Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 69: Dáng vẻ của ngày tận thế. (1)
Hải An nghe nhưng cậu không trả lời, ngay từ ban đầu cậu đã chẳng có ý định sẽ nghiêm túc lắng nghe. Ý thức của cậu lúc này còn mong manh hơn cả sợi chỉ, cơn buồn ngủ bất cứ lúc nào đều có thể cuốn tâm trí của cậu đi.
Quang Hải và Nhật Bảo nhìn nhau, cả hai đều đã được giảng dạy về lịch sử Trái Đất và có độ hiểu biết nhất định đối với nguyên nhân tận thế cùng lý do sụp đổ của cả nền văn minh. Tuy nhiên, cái mà Tuế đang đề cập đến lại là “dáng vẻ” của tận thế, một thứ mà đến cả trí tuệ nhân tạo bậc nhất cũng không thể hoàn toàn mô phỏng lại chính xác.
Khi Trăng rơi… thế giới đến hồi kết.
Đây là điều mà ai ai cũng biết và khi nhắc đến, hết thảy đều tưởng tượng ra cảnh mặt đất nổ tung, thành phố sụp đổ, biển dung nham nhấn chìm mọi thứ chỉ trong một cái chớp mắt, chỉ trong một nhịp hơi thở. Cuốn mọi thứ về hư vô chỉ trong một nốt nhạc, khiến cho mọi sinh mệnh còn chưa kịp tuyệt vọng đã biến mất đi.
Nhưng sự thật lại không thảm thiết như thế.
Tuế nói: “Tận thế diễn ra rất nhàn nhã.”
— Nhàn nhã…
Quang Hải khó tin vô thức lẩm bẩm hai chữ “nhàn nhã” trong đầu. Anh đã không còn ở trong cái độ tuổi sẽ bốc đồng làm ầm lên vì những quan điểm trái dấu, dù có cho rằng lời nói vừa rồi là nhảm nhí bịa đặt thì anh vẫn sẽ bình tĩnh chờ đợi câu nói tiếp theo.
So với hai người kia, Tuế lại càng mẫn cảm hơn đối với sự sống mong manh còn lại của Hải An. Nó không còn tùy tiện leo lên người của cậu nữa, chỉ bò đến trên mu bàn tay đầy máu đang đặt trên đùi rồi tiếp tục kể: “Quá trình [Trăng rơi] kéo dài tận mười hai tháng, vừa đủ tròn một năm.”
Tuế: “Mặt Trăng sau khi bị phá huỷ mất một phần tư đã không còn ổn định, vận tốc trong chuyển động ngang bị thay đổi, từ đó trọng lực tác động lên Mặt Trăng bị ảnh hưởng và kéo nó ra khỏi quỹ đạo vốn có ban đầu.”
Đó là bước đầu tiên để bắt đầu một tận thế…
Nói tiếp: “Vào tháng đầu tiên sau khi Mặt Trăng rời khỏi quỹ đạo, nó đã đi được gần một nửa đoạn đường. Buổi tối ở Trái Đất sẽ chỉ sáng hơn bình thường. Quang cảnh trời đêm lúc đó rất đẹp, Mặt Trăng như viên ngọc độc nhất vô nhị được vũ trụ mài dũa. Nhưng không có một sinh vật nào có lòng tán thưởng nó cả.”
“Mức độ đe dọa của tháng thứ nhất là không cao. Khái niệm tận thế vẫn là một thứ xa rời và khó tưởng tượng. Tác động rõ ràng nhất của Mặt Trăng lên Trái Đất là thuỷ triều. Khi càng tiến lại gần, triều dâng càng cao và nó nhấn chìm toàn bộ đất đai dưới một lớp nước mặn. Các đô thị ở ven biển bị n·gập l·ụt, một số hòn đảo gần như bị đại dương nuốt chửng. Rất rất nhiều con người sẽ c·hết nếu không kịp s·ơ t·án, đe dọa mạng sống của hàng tỷ người.”
Tận thế đến vô cùng im lặng, nó khiến cho xã hội con người có chút mê mang…
Tuế: “Đến hết tháng thứ hai và tháng thứ ba, Mặt Trăng đã đi được hai phần ba quãng đường. Các cơ sở hạ tầng trên toàn cầu dần sụp đổ khi thuỷ triều dâng cao lên đến mười mét, các cảng biển không còn khả năng hoạt động, hệ thống liên lạc toàn cầu cũng bị phá huỷ, các vệ tinh định vị bị gián đoạn bởi trọng lực của Mặt Trăng đã khiến quỹ đạo chúng biến dạng.”
Nhật Bảo khẽ mấp máy môi: “Những tuyến cáp quang ở dưới đáy đại dương theo lẽ thường sẽ không bị ảnh hưởng.”
“Mấu chốt là các trạm điều khiển lại nằm ở trên bờ.” - Quang Hải nặng nề nhìn sang lắc đầu đáp.
