Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 96: Là màu “đen” hay “trắng”?
