Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 78: C·h·ế·t, trong chính căn nhà này. (1)
Mây đen dần che khuất những ánh sao xa xôi trên vòm trời, từng cơn gió cuốn lên sự hầm bức của thời tiết giữa năm. Đô thị đã chuẩn bị chui đầu vào chiếc chăn yên tĩnh để an giấc. Nhưng đâu đó vẫn còn vài con người vì “cuộc sống mai sau” mà tất bật làm việc…
Hải An nhàn tản đang ngồi xếp bằng ở một bên vỉa hè, thanh chày sắt đã lau sạch máu được đặt ngay ngắn trên đùi. Thân thể cậu nghiêng nghiêng, một tay chống cằm quan sát với điệu bộ lười biếng.
Kế bên chân của thiếu niên là vài xấp tiền đã được xếp thành từng cọc, nhưng so với chỉ tiêu năm mươi triệu ban đầu, thì số tiền này vẫn đang còn thiếu kha khá.
Cái xác của tên gầy gò đã sớm được xử lý, v·ết m·áu be bét trên đường theo lời nói của Hải An cũng đã được đổ đất cát lấp lại.
Ở phía xa xa trước mặt, mấy tên đàn em đang không ngừng banh mắt tìm kiếm những tờ tiền bị “thất lạc” đến tối tăm mặt mày. Có thằng Ba làm gương, dù ai nấy đều mang trên thân vết thương lớn nhỏ không ngừng nhức nhối, nhưng chẳng đứa nào dám hó hé tỏ ra bất mãn nửa lời.
Chúng hệt như những người nông dân cần cù đang khom lưng cấy lúa dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Hải An.
Sau một lúc, cả bọn đã hoàn thành công việc và đứng xếp hàng ngay ngắn trước mặt của cậu. Bọn chúng nhìn cậu đang kiểm tiền với ánh mắt nơm nớp, hầu kết lăn lên lăn xuống trong sự căng thẳng tột độ.
Hải An đếm đến tờ tiền cuối cùng, cậu vẩy vẩy cọc tiền trong tay, ánh mắt nhìn đám đàn em đã vui vẻ hơn nhiều. Thiếu niên nhoẻn khoé môi.
— Hay thật.
Cậu nhàn nhạt thông báo: “Đủ một trăm tờ không thiếu”
Đám đàn em nghe tới đó thì khoé mắt đã rưng rưng, giống như vừa sống sót sau tai hoạ, chúng nhìn cọc tiền dày cộm kia đầy vẻ cảm khái.
Hải An “phff” một tiếng cười khẽ. Làm sao mà cậu có thể không nhận ra? Trong cọc tiền này có tổng cộng mười tờ tiền mang trạng thái cũ kỹ và nhàu nát hơn rất nhiều.
Ừ, vừa khéo. Mười tờ tiền cũ đó trùng hợp lại vô cùng khớp với số tiền “thất lạc” mà Hải An đã làm “bay”.
— Kiếm tiền cũng không khó lắm nhỉ.
Đám đàn em này mà nghe được tiếng lòng của Hải An chắc chúng nó sẽ hộc máu c·h·ế·t tập thể mất thôi. Bọn nó chỉ là vài thằng lưu manh nhỏ nhoi không tiền không tài, mười tờ tiền kia gần như là đã vét sạch toàn bộ vốn liếng mà chúng có.
Không quan tâm đến sắc mặt bi phẫn của đám đàn em nữa, Hải An đánh mắt về phía xa, nơi duy nhất chỉ có một mình thằng Ba đang nằm oằn oại. Hắn bất động nằm đó tựa một thi thể, cả gương mặt vùi vào trong nền xi măng lõm, không thể nhìn rõ biểu tình của hắn lúc này. Chỉ có lồng ngực vẫn phập phồng là chứng minh hắn còn thở.
Hải An lười biếng lại chống cằm trên tay, cậu nhìn thằng Ba với ánh mắt đánh giá.