Tuế bị chen lời bất mãn nhìn hai người đối diện, rồi nó cân nhắc đến thời gian còn lại của Hải An mà tiếp tục: “Thuỷ triều còn khiến những dòng sông chảy ngược dòng, mang theo nước biển làm cho đất và nguồn nước ngầm bị nhiễm mặn.”
Nó nói: “Các nhà máy lọc dầu cạnh biển bị bỏ hoang, gây nên sự thiếu hụt nhiên liệu trầm trọng. Nền nông nghiệp ở những quốc gia có địa hình thấp và tiếp giáp với biển bị đình chỉ, nguồn nước sạch cùng các mặt hàng y tế trở nên đắt đỏ và khan hiếm. Con người bắt đầu lao vào cuộc c·hiến t·ranh giành dự trữ đồ ăn và cũng chỉ có thể sống dựa vào nguồn dự trữ hàng hoá đó.”
“Nhưng con người không chỉ phải đối phó với những rắc rối từ t·hiên t·ai mà còn phải đàn áp và trấn an đồng loại. Khi thuỷ triều rút, vô số cá nhân sẽ gây náo loạn và b·iểu t·ình, một số người tỉnh táo hơn thì sẽ nối đuôi nhau xây dựng điểm lánh nạn trên các tòa nhà cao tầng và kiến trúc kiên cố.”
Nền văn minh dần sa sút, lịch sử hình thành không còn bao lâu cũng sẽ trở nên vô nghĩa…
Tuế: “Đến tháng thứ tư và thứ năm, Mặt Trăng lại tiến gần hơn, nó khiến thuỷ triều đạt đến độ cao ba mươi mét, thậm chí còn đạt đến mức một trăm mét trong vài tuần. Các bức tường nước nhấn chìm tất cả mọi thứ từ đất đai, nhà cửa đến các tòa kiến trúc chọc trời. Còn khi triều rút, các đại dương đã lùi ra xa đến hàng trăm kilomet, để lộ lớp thềm lục địa trông như những sa mạc khổng lồ.”
Nhật Bảo lại không nhịn được thắc mắc: “Vào lúc đó, con người sinh tồn như thế nào?”
Không phải châm biếm, cũng không phải xúc động. Đó là câu hỏi xuất phát từ sự khó tin. Trái Đất khi xưa chưa được khai mở và phổ cập hệ thống tuần hoàn năng lượng, “Nhẫn Khởi Nguyên” vào lúc đó cũng chỉ là những khái niệm thô sơ. Càng không phải nhắc đến “Hệ thống lý luận bản chất của vạn vật”.
Không có năng lượng, không có môi giới, không có trang bị… Gần như không có một cách nào để kéo dài hơi tàn.
Nhưng…
Con người vẫn sống, văn minh bị huỷ nhưng xã hội vẫn còn.
Tuế nhìn thứ hai chân đối diện đang mờ mịt, khinh thường hỏi: “Ngươi đoán xem?”
Nhật Bảo không hề tức giận với thái độ của Tuế, ngược lại anh ta càng cảm thấy mọi chuyện trầm trọng hơn.
Quang Hải cũng giống như đang đi lạc trong sương mù, nhưng ít ra anh ta vẫn còn nhạy bén: “Đó là lúc… các “Thần” xuất hiện.”
— Không phải xuất hiện, mà là thức giấc!
Các Thần đã đưa thế giới vào “bảo trì” mang mọi sinh vật lên chiếc thuyền “bảo tồn” không ngừng tạo ra “bản mở rộng”. Duy trì hơi tàn chờ một ngày lại bùng cháy…
Tuế hừ một tiếng mũi, rồi nó bỗng nhiên nhận ra điều gì đó mà lăn người trên mui bàn tay của Hải An: “Nàyyy, thứ ngu ngốc! Đừng có mà ngủ, ngủ lúc này là sẽ không dậy được đâu!!”
Hải An không hề mở mắt nên hai người khác cũng không nhận ra khi cậu đang dần mê mang bên bờ vực hôn mê.
Sắc mặt Hải An lúc này một chữ “tệ” là không đủ để miêu tả. Môi của cậu trắng bệch gần như là hòa vào màu sắc của làn da. Gương mặt với mái tóc đen láy đối lập khiến người nhìn thấy có cảm giác như đang quan sát trực diện vào tấm chân dung trắng đen.
Quang Hải và Nhật Bảo nhìn cậu trong lòng càng sốt ruột. Ngoại trừ việc cản gió từ miệng hố sụt và tăng phạm vi đống lửa thì cả hai chẳng làm được gì khác. Các v·ết t·hương có thể xử lý đều đã xử lý qua, nhưng dụng cụ y tế không đủ khiến những thao tác đó cũng không thể cầm cự lâu.
Hải An bị giọng của Tuế làm cho tỉnh, đầu óc dính đặc như hồ dán, mơ màng thều thào: “Tiếp tục.”
…
Hết chương 69.
——————————