Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 26: Ảo giác. (2)
Dừng lại một lát, Hải An gật đầu: “Sinh vật có cơ thể bị biến đổi do tác động của các yếu tố môi trường và do quá trình tái tổ hợp sẽ gọi là biến dị.”
Nam nghiên cứu viên: “Nói chính xác hơn là cơ thể của sinh vật đó phải sinh ra biến đổi “mới”. Tức là khác với đồng loại, khác với đời ba mẹ, khác với anh chị em.”
Anh nói: “Biến dị thì có rất nhiều loại: Nào là thường biến; nào là biến dị liên quan đến vật chất di truyền (ADN, ARN, gen) như đột biến, biến dị tổ hợp. Rồi đột biến lại chia nhỏ hơn theo cấp độ phân tử (ADN, gen) hoặc cấp độ tế bào (nhiễm sắc thể).”
Anh dừng lại một chút để cho thiếu niên kịp tiêu hoá, đồng thời cũng nhấn mạnh câu nói tiếp theo: “Nhưng, dù có rơi vào trường hợp nào thì để phát hiện ra biến dị, con người cần phải so sánh. So sánh bằng mắt, so sánh những biến đổi ở kiểu hình. So sánh bằng thiết bị, so sánh những biến đổi liên quan tới vật chất di truyền.”
Anh đẩy chiếc hộp nhựa có chứa Tuế bên cạnh ra giữa bàn: “Thứ mà em mang tới, nếu anh chỉ nói mồm rằng “nó không phải sinh vật biến dị” thì khả năng cao là em sẽ không tin hoặc không chấp nhận. Bởi vì chính mắt em đã nhìn thấy mấy điều kỳ lạ.”
Nam nghiên cứu viên chuyển ánh mắt bình tĩnh thành dò xét, anh gõ vài cái lên nắp chiếc hộp, yêu cầu Hải An đặt sự tập trung của mình lên cục bông đỏ: “Vậy nên trước mắt hãy giả định “nó là sinh vật” và em đang so sánh để tìm ra sự biến dị của nó.” - Nói rồi anh thu tay, đưa lưng ngả về phía sau, kiên nhẫn chờ đợi.
Không khiến cả hai bị mất nhiều thời gian, Hải An sửng người, khẽ há mồm “a” một tiếng: “Nó không thể bị so sánh.” - Cậu kinh ngạc mơ hồ nhận xét.
Nam nghiên cứu viên: “Bingo! Haha… Trò chuyện với mấy đứa trẻ thông minh lúc nào cũng dễ dàng.”
Anh giải thích: “Để tìm ra yếu tố biến dị thì con người buộc phải so sánh nó với đồng loại - những sinh vật bình thường. Nhưng cục bông đỏ này là thứ không thể hoàn thành quá trình so sánh đó. Bởi vì ngoài nó ra thì chưa từng có một cá thể tương tự nào được công bố và ghi nhận.”
Nam nghiên cứu viên tán thưởng, tiếp tục nói: “Nếu một sinh vật đã không thể quy vào trường hợp biến dị thì nó căn bản không phải sinh vật biến dị…”
“Mà nó sẽ rơi vào loại “sinh vật chưa được công bố” một sinh vật mới hoàn toàn.” - Hải An vỡ lẽ thông suốt bổ sung.
Giống như một con mèo biến dị hai đuôi, con người phát hiện ra sự biến dị của nó là do đã so sánh nó với đồng loại mèo một đuôi bình thường. Nhưng nếu đồng loại của nó vốn đều là hai đuôi thì sao? Thì nó sẽ không còn được xem là động vật biến dị, bởi vì khi đem so sánh nó với đời ba mẹ cũng có hai đuôi thì nó là rất bình thường.
Một trường hợp khác, nếu thế giới không có loài động vật nào gọi tên là “mèo” thì việc mèo hai đuôi xuất hiện sẽ được xem xét và phân loại thành một giống loài mới. Áp dụng vào tình huống của cục bông đỏ, bởi vì thế giới chưa hề phát hiện ra một sinh vật nào tương tự trước đây, thế nên nó sẽ được xem là một loài hoàn toàn mới.
“Chính là như thế… Vậy nên yêu cầu giám định biến dị của em sẽ không được thông qua.” - Nam nghiên cứu viên ngồi thẳng người dậy, giọng nói thêm phần nghiêm túc.
