Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 63: Hố sụt. (1)

Chương 63: Hố sụt. (1)


Lại di chuyển thêm một lúc, khoảng cách của cả nhóm với đỉnh núi ngày càng gần, cây dây leo xuất hiện dày đặc. Đúng lúc đó, một âm thanh “écc” bén nhọn thê lương vang lên từ phía xa.

Người phản ứng nhanh nhất vẫn là nhóm trưởng Quang Hải và Nhật Bảo, cả hai đồng thời quay ngoắt đầu về phương hướng mà âm thanh truyền tới. Ngoài tiếng thét không rõ ràng thì Hải An còn nghe được thêm một tiếng động kỳ lạ khác.

Vành tai của thiếu niên ngọ nguậy, trước khi tiếng thét kia vang lên thì một tràng âm thanh “lịch bịch” giống như có vật rơi từ nơi cao không ngừng v·a c·hạm vào tán cây, cuối cùng nặng nề đáp đất.

Quang Hải và Nhật Bảo đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu mọi người im lặng.

“Có con vật bị rơi từ trên dây leo xuống.” - Trong lúc ai nấy đều đang cảnh giác, Hải An làm như không có gì, khẽ khàng lên tiếng.

Cậu bổ sung: “Chắc là khỉ, nghe cao độ của giọng hét thì hẳn là khỉ con.”

Bốn người còn lại trố mắt nhìn Hải An, bọn họ không biết nên bình luận gì tiếp. Vì sau khi nghe phân tích của cậu thì chính bản thân mỗi người cũng thấy hơi có lý.

Song, cái tình huống này cũng nghịch lý quá đi?

Thứ bọn họ nghe được chỉ có mỗi tiếng thét thôi, làm sao mà có thể phán như thần thế?

Hải An đón nhận ánh mắt của từng người, làm bộ không hiểu tâm tư của bọn họ mà chớp chớp mắt vô tội nhún vai. Tuế trong túi quần của cậu lúc này đang lộ ra vẻ mặt đồng cảm sâu sắc.

Từ lúc gặp Hải An, Tuế có cảm giác rằng bản thân nó hình như không được thông minh như nó tưởng. Nhưng khi thấy có người chịu cùng cảnh ngộ, nó lại không thể không vô thức đắc ý. Giống như một người từng trải nhìn đám nít ranh chưa có kinh nghiệm mê mang mờ mịt.

Cả nhóm theo trí nhớ, lần mò tới phương hướng mà tiếng thét bén nhọn đã truyền ra. Sau đó là một màn câm nín đầy quỷ dị.

Hỏi bọn họ có tin tưởng lời nói của Hải An không?

Câu trả lời là chỉ 50/50. Bọn họ không phủ định lời suy đoán của Hải An nhưng chắc chắn cũng sẽ chẳng thật sự tin tưởng, do đó cả bọn mới chọn im lặng.

Vậy mà quả thực là có một con khỉ đang nằm vật lộn trên đống lá khô.

Sừng cừu là người nhanh nhất vứt hết cảm xúc lúng túng ra sau đầu, cô nhanh chân bước đến bên con voọc ngũ sắc. Voọc con thấy có người đến càng gào lên thê lương, cơ thể giống như đã bị gãy đứt nhiều đoạn xương lê lết tránh đi.

Nhật Bảo chỉ lên một đoạn dây leo khá cao, nói: “Chắc là rơi khỏi lưng mẹ, mẹ nó còn đang đứng đó kìa.”

Những người khác theo hướng chỉ của Nhật Bảo ngẩng đầu nhìn, voọc mẹ với cơ thể thon dài đang đu bám trên cây dây leo, bất động cảnh giác nhìn sáu “hai chân” lạ mặt đang vây quanh con mình.

Sừng cừu mặc kệ tiếng thét ôm voọc con cẩn thận lên tay. Ánh sáng nhu hoà truyền từ tay của sừng cừu sang cái chân nhỏ đã gãy đến biến dạng. Nam mắt kính thấy thế cũng đi đến: “Chữa nổi không?”

Sừng cừu gật đầu.

Tóc xoăn nâu nhìn không rời mắt, cứ như đang được chứng kiến một thế giới mới. Anh ta mắt chữ a mồm chữ o: “Chỉ cần trở thành Du Hành Gia là đều có được năng lực này sao?”

Vết thương của voọc con bằng mắt thường nhìn thấy đã ngừng chảy máu, Quang Hải bước đến phụ trách nắn lại xương. Nhật Bảo gãi mũi híp mắt cười: “Không phải, chỉ có những người mang tố chất Mộc mới có thể thực hiện được các kỹ năng trị liệu.”

Trong lúc chờ voọc con khoẻ lại, Nhật Bảo và nam mắt kính thay phiên nhau giải thích.

“Tố chất Mộc chủ sinh mệnh.”

“Tố chất Hoả chủ huỷ diệt.”

“Tố chất Thổ chủ kiên cố.”

“Tố chất Kim chủ cứng cáp.”

“Tố chất Thuỷ chủ linh hoạt.”

Tóc xoăn nâu lại hỏi: “Mộc và Hoả thì dễ hiểu rồi, còn ba tố chất khác có nghĩa là gì?”

Nhật Bảo suy tư, lấy ví dụ: “Nhà xây bằng xi măng sẽ bền vững hơn nhà xếp bằng gỗ. Vũ khí bằng kim loại vẫn cứng hơn bằng đá. Còn nước thì có thể tồn tại ở mọi hình dạng.”