— Vậy mà lại không c·h·ế·t…
Sau một lúc thì ngừng, không mặn không nhạt nói: “Đứng dậy”
Thằng Ba nửa tiếng trước đã thoi thóp bỗng nhiên cục cự, cẳng tay vốn bị đạp nát ngoại trừ vết máu khô thì lành lặn như mới. Hắn dùng cánh tay mới toanh đó nắm lấy con dao đang ghim trên mu bàn tay còn lại. “Phực” một tiếng, trực tiếp giật lưỡi dao ra. Lưỡi dao bị kéo ra không khiến hắn đau, nhưng vào khoảnh khắc máu thịt ở vị trí vết thương được nối liền thì hô hấp hắn ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Hắn chậm chạp ngẩng đầu lên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khuôn mặt tái trắng vẫn còn lưu lại thần sắc khiếp sợ.
Đôi chân mất đi khả năng vận động như được đổi mới, hắn đứng dậy, hít một hơi sâu, dưỡng khí trào vào phổi khiến tâm trí hắn tỉnh táo hẳn. Thân thể vạm vỡ khép nép đi tới gần chỗ Hải An đang ngồi.
Hải An chắc buồn liếc nhìn, cậu ngáp một cái như mất kiên nhẫn, ống kim tiêm được xoay tròn trong tay, lại hỏi: “Thứ này là gì?”
Sắc mặt thằng Ba lộ ra vẻ phức tạp. Trước đó hắn không trả lời là vì muốn chọc tức thiếu niên, nhưng một phần khác cũng là do hắn không thật sự biết rõ câu trả lời.
Những người đưa cho hắn ống kim tiêm, bọn chúng không hề giải thích gì nhiều. Chỉ nói cho hội của hắn rằng, đây là thứ đạo cụ sẽ hỗ trợ bọn hắn quét sạch Quận Mười. Thằng Ba từ nhỏ đã theo “nghiệp” lưu manh, hắn chẳng được học hành tới nơi tới chốn, chỉ biết kẻ mạnh nói sao thì chính là như thế đó.
“Anh Cả” có thể sẽ biết được nhiều thông tin hơn, nhưng tính cách của “anh Cả” là kiểu thích tự ôm mọi chuyện, hắn ta không hề bằng lòng kể bất kỳ điều gì với ai. Chỉ dặn dò anh em vài câu như không được tuỳ tiện sử dụng, nếu không tới mức đường cùng thì đừng có mang mạng sống lên bàn cân.
Hải An nghe thằng Ba báo cáo, tâm trạng nhanh chóng thấy nhàm chán. Hải An lúc này không có thói quen suy luận, càng không có sự tính ý và cẩn thận. Cậu là kiểu đọc một hiểu một, cho nên thông tin mà thằng Ba nói, cậu chẳng khai thác được gì hữu dụng.
Thiếu niên đột ngột đứng dậy, động tác bất ngờ khiến đám đàn em giật thót.
— Thế giới này cũng chẳng phải chỉ có mình “thứ ngu ngốc” kia là thông minh.
Hải An hừ một tiếng mũi, nhanh chóng quyết định rồi lên tiếng: “Biết quán bar Đào Đắng nằm ở đâu không?”
Đám đàn em trợn mắt kinh hãi, chúng đồng loạt kêu lên ba chữ “Không thể nào!” ở trong lòng.
Thằng Ba lúc này mới dám ngước đầu lên, sắc mặt hắn cũng hơi vặn vẹo. Hội Bò Trắng có thể tìm được chống lưng thì ai nói Hội Rượu Trái Cây không thể đâu?
Khóe môi hắn mấp máy, lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận rồi mới lên tiếng, nhưng trong nhất thời hắn không biết phải xưng hô với thiếu niên nhỏ tuổi này như thế nào. Nhớ đến lời nói khi trước của tên gầy gò, thiếu niên này là đi từ Quận Bốn sang đây. Gương mặt sáng sủa, ngũ quan thanh tú, tư thái tự tin kèm theo chút lười biếng bất cần đời.
Đây là dáng vẻ điển hình của cậu ấm tập đoàn!
Thằng Ba nuốt nước bọt: “Cậu… c-cậu chủ nhỏ đến Đào Đắng làm gì?”
Hải An giống như không hề thấy bất ngờ với cách xưng hô đó, ngược lại sắc mặt còn có xu hướng giãn ra hệt như nghe được thứ âm hưởng quen thuộc. Nhưng điều đó vẫn không ngăn cản nổi sự lạnh lùng trong ánh mắt, cậu nói: “Làm sao? Muốn nghe?”
