Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Số ba, số bốn cùng số bảy. (1)

Chương 11: Số ba, số bốn cùng số bảy. (1)


Xét trong nội bộ thì anh Táo cũng được xem như người có cơ tay cơ chân phát triển . Song, so với lũ côn đồ chỉ biết vung nắm đấm về phía trước thì anh Táo lại thuộc dạng người có tư tưởng thức thời.

Nếu đánh không lại thì chạy thôi. Chẳng có gì gọi là mất mặt cả, muốn sĩ diện thì cũng phải còn sống rồi mới sĩ được.

Anh Táo vừa chạy vừa làm loạn mọi thứ xung quanh. Anh đá văng một cái sọt nhựa vào bản mặt của lũ Bò Trắng. Những hộp carton theo quán tính mà đổ nhào về phía lối đi. Mặc dù với sát thương gần như bằng không, nhưng nhiêu đó là đủ để che chắn tầm mắt kẻ thù và câu được vài giây cho anh bỏ chạy thêm một đoạn.

“Đệt má nó! Thứ chuột cống!”

“Đuổi theo nó!”

Lũ Bò Trắng phía sau như bị chọc tới mức tức điên, ai nhìn vào thì chắc cũng hoang tưởng chúng thành những con bò mộng đang điên tiết rượt theo con mồi.

Dù cho tụi Bò Trắng có thế mạnh về số lượng, nhưng đây lại là địa bàn của Hội Rượu Trái Cây. Không cần phải nói thêm, anh Táo đây chính là một trong những “thổ địa” của mảnh đất tây bắc này.

Anh Táo lướt qua những con phố mà không cần chần chừ suy nghĩ, anh chạy băng băng cứ như đã sớm được vạch sẵn con đường t·ẩu t·hoát ngay trong đầu. Những con hẻm khuất và nhỏ hẹp liên tục xuất hiện khiến trí óc vốn không được thông minh lắm của lũ Bò Trắng giờ lại càng thêm nhiều phần choáng váng cùng hoang mang.

Khác với khu vực “vuông vức” của phố Ca-rô thuộc về Hội Bò Trắng thì địa bàn của Hội Rượu Trái Cây lại có rất nhiều nhà dân mọc lên như nấm, mọc sang sát nhau và chẳng có tí quy hoạch logic nào.

Song, anh Táo vẫn không thể hoàn toàn cắt đuôi được lũ bò điên kia.

“Bên này!”

“Phải đập gãy chân nó!”


Hơi thở của anh Táo sau một lúc đã không còn liền mạch, lòng ngực phập phòng và trái tim đang đập như cái mặt trống. Anh Táo chạy đến mức vả cả mồ hôi chân, nhưng tâm trí của anh chưa từng một lần xuất hiện suy nghĩ sẽ dừng lại. Anh chạy là vì mạng sống nhưng một phần cũng là vì quy tắc ngầm mà những hội bảo kê đã luôn tuân theo.

Trên đất của Quận Mười này có thể xuất hiện “t·hi t·hể” nhưng tuyệt đối không được để cho có “án mạng”.

Chẳng có tên côn đồ nào là muốn sống ở một nơi bị lực lượng cảnh sát điều tra và lục lọi đâu… Nhưng nhìn vào cái cách mà lũ Bò Trắng đang cố sống cố c·hết để rượt theo sau thì anh Táo lại cảm thấy một vị đắng chát trên đầu lưỡi.

Ý đồ của chúng nó đã rõ như ban ngày. Chúng đang muốn lôi cơ quan an ninh của đô thị vào cuộc. Còn bản thân sau đó sẽ đi núp dưới nách của thế lực chống lưng rồi xem trò vui. Vừa bảo toàn được sức mạnh cho bước tiếp theo, vừa hạ gục được đối thủ ở ngay bước đi đầu. Đây là một nước đi cực kỳ có lợi cho Hội Bò Trắng.

— Nhất định không thể để chúng nó mang xác của mình đi báo án được!

Anh Táo thầm giễu một câu trong đầu rồi lại tập trung sức lực để kéo dài khoảng cách. Máu và cơ bắp đều dồn hết xuống chân, anh lại rẽ tiếp vào vài con hẻm khuất để làm r·ối l·oạn tầm mắt kẻ thù. Mấy cái thùng rác vô tội hai bên cũng không thể trốn thoát, chúng đều bị anh quăng ngược về phía sau. Đập vào người lũ Bò Trắng rồi văng xuống nền xi măng gãy rụng.

Anh lao ra từ đầu bên kia của hẻm nhỏ, đôi con ngươi màu nâu không ngừng đảo trái đảo phải, nó cứ như là một chiếc máy quét chỉ thiếu mỗi tia laser. Thành công định vị được lộ tuyến tiếp theo, anh cắm đầu chạy mà không kịp quay đầu ngó lại.

Vì là ban ngày nên cũng xuất hiện vài bà cô thím dì đang đi lại ở xung quanh. Ánh mắt của mấy người đó tích tắc xuất hiện sự hoảng sợ khi nhìn thấy đám lưu manh bè lũ kéo nhau cầm dao cầm gậy rượt đuổi trên đường. Như một phản xạ có điều kiện, mọi cư dân nhanh chóng nép người lánh mặt đi, tránh cho việc tự nhiên có tai hoạ lại rơi trúng đầu…

Anh Táo xông vào một tiệm tạp hoá đang mở cửa, anh vụng về lách người qua những kệ hàng cao ngang vai. Chủ cửa hàng còn đang nửa mê nửa tỉnh muốn cất tiếng chửi. Nhưng sự xuất hiện của lũ Bò Trắng phía sau đã làm ông ta phải cứng họng.

“Nó đâu?”

