu gọi quen thuộc mở hé cửa phòng, những dải vải như sống dậy mà ùa tới, chúng không khác gì cái đuôi của một con trăn khổng lồ đang vồ vập lao vào rồi quấn vòng quanh thân thể nhỏ bé của cậu.
Dưới tình huống đó, Hải An vậy mà giống như chẳng hề có cảm giác gì cả, cậu chỉ thấy đôi bàn chân không có huyết sắc của mẹ đang lơ lửng ở trên không, ngang với tầm mắt của mình. Toàn bộ không gian trong nhà trướng rộng, mọi thứ dường như trở nên cách cậu thật xa. Sau đó cơ thể nhẹ bẫng tựa được cả thế giới nâng đỡ.
Hải An không rõ là lý do nào đã dẫn đến tình cảnh hiện tại, nhưng có vẻ như cậu sẽ c·h·ế·t vào hôm nay.
Cho đến khi đường nhìn trở nên mờ mịt, phảng phất như bị bóng đêm xâm lấn. Một tiếng thở dài vang lên hệt sấm rền.
“Haa… Có phải là khi thức dậy, ta đã mở mắt sai cách rồi không?”
Sau câu nói đó, toàn bộ tri giác của Hải An đều mất hết. Cậu nghĩ là có ai đó đang nói chuyện với mình. Vậy nhưng với trạng thái này, cậu lại không thể nghe rõ được gì cả.
Thời gian lại từng chút một trôi qua. Người kia vẫn còn kiên trì nói chuyện. Đến khi Hải An lần nữa cảm nhận được sự nặng nề của thân thể, như có như không một bàn tay lớn đang ôn tồn xoa đầu.
“…thay ta sống, nhìn thấu bản chất của thế giới”
“…đừng tham dự vào quá nhiều thứ, cứ nhàn nhã cùng bọn họ chơi”
…
Cảm giác nghẹt thở ập đến như cơn sóng dữ, nó khiến Hải An có xúc động muốn đạp đổ hất văng mọi thứ xung quanh.
“Haa—!”
Hải An giật mình ngóc đầu dậy. Thì ra là do tư thế ngủ sấp mà dưỡng khí chẳng thể lưu thông. Hải An lật người rồi như thói quen mà lại càng vùi mặt sâu hơn vào chăn gối, che đi ánh nắng vàng rộm chiếu từ ô cửa sổ.
Vừa giây trước, cả cơ thể bị bao trùm trong một luồng không khí lười biếng. Giây sau, Hải An đã mở trừng cả hai mắt. Giống như một học sinh có tật ngủ nướng vừa phát hiện ra đã quá giờ đi học.
Thiếu niên dứt khoát bật người ngồi thẳng lưng, đôi đồng tử đen láy tựa hai giọt mực thoáng chốc mê mang. Cậu nhìn căn phòng ngủ quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Có một cổ cảm xúc nóng bỏng giống như người vừa khải hoàn.
Khoé môi chậm chạp nhếch cao, bắt đầu từ tiếng cười hừ hừ không rõ ràng. Sau đó thì cậu che mặt, lại ngả lưng xuống giường, cười đến sảng khoái, cười đến ngặt nghẽo.
Tuế đang ở đâu đó, nó nhìn cậu bằng ánh mắt như nhìn đứa điên vừa trốn trại: [……]
Hải An cười đến nước mắt sinh lý ứa ra.
— Thắng rồi…
Vào cái lúc mà bản thân còn đang nằm thoi thóp dưới miệng hố sụt, Hải An đã suy nghĩ rất nhiều. Hầu hết đều là nhớ về những cố sự đã từng trải.
Hải An không thích đánh cược, cậu thích nắm gọn mọi vấn đề ở trong lòng bàn tay, mổ sẻ nó theo cách có kế hoạch và xử lý nó trong thời gian ngắn nhất. Vậy mà ở thời điểm cận kề cái c·h·ế·t, có lẽ là vì đầu óc mù mờ sau khi va chạm, cậu đã lựa chọn con đường thắng ăn cả, ngã về không.
Xuyên suốt mười năm, cậu chưa từng có ước mơ hay mục tiêu gì cả, cứ sống một cách đạm mạc từ ngày này qua ngày khác. Vậy nên cậu từng nghĩ rằng vận mệnh cho cậu các giác quan nhạy bén cùng trực giác mạnh mẽ là đang lãng phí tài nguyên.
Song, cậu cũng rất biết ơn bởi vì nó là thứ duy nhất trên thế giới khiến cậu không cần phải suy tính gì mà tin tưởng vô hạn.
Hải An cược vào linh tính, cược dựa trên sự im lặng của trực giác ngay cả khi Tuế bắt đầu xâm nhập. Cược rằng Tuế sẽ không có cách nào khiến cậu bị tổn thương.
Và…
Cậu cược thắng rồi.
…
Hết chương 97.
——————————