Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 43: Vệ tinh rất yên bình hay vệ tinh cần yên bình? (1)

Chương 43: Vệ tinh rất yên bình hay vệ tinh cần yên bình? (1)


Bảy giờ sáng, đồng hồ ầm ỉ kêu.

Hải An vươn tay chấm dứt tiếng báo thức rồi mới chậm rãi mở mắt. Nhưng thay vì thấy được cái trần nhà quen thuộc như mọi khi thì cậu lại bắt gặp một đôi con ngươi mang màu xanh táo huyền ảo.

Tuế đang nằm trên mặt cậu, đôi mắt nó chớp chớp như đang muốn chứng minh bản thân là sinh vật vô tội nhất thế gian. Nó sử dụng chất giọng ngây ngô hỏi: “Ngươi có gặp ác mộng không?”

Hải An dùng mu bàn tay gạt cơ thể của nó ra khỏi mặt, cậu chật vật ngồi dậy, những v·ết t·hương nằm im cả tối hôm qua giờ động đến lại căng ra đau đớn: “Mày muốn nghe câu trả lời như thế nào?” - Hải An hỏi.

Tuế nhìn cậu, đôi mắt tràn ngập niềm vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, nó nhoẻn miệng cười: “Ta mong là ngươi sẽ gặp ác mộng.”

Hải An rời giường, cậu chỉ hỏi cho có lệ thôi chứ chẳng thật sự bận tâm đến mấy suy nghĩ linh tinh của Tuế, bây giờ cậu chỉ cảm thấy vô lực hệt như con rối máy bị tháo rời pin.


Sau khi bổ sung vật tư cho chiếc bụng rỗng, Hải An rời khỏi nhà, hai tay cậu đang cầm những túi bọc rác đen. Việc trì hoãn cả một buổi tối là quá đủ rồi, cậu cần nhanh chóng tiêu huỷ mấy thứ đã bám đầy âm khí này.

Buổi sáng nắng lên, bầu không khí mang theo nhiệt độ ấm áp. Những cơn gió chưa bị hâm nóng, chúng kéo theo sự mát mẻ còn sót lại thổi qua. Nó khiến tâm tình của người ra đường chìm vào cảm giác thư giãn.

Ở bên trên vòm trời cao v·út, hình ảnh Trái Đất khuyết lơ lửng giữa không gian.

Trái Đất sau những áng mây vẫn hùng vĩ như thế. Nó khiến Hải An nhớ tới mục tiêu đi đầu của xã hội con người, một mục tiêu đã luôn được tuyên truyền tích cực qua mỗi thế hệ.

Đó là gom góp sức mạnh cùng tài nguyên, lần nữa tái thiết “quê hương”.

Hải An bước đều trên con đường xi măng xám, càng đi thì khoảng cách với bãi rác Quận chót lại càng gần. Ở đây đã sớm không còn nghe được âm thanh của đô thị nhộn nhịp.

Giữa bầu không khí bình lặng đó, vành tai của Hải An bỗng ngọ nguậy. Có thứ tiếng động sột soạt đâu đó vang ra. Cậu theo thói quen vốn định phớt lờ, nhưng chẳng biết nghĩ gì mà sau vài bước chân thì động tác đã ngừng hẳn.

Lại ngẩn người vài giây suy tư, Hải An đảo mắt dò tìm. Cuối cùng bước chân dừng ngay trước một con hẻm nhỏ. Bên trong hẻm toàn là thứ gì đâu đâu. Rác rưởi không chỉ chất đầy mấy thùng lớn mà còn tràn ra bên ngoài, vương vãi thành đống trong góc nhỏ. Bọc đen, bọc trắng, bọc vàng chẳng phân biệt trộn lẫn vào nhau.

Hải An bước lại gần, cân nhắc một chút rồi khom người gõ đát đát lên mặt bìa carton sần sùi.

Tấm bìa đó không quá bắt mắt, dù sao thì nó cũng chỉ là một mẩu rác trong biển rác xung quanh. Nhưng nếu có thời gian quan sát lâu hơn, thì sẽ nhận ra tấm carton này nằm ở đây thật sự không quá hợp lý, cứ như nó đang cố tình che che đậy đậy điều gì đó ở phía sau.