“Quay lại nội dung lúc đầu anh nói. Anh không tìm ra được đặc điểm nào để gọi thứ này là sinh vật, anh không thể cảm nhận được trên thứ này có sự sống tồn tại.” - Ngụ ý của anh là đang nói về thân nhiệt, độ cứng của xương hoặc sụng, độ dày của thịt hoặc cơ.
So với những vị khách phiền phức trước đây thì nam nghiên cứu viên có ấn tượng rất tốt đối với thiếu niên trầm ổn trước mặt. Vậy nên anh cũng không keo kiệt câu từ mà giải thích nhiều hơn: “Mặc dù không phải sinh vật sống nhưng anh cảm thấy thứ này rất đặc biệt. Nó quá tinh xảo để chỉ xem là một món đồ. Tuy nhiên, cũng không loại trừ khả năng nó là sợi protein của một động vật biến dị hoặc tơ nhựa kéo ra từ một loại thực vật biến dị nào đó.”
“Ý anh giống như tơ nhện hoặc tơ cuống sen?” - Hải An trầm ngâm chỉ ra một vài ví dụ dễ thấy.
Nam nghiên cứu viên gật gù: “Đúng. Nếu thuộc trường hợp đó thì em nên đến Hiệp hội một chuyến. Bọn họ là dân trong nghề, biết đâu đã từng thấy thứ vật liệu tương tự.”
Hải An im lặng thật lâu. Cậu đến Trung tâm nghiên cứu động vật này đơn thuần chỉ là vì chút hứng thú nhất thời. Theo như mớ kiến thức linh tinh mà cậu nhớ, thì trong “chín danh sách sinh vật biến dị” những loài sinh vật có trí tuệ thường được xếp ở vị trí danh sách rất cao.
Mà thứ đồ chơi đỏ hoe tên Tuế này đâu chỉ đơn thuần là có trí tuệ? Nó còn phát triển ra ngôn ngữ, học tập được văn hoá từ xã hội của con người.
Song, kết quả lúc này lại khiến cậu hơi lâm vào mê mang. Những lời nam nghiên cứu viên nói cũng rất có lý, anh ta dựa trên kinh nghiệm và vốn hiểu biết để quan sát rồi kết luận. Nhưng còn những lúc Hải An nói chuyện với Tuế thì sao?
— Đi Hiệp hội một chuyến? Dù sao cũng đã làm tới mức này.
— Nhưng đi tới Hiệp hội thì có khác nào là đi vào nhà của anh Nghĩa đâu?
Thấy Hải An không nói gì, nam nghiên cứu viên cười sượng một cái, tiếp tục chủ đề: “Hơn nữa anh có một suy đoán, không có căn cứ gì đâu, nói ra chỉ để em tham khảo…”
Hải An: “Có phải anh muốn nói hiện tượng “ảo giác” em gặp tối qua có liên quan đến thứ này…?”
Nam nghiên cứu viên đã hoàn toàn xem những lời mô tả ban đầu của Hải An thành “ảo giác”. Anh thoáng giật mình, ánh mắt nhìn cậu lại càng thêm sáng ngời: “Đầu óc của em rất nhanh nhạy. Nhưng càng là như thế thì suy đoán kia lại càng có khả năng cao.”
Bởi vì đối với mấy người tỉnh táo và nhạy bén như thế thì làm gì có chuyện bọn họ ăn bậy ăn bạ để dính phải ảo giác? Vậy nên vấn đề chỉ có thể là do đã tiếp xúc với thứ đồ chơi này.
Hải An mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng ít nhiều thì người đang ngồi trước mặt cậu chính là “chuyên gia”. Nếu “chuyên gia” đã lên tiếng bảo thứ này không phải sinh vật thì dù có không tin… cậu cũng không thể phủ nhận.
Cậu thật sự gặp phải ảo giác?
Càng suy nghĩ và hồi tưởng, Hải An lại càng cảm thấy rùng mình. Mỗi lần nói chuyện với Tuế đều là khi cậu ở một mình. Lúc ở quán, đôi mắt của nó còn không thèm hí ra chứ đừng nói tới chuyện nó sẽ phát ra tiếng động.
Cái lần ầm ỉ trong bếp xem ra cũng khả nghi không kém, v·ết t·hương trên đầu là do cậu đụng vào kệ tủ rồi làm rơi nắp nồi, chứ cục bông đỏ kia chưa từng để lại vết tích gì cả. Lúc đó vì cơn đau nên cậu đã vô thức bỏ qua… Nhưng, liệu một sinh vật sống có thể nhịn thở mười lăm phút liền?
