Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 102: Level up—! Siêu Tri Giác! (2)
Hải An tập trung tất cả tinh thần của mình.
Cậu có cảm giác như thân thể này là một cái bể chứa nước kín đáo không có chỗ hở. Việc khai mở mana vào tối qua đã giúp cậu tạo ra thêm một chiếc van khóa nhỏ, khiến cho cậu có thể đóng mở nguồn nước theo nhu cầu của mình.
Khi van mở, nguồn nước sẽ chảy ra như một điều hiển nhiên. Nó sẽ chảy thẳng vào thiên nhiên, mạnh mẽ mà tinh khiết.
Thế nhưng, việc kiểm soát để nó bao bọc lấy thân thể hệt như đang kêu nó chảy ngược dòng. Không chỉ chạy ngược dòng mà còn phải bám vào “bể chứa” rồi cường hoá nó. So với kỹ thuật giữ mana ổn định thì đây dường như là một bài học nâng cao hơn.
Vẻ mặt của Hải An vẫn không đổi, nhưng hai bên thái dương đã nhỏ giọt mồ hôi.
Mana được cậu thả ra lơ lửng giữa không khí. Theo thời gian, nó đang có xu hướng hòa tan vào thiên nhiên. Lượng tiêu hao ban đầu là không quá đáng chú ý. Nhưng dần dà, nó khiến cho cậu cảm nhận được sự khô kiệt của bản thân. Nếu còn không kiểm soát tốt nó, thì đây chẳng khác nào hành động để cho máu chảy tự do.
Yết hầu của thiếu niên lăn lộn, cổ họng khô rát giờ lại càng thêm nóng bỏng. Những đầu ngón tay đang giơ ra trước mặt khẽ run. Ban đầu là không có, sau đó thì một lớp ánh sáng mỏng như lụa, mờ nhạt như tơ dần hiện lên.
Một tia rồi lại một tia, đến khi thị giác có thể nhìn ra được cái sắc đỏ như máu thì “phựt—!”. Tựa như chiếc cầu dao tự động ngắt khi hệ thống bị sốc điện. Hải An gập bụng hổn hển nuốt nhả dưỡng khí, tấm lưng từ khi nào đã ướt nhẹp mồ hôi.
Mặc dù đã thất bại nhưng Hải An lại có hơi vui vẻ nhếch khóe môi. Bởi vì cậu cảm nhận ra được sự kinh ngạc cùng vài phần khó tin đến cảm khái của Tuế.
Không dừng lại quá lâu, Hải An hít một hơi sâu, cố gắng điều chỉnh lại tình trạng thân thể. Một lần nữa cẩn trọng mà tỉ mỉ điều khiển luồng mana.
Thấy được sự nỗ lực của Hải An, Tuế cũng không nhẫn tâm đánh gãy. Nó chỉ có thể ở trong đầu mà thầm than.
— Yêu nghiệt…
Phải biết theo giáo trình dạy học của các cơ sở huấn luyện phổ thông thì thời gian ít nhất để làm quen với mana là một tháng, cường hoá cơ bắp sẽ được học trong bốn tháng và cao nhất là một học kỳ.
Vậy mà Hải An thì sao? Chỉ mất một đêm một sáng là đã có thể bập bẹ thành công.
Trong lúc Tuế đang âm thầm phỉ nhổ khả năng học tập khác người của Hải An, thì cậu đã thành công bao bọc hai bàn tay mình trong một lớp mana đỏ sẫm. Mặc dù so với Tuế thì nó trông có vẻ mỏng, nhạt màu và không dàn đều. Song, thành công với thời gian ngắn như thế này, đây thật sự rất có khả năng sẽ trở thành một thành tựu lớn.
Hải An nhìn hào quang đỏ như máu ở trên hai tay, cậu vu vơ hỏi: [Mana của tao có màu đỏ cũng là do mày sao?]
Tuế hừ lạnh, lập tức phủ nhận: [Đừng có cái gì cũng đổ thừa sang ta, màu sắc của mana phản ánh “cảm giác” mà ngươi mang lại cho người khác]
Hải An gật gù như đã hiểu, lại hỏi: [Vậy màu sắc của mana có thể thay đổi không?]
Tuế: [Không thể, đến c·hết cũng không thể]
[Liệu nó có bị trùng không?]
[Có, thường là người thân cùng một nhà sẽ hay bị trùng]
Trong lúc trò chuyện thì Hải An đã đi đến bên dưới vách đá, nơi có bụi lá cây mà Tuế đã giấu chai nước suối. Nhìn độ cao ước chừng mười mét hơn, Hải An nhếch môi: [Lỡ mà có té ngã, chắc không đến nổi c·hết đâu nhỉ?]
Tuế lớn tiếng cười nhạo: [Nếu mà c·hết ở đây thì ngươi nên dập đầu xin lỗi cái hố sụt cao hai trăm mét kia]
Nói là thế, nhưng đoạn vách đá dựng đứng này cũng không phải loại dễ xơi, Hải An chật vật phải rơi rớt tới tận lần thứ ba thì mới có thể chạm được vào điểm đích. Lấy được chai nước suối mà cứ ngỡ như đã hái được kỳ trân dị bảo.
Cả thân thể của cậu đều xuất hiện những vết trầy xước lớn nhỏ, vậy nhưng chỉ một cái nháy mắt là nó đã liền lại như mới. Hải An quay về chỗ ngồi trên nền đá, nhấp một ngụm hơn cả nửa chai.