Hải An thở ra một hơi khẽ: “Mau về thôi, an toàn rồi.” - Nói rồi, Hải An lần nữa xoay người tiếp tục bước đi.

Cỡ nửa phút sau, rác bên dưới bìa carton rục rịch mạnh, sinh vật nhỏ bé núp giữa đống rác lộ ra đôi mắt trong veo nhìn theo bóng lưng Hải An đang ngày càng xa dần.

Đôi chân nhỏ bé khẩn trương chạy lon ton theo sau, vạt áo của Hải An bị kéo nhẹ. Cậu thiếu niên cúi đầu nhìn, bé gái nhỏ nhắn nơm nớp lo sợ cũng đang quan sát biểu cảm từ gương mặt cậu.

Bé gái đó ốm gầy, chỉ cao đến ngang eo của Hải An. Gương mặt trầy trụa lem luốc, cả cơ thể đều ám nồng mùi rác rưởi. Đầu tóc giống như bị người giật kéo mà khúc gọn khúc xoã. Quần áo bạc màu xộc xệch tuột khỏi vai, phần da thịt không được quần áo che khuất thì lộ ra những vết bầm tím bầm vàng như dấu tay. Một chân không mang giày còn đang ngọ nguậy trên mặt đất. Chân kia thì tại vị trí đầu gối có vết rách rướm máu đã kết vảy.

“Anh đến Lò đốt rác.” - Hải An thu hồi ánh mắt, không b·iểu t·ình nói.

Bé gái nghe thấy liền yếu ớt gật đầu, sau đó cũng chẳng hỏi han gì thêm.


Đến trước Lò đốt rác, bé gái liên tục cúi đầu cảm ơn Hải An rồi chạy đi trong sự kích động.

Dưới chân là rác, trên trời là khói đen, xung quanh chỉ toàn ô nhiễm cùng bụi bặm. Nếu không phải bản thân đã từng đi đến các khu vực trung tâm, thì có khi Hải An chẳng bao giờ tin nổi hai khu vực với hình dáng trái ngược nhau đó lại cùng nằm chung trong một đô thị.

Lò đốt rác cũng chẳng phải cơ sở gì to lớn, chẳng qua số lượng của nó có hơi nhiều. Mỗi một lò đều được xây dựng bên dưới một cái chòi nhỏ, lửa trong lò hừng hực cháy ngày cháy đêm. Hệ thống cấp rác vẫn còn là thủ công, ở phía xa xa là bóng lưng của vài người đang xúc rác lên xe đẩy.

Những người này Hải An không quen, nói trắng ra là nhân viên ở đây rất khó để nhớ mặt. Vì dường như mỗi lần Hải An mang rác đến đây, thì nhân viên chẳng hiểu sao lại bị đổi mới hoàn toàn.

Người sống ở bãi rác Quận chót này cũng chẳng mấy thân thiện, chỉ cặm cụi làm việc như những người câm.

Ngoài rác đã được phân loại sẵn từ trong đô thị mang ra, thì bọn họ chẳng bao giờ tò mò rác cá nhân được lũ lưu manh tự thân mang đến. Ừ thì, có tò mò chắc cũng chẳng dám hỏi. Vì ai biết được, sau khi nghe xong câu trả lời, bản thân liệu có trở thành bao rác thứ hai trên tay mấy kẻ đó?

Nhìn từng bọc rác đen bản thân mang đến bị cháy rụi, mùi h·ôi t·hối của xác c·hết bùng nổ ra xung quanh. Nó như cơn s·óng t·hần ập đến thay thế toàn bộ dưỡng khí trong phổi. Nhưng chẳng bao lâu sau thì nó cũng bị ngọn lửa rực rỡ trong lò dập tắt.

Hải An lúc này mới an tâm rời đi.


Hết chương 43.

——————————

Chương 43: Vệ tinh rất yên bình hay vệ tinh cần yên bình? (1)