Cả vào lúc sáng khi cậu cố gắng ghi hình hoặc ghi âm, dù lừa nó kiểu gì thì cũng không thành. Thật sự là do nó có khả năng tránh né hay do nó đã vốn “không tồn tại”?
Hải An vô cảm nhìn trân trân vào chiếc bàn kính, sắc mặt càng thêm âm trầm, cậu không rõ tâm trí của bản thân vừa đi lạc ở phương nào nữa.
“Có vẻ như vụ này còn nghiêm trọng hơn anh tưởng.” - Nam nghiên cứu viên nhìn sắc mặt trầm trọng của Hải An, anh đẩy gọng mắt kính, cẩn trọng đánh giá: “Nếu em còn thời gian thì vẫn nên nhanh chóng đến Hiệp hội liền. Thế hệ đã thoát ly Trái Đất như bọn anh, học hành sâu xa đến mấy cũng chỉ có thể hiểu biết được một phần lông da.”
Thấy Hải An phối hợp gật đầu, anh ta lại nói thêm vài câu khích lệ: “Nếu là chất liệu hiếm nằm trong danh sách cao thì có khi Hiệp hội sẽ thu vào với giá siêu lớn. Muốn bán đồ cổ thì vẫn nên tới tiệm đồ cổ. Anh có quen biết vài người bên đó, nếu cần thì để anh giới thiệu. Bảo đảm uỷ thác của em sẽ được phân vào mục ưu tiên.”
Hải An nhìn anh cười xuề xoà. Nếu cần Hiệp hội can thiệp thì chẳng bằng cứ quăng chuyện cho anh Nghĩa xử lý. So với nhân viên công tác ở tầng dưới thì năng lực làm việc của Giám đốc chi hội vẫn cao hơn nhiều. Chẳng qua, e là lúc này anh Nghĩa sẽ không bằng lòng nhận thêm mấy việc lặt vặt này đâu.
…
Trao đổi thêm một lúc, Hải An uyển chuyển từ chối lòng tốt của nam nghiên cứu viên, cậu hẹn anh vào một ngày khác rồi từ tốn rời khỏi trung tâm. Nam nghiên cứu viên cũng rất nhiệt tình, anh tiễn cậu ra tới tận cửa, tiện thể lại hàn thuyên thêm vài câu.
Hải An xốc lại tinh thần, cậu nhìn anh ta hỏi: “Anh có từng học qua ngôn ngữ cũ của Trái Đất không?”
Nam nghiên cứu viên vỗ ngực tự hào: “Có chứ. Anh biết tiếng Đức, tiếng Pháp, một ít tiếng Anh, hiểu được vài từ Hán.”
Hải An vẫn bước chân thật đều, điều chỉnh biểu cảm ở mức thoải mái nhất, lại lơ đãng hỏi: “Gần đây em cũng đang học. Nhưng mà có từ em tra không ra. “Fəʊliɪdʒ” anh biết nghĩa từ đó là gì không?”
“Fəʊliɪdʒ” đây chính là từ mà Tuế đã nói cho Hải An nghe vào cuộc trò chuyện đầu tiên.
Nam nghiên cứu viên trầm ngâm lẩm bẩm đánh vần trong miệng. Tay trái lại bất giác sờ cằm như một thói quen mỗi khi suy nghĩ: “Fəʊliɪdʒ… Cái này là phát âm của tiếng Anh.”
Nửa phút đến một phút trôi qua, anh ta vẫn không liên hệ được với ý nghĩa nào. Thế là đành từ bỏ rồi thuận miệng hỏi một người trùng hợp đi ngang: “Hoa! “Fəʊliɪdʒ” nghĩa là gì?”
Nữ nghiên cứu viên tên Hoa hứng thú dừng lại, cô đẩy cao gọng kính. Không ngay lập tức trả lời mà suy tư cân nhắc vài giây: “Là lá cây, danh từ không đếm được, giờ hầu như chả còn ai sử dụng từ đó. Sao anh biết vậy?”
Nam nghiên cứu viên cười: “Haha… không có gì, tình cờ biết.”
Nữ nghiên cứu viên nghe tới đó thì hiểu ý chẳng tọc mạch dây dưa, cô tiếp tục đi làm chuyện của bản thân mình.
Ra tới cửa, Hải An lần nữa bày tỏ sự cảm ơn rồi vẫy tay rời đi.
…
Hết chương 26.
——————————