Xuyên suốt mười bốn năm lớn lên, đây là lần đầu tiên cậu phải tiêu tốn nhiều sức lực như thế.
Hải An không thích những công việc sử dụng tay chân. Châm ngôn sống của cậu là “nếu có thể động não, thì nhất quyết không động tay”. Thế nhưng từ khi gặp Tuế, nhịp sống của cậu cứ luôn phát triển theo hướng ngược lại. Bây giờ thì đã quá trễ để “vứt” nó đi rồi.
Thiếu niên nghĩ về cuộc sống mà bất chợt mệt mỏi thở dài hệt như mấy ông lão tám mươi - chín mươi. Sau đó, trong đầu bỗng nhiên có một ý tưởng lóe lên như ánh sáng đèn dây tóc, đôi mắt tỏ tường chớp chớp.
Cậu kêu gọi Tuế bên trong tâm trí và hỏi: [Nếu mana có thể cường hoá cơ bắp, khiến chỉ số thể lực và vũ lực tăng cao. Vậy còn trí lực thì sao?]
Tuế đột ngột bị điểm danh chưa kịp hiểu chuyện gì, nó lại thấy Hải An tiếp tục hỏi: [Nếu tao cường hoá não bộ thì tốc độ xử lý thông tin hẳn là cũng sẽ được đề cao?]
Tuế: [……] - Thật đáng tiếc là nó không có tay, nếu không thì chắc chắn nó đã vỗ tay khen thưởng ý tưởng đó một cách kịch liệt.
Nó vô cùng kích động: [Đúng là hạt giống ngàn năm có một, nhân tài đứng trên vạn người, kẻ đi đầu thế hệ, ông hoàng của những ý tưởng độc đáo,…]
[Ngươi có thể thử] - Cuối cùng, nó nhẹ nhàng đề nghị.
Hải An nghe một tràng tán dương mà da đầu tê dại, có vẻ như đó là một ý tưởng khá tồi. Nhưng nếu cậu trực tiếp hỏi lý do thì chắc chắn Tuế sẽ không nói.
Vậy thì, thử một chút cũng không sao… nhỉ?
Hải An nuốt nước bọt, cậu vốn không phải loại liều mạng. Thế nhưng xã hội có nói “nếu không mắc sai lầm thì sẽ vĩnh viễn sống cùng sai lầm”. Phải làm sai, phát hiện rồi sửa lỗi; đó là cách mà thế giới đi đến ngày hôm nay.
Hải An tỉ mỉ tập luyện cho nhuần nhuyễn và nắm chắc cảm giác khi sử dụng mana để cường hóa. Cậu nhả ra một hơi căng thẳng, để phòng ngừa bất trác thì cậu sẽ sử dụng lượng mana ít hơn một nửa so với dự kiến ban đầu.
Tuế đang hóng hớt ở trong tâm trí, nó sắp không kiềm lại được tiếng bật cười rồi.
— Thứ ngu ngốc này thì ra cũng có ngày hôm nay.
— Đây gọi là thông minh quá bị thông minh hại!
Hải An thẳng lưng ngồi xếp bằng trên nền đá, hai mắt thả lỏng khép lại. Chờ đến khi máu thịt trên toàn cơ thể tiến vào trạng thái thoải mái nhất thì cậu bắt đầu phát động mana.
Từng chút, từng chút một. Chậm rãi, cẩn trọng và tỉ mỉ.
Hải An chẳng rõ lúc đó mọi thứ đã phát triển như thế nào, cậu giống như đã chạm vào một bức màn… hay có thể gọi là ranh giới. Phảng phất như tư duy của bản thân đã b·ị đ·ánh cắp đi. Mọi giác quan trên cơ thể đều buông lỏng, thiếu điều còn muốn hoà tan vào thế giới vật chất xung quanh.
Quên đi hết thảy mọi thứ, quên đi hố sụt, quên đi bản thân, quên đi Tuế,… Chỉ còn lại duy nhất trái tim hữu lực co bóp trong lòng ngực, hơi thở khò khè chậm chạp mà vững vàng.
Mặc dù đang ở trong trạng thái bất thường gần với hôn mê, nhưng không lâu sau đó thì tinh thần lại xuất hiện sự minh mẫn; cảm xúc ổn định, lắng đọng như một hồ nước có thể nhìn thấu tới tận đáy.
Hải An mở mắt ra, thế nhưng cậu lại chẳng có cảm giác là đôi mắt mình đang mở. Cậu thấy được bản thân đang ngồi trên nền đá lạnh lẽo, giọng nói kêu gọi của Tuế hoá thành những con chữ méo mó trôi lềnh bềnh khắp không trung.
Rồi cậu thấy thất khiếu của bản thân đang rỉ máu, thế giới run rẩy giống như sắp sụp đổ.
Hải An thở dài, cậu quay đầu nhìn thế giới. Suy nghĩ trong đầu thực thể hóa rồi xuất hiện trước mặt: [Máu cũng đã đổ rồi, nếu không kiếm chác được gì thì quá uổng phí…]
Thế là không gian hang động xung quanh di chuyển, hệt như một cái sa bàn đang được phác thảo mà độ chính xác lên tới một trăm phần trăm.
Cuối cùng, có vẻ như đã tới giới hạn. Cảnh quang xung quanh như được phủ lên một lớp hơi nước nhòe nhoẹt, hoá thành thuỷ tinh mà răn rắc sụp đổ.
Hải An đã thật sự rơi vào hôn mê.
…
Hết chương 102.
——————————