Ông chủ há hốc mồm mà chỉ tay về hướng cửa hông phía sau. Ông ta lúc này có cảm giác như bản thân đang nằm mơ, mơ phải ngay một cái ác mộng. Cả linh hồn lẫn máu thịt đều đang gào thét muốn đuổi lũ “âm binh” nay đi cho xa xa.

Mười tên Bò Trắng lao vào những kệ hàng như đám bò điên nhìn thấy vải đỏ. Vài tên còn thừa nước đục mà lấy đi mấy chai nước suối cùng nước ngọt. Cứ như một cơn lũ vừa quét qua vậy, chỉ có vài cái chớp mắt mà tiệm tạp hoá đã bừa bộn y như phòng của đám con nít không dọn cả tuần.

Ông chủ cửa hàng vẫn chưa thể hoàn hồn khỏi trạng thái c·hết lặng, ông nhìn về phía cửa hông phía sau với ánh mắt bần thần. Khuôn miệng run rẩy mấp mé chửi rủa nhưng lại không dám phát ra âm thanh.

— M-mau… mau rắc muốiiiii!!!!


Phía sau cửa hông của tiệm tạp hoá lại là một con hẻm khác, nhưng bề ngang khá nhỏ chỉ vừa một người đi. Anh Táo thở hồng học và chạy đến cuối đường.

Lúc này mặt trời vẫn chưa lên tới thiên đỉnh, nhiệt độ cũng có thể coi như là dễ chịu. Nhưng việc phải chạy liên tục dưới cái ánh nắng chín, mười giờ vẫn là một thứ gì đó rất đau khổ.

Anh Táo dừng lại chống gối để xoa dịu trái tim như sắp văng ra khỏi lòng ngực. Cho đến khi tiếng hét của lũ Bò Trắng lần nữa vang lên: “Nó kìa!!” - Mấy tiếng hét chói tai như thế này quả nhiên luôn là kẻ thù của tim mạch.

Anh Táo với tấm lưng đã ướt nhẹp, anh lườm lũ Bò Trắng như đang khiêu khích. Dù mồ hôi đã vả ra đầy mặt, nhưng khóe miệng anh vẫn luôn cứ vểnh lên đầy chế giễu: “Giỏi thì tiếp tục đuổi theo ông nội mày nè! Để xem thằng nào đứng tim c·hết trước!”

Anh Táo bỏ lại hai câu nói cực kỳ thiếu đánh rồi bật người leo qua hàng rào lưới sắt cuối hẻm. Động tác leo trèo của anh rõ đã chậm chạp tới mức có thể với tay là túm liền được cổ chân. Thể lực đang giảm sút và lại càng giảm hơn sau khi anh nhảy từ hàng rào xuống tiếp đất.

Song, anh Táo vẫn tiếp tục chạy với hai chân sắp hoá đá. Anh nhìn tới một con dốc với những bậc thang làm bằng xà bần tạm bợ. Đôi chân đã nhức nhối giờ còn gào thét to hơn. Anh cố gắng nuốt nước bọt nhưng vì thở cả bằng mũi lẫn miệng khiến cổ họng anh vẫn cứ khô rát.

Đang kiệt sức nhưng anh vẫn không quên việc phải làm r·ối l·oạn đường đi. Nếu lũ bò điên phía sau mất dấu anh thì tốt, nhưng nếu chúng có thể đuổi kịp anh thì cũng không sao. Dù gì thì kết cục của bọn chúng đã định là phải vĩnh viễn ở lại mảnh đất này…

Đâu thể để chúng sống sót rồi đi mách lẻo với lũ cớm kia được…?

Hơi thở của đám Bò Trắng cũng như đang chơi trò đánh trống. Gương mặt vài đứa đàn em dưới cái nắng đã trắng bệch chẳng còn tý khí huyết nào. Bọn chúng không nhớ rõ bản thân đã băng qua bao nhiêu con hẻm nữa.

Bọn chúng là lũ lưu manh côn đồ chứ có phải cảnh sát đâu… Việc rượt đuổi trên sân nhà của đối thủ vẫn là một thứ ít khi được trải nghiệm.

Nhưng lần trải nghiệm này thật sự rất đa dạng.

Thằng Bảy bây giờ đã sâu sắc hiểu được lý do tại sao mỗi khi “có kèo” thì cả đám đều chọn chiến trường là bãi rác Quận chót.

— Con mẹ nó cái khu như tổ kiến này thì đánh đấm kiểu gì nổi?

Bây giờ sợ đến cả đường quay về bọn chúng cũng quên mất đi.

“Má nó!!” - Thằng Bảy bóp dẹp chai nước rỗng trong tay. Hắn ta văng tục oán trách mấy câu, nhưng kết quả vẫn là cắn răng căng cơ bắp tiếp tục đuổi.

Lũ Bò Trắng cuối cùng cũng leo qua được con dốc với mớ bậc thang như t·ra t·ấn đó. Nhưng nào ngờ, khi tầm mắt ngang với mặt đất thì… chúng thấy anh Táo đang leo lên mái nhà từ những thùng phuy sắt chung quanh. Chúng trơ mắt nhìn anh chật vật leo lên còn không quên đạp đổ đống thùng phuy đó.

Bò Trắng: “……”

Giờ đây mười tên Bò Trắng đã mệt tới mức không còn sức để than vãn. Chúng hổn hển thở rồi nhìn về phía thằng Bảy đang đơ mặt: “Con —— mẹ nó.” - Cái trò đ·é·o gì thế này?

Thằng Bảy có cảm giác rằng tận sâu trong linh hồn hắn đang có thứ gì đó gào thét hai chữ “từ bỏ”.


Hết chương 11.

——————————

Chương 11: Số ba, số bốn cùng số bảy. (1)