Hải An đó giờ luôn không hề thích bị người khác dò hỏi.
Thằng Ba bỗng nhiên rùng mình, hắn rất muốn lắc đầu phủi bỏ câu hỏi, nhưng hắn vẫn lo, và nỗi lo đó đã giúp hắn có thêm chút can đảm để chống cự: “Mày… là thành viên của Hội Rượu Trái Cây?”
Thằng Ba không đám hỏi thẳng vào vấn đề như thiếu niên này liệu có phải đang chống lưng cho Rượu Trái Cây không. Theo nghiệp lưu manh bao nhiêu năm, hắn ta vẫn có chút tinh ý nhỏ. Với những thông tin to bự như thế thì tốt nhất vẫn là nên để chính chủ tự mình mở miệng. Kẻ yếu phải cho ra dáng kẻ yếu, và tỏ ra khôn vặt là một điều không khôn ngoan.
Hải An quay đầu, cậu mắt đối mắt với thằng Ba. Thiếu niên chỉ cao hơn thằng ba vài centimet, nhưng khí thế thì lại áp đảo hoàn toàn, cậu thản thiên hỏi: “Nghĩ xem, nếu tao là một thành viên của Hội Rượu Trái Cây thì tao sẽ nắm giữ chức vụ gì trong đó?”
Thằng Ba mấp máy môi, cẩn trọng trả lời: “T-thủ lĩnh?”
Hẳn thật sự không tưởng tượng ra cảnh thiếu niên này sẽ hạ mình phục vụ mà nghe lời ai. Cả trong mối quan hệ hợp tác thì thiếu niên này chắc chắn cũng phải là người cầm đầu giật dây.
Hải An hài lòng, lại hỏi: “Thủ lĩnh bây giờ của Rượu Trái Cây là ai?”
Thằng Ba bỗng nhiên được bổ não vô số điều, hắn ngay lập tức trả lời: “Thằng Nho!”
Hải An tủm tỉm: “Hiểu rồi chứ?”
Không biết hiểu cái gì mà đám đàn em phía sau ngay lập tức gật đầu lia lịa. Thằng Ba thở ra một hơi nhẹ nhõm.
— Nếu không phải thành viên, cũng không phải hợp tác. Vậy thì thằng nhãi này tìm đến Đào Đắng chỉ có một mục đích.
— Đó là gây chuyện!! Thằng nhãi này muốn cướp lấy vị trí thủ lĩnh từ trong tay thằng Nho!
Thằng Ba lung tung suy đoán trong đầu. Hẳn cảm thấy có vẻ như đến ông trời cũng muốn giúp đỡ Hội Bò Trắng của hắn, mặc dù không quá suôn sẻ nhưng vận mệnh vẫn để hắn gặp mặt thiếu niên này trước lũ ruồi nhặng của Rượu Trái Cây.
Nếu có thể kéo thiếu niên này về cùng một phe thì Rượu Trái Cây chắc hắn sẽ trở thành đàn em của chúng, cũng đừng nói tới Quận Mười, các quận lân cận sẽ phải nhanh chóng cắm cờ trắng đầu hàng!
Hải An không biết mấy thứ loạn tùm lum trong đầu của thằng Ba, nhưng vẻ mặt cậu nhìn hắn lại rất hài lòng.
Khác với thói quen dẫn dắt tư duy mà Hải An trong quá khứ thông thạo. Hải An lúc này thích làm những hành động giống như cái gì cũng đã nói, lại giống như cái gì cũng chưa từng nói.
Cậu chỉ đơn giản là cho đám người kia một căn phòng trắng tinh, còn nội thất bên trong như thế nào, màu sắc, giả cả, thật hư, đều là do bọn chúng tự chọn, tự suy diễn, tự sắp xếp.
Trong quá khứ, cậu gian xảo mà cẩn thận.
Còn bây giờ, cậu giảo hoạt lại vô cùng tùy tiện.
Hải An thong thả bước đi, thằng Ba ngay lập tức chạy sát theo sau nửa bước, nhiệt tình dẫn đường.
…
Hết chương 78.
——————————