Tóc xoăn nâu lại càng kích động hơn: “Vậy cậu có thể xem được tôi thuộc tố chất nào không?”

Mặc dù những kiến thức chuyên môn sẽ không được chính phủ công bố rộng rãi, nhưng một vài thứ lông da vẫn sẽ theo thời gian mà truyền bá ra ngoài. Giống như câu hỏi của tóc xoăn nâu, tố chất của con người là thứ ai sinh ra cũng đã có, không cần thiết phải thực hiện thao tác giấu diếm che mắt xã hội.

Nhưng đối với những Du Hành Gia không có kinh nghiệm giảng dạy thì để nhìn ra tố chất của người khác vẫn mất khá nhiều thời gian và chất xám.

Nam mắt kính: “Em nghĩ anh là tố chất Hoả.”

Nhật Bảo gật gù: “Theo những cảm nhận mà bọn tôi trải nghiệm trong hai ngày qua thì cậu chắc mang tố chất Hoả.”

Nói xong cả hai đều xoay đầu nhìn về hai người còn lại đang chăm sóc voọc con, trưng cầu ý kiến. Quang Hải không thèm nhìn sang, trực tiếp nói: “Tố chất Hoả.”

Sừng cừu ngẫm nghĩ rồi cũng đồng ý với đáp án “tố chất Hoả”.

Hải An đứng ở một bên, hiếm khi thấy cậu lộ ra vẻ thích thú, cũng ngóng nhìn sang Nhật Bảo và mọi người. Nhật Bảo tất nhiên là hiểu rồi, anh nói: “Hải An thì chắc là Mộc nhỉ?”

Sừng cừu lắc đầu: “Là Kim!”

Nam mắt kính há hốc mồm “hả” một tiếng, rồi cũng lao vào giằng co: “Em thấy giống Thổ hơn đó, trầm ổn như vậy.”

Quang Hải lúc này mới ngẩng đầu nhìn, biểu tình trầm ngâm: “Sai rồi, Hải An mang tố chất Thuỷ.”

Tóc xoăn nâu tự nhiên cảm thấy buồn cười, bỗng nhiên giơ tay chen lời: “Vậy tôi đoán nốt Hải An là Hoả, vừa đủ một vòng nhẫn.”

Cả bọn ngay lập tức “get” được, hùa nhau hắc hắc cười lên.

Hải An: “……”

Thật ra cũng không thể trách bọn họ được, việc xác định tố chất của một người thường có những trang thiết bị cao cấp chuyên dụng giám định. Nhưng thế giới đồng thời cũng lưu truyền một phương pháp dân gian.

Đó là nhìn khí chất.

Tố chất của một người hoàn toàn phụ thuộc vào nhân cách và khí chất mà họ có.

Trong khi đó, Hải An lại là kiểu người giấu tâm tư của bản thân vô cùng sâu, hành vi cậu thể hiện ra bên ngoài thường ngày đều phụ thuộc vào sự thay đổi của từng người. Chỉ cho mọi người nhìn thấy thứ mà họ muốn thấy, thâu tóm tâm tư lại vô cùng biết cách dẫn dắt lòng người.

Tóc xoăn nâu: “Nhưng mà làm sao mọi người có thể đoán ra vậy? Không lẽ có bảng so sánh các tố chất?”

Nhật Bảo nhìn anh gật gù, rồi chỉ vào sừng cừu nói: “Tố chất Mộc sẽ rộng lượng.”

Sừng cừu hếch mũi tự hào, lại hất cằm về nam mắt kính, khúc khích nói: “Tố chất Kim ương ngạnh, lại thích thắng thua.”

Nam mắt kính lườm bạn mình, bất đắc dĩ gãi đầu, nhìn về phía Quang Hải: “Tố chất Thổ trầm ổn.”

Nhật Bảo: “Còn đáng tin.”

Sừng cừu: “Vô cùng trách nhiệm.”

Nhóm trưởng Quang Hải được mọi người trá hình nịnh nọt chỉ biết lắc đầu cười xuề xoà, nhìn về phía Nhật Bảo rồi tóc xoăn nâu: “Tố chất Hoả sôi nổi, nhiệt huyết như lửa.”

Anh chuyển sang dòm Hải An: “Tố chất Thuỷ ôn hoà lại lãnh đạm như dòng nước quanh năm lạnh lẽo.”

Ba người khác nghe thấy anh nói, ngay lập tức phản bác.

Mắt kính lắc đầu: “Không không, tố chất Thổ vẫn hợp lý hơn.”

Nhật Bảo không chịu thua: “Mộc cũng có khả năng mà?”

Sừng cừu bĩu môi: “Sao không ai nghĩ Hải An là Kim thế?”

Mọi người nhìn sừng cừu, hoàn toàn từ bỏ việc hiểu mạch máu não của cô. Nếu phải dùng phương pháp loại trừ để xác định thì chắc chắn tố chất Kim sẽ bị loại trừ đầu tiên. Hoả thì khỏi phải nói rồi. Ba ứng cử viên sáng giá nhất chỉ có Thuỷ, Mộc và Thổ thôi.

Ba tố chất đó đều cùng giống nhau ở vẻ trầm ổn điềm tĩnh bên ngoài. Nhưng thuỷ thì trong ngoài đều lạnh, Mộc yên tĩnh nhưng thân thiện, Thổ dù ít lời nhưng luôn thấu hiểu.

Hình như Hải An đều có đủ cả hay đúng hơn là Hải An đều “thể hiện” ra không sót cái nào.


Hết chương 63.

——————————

Chương 63: Hố sụt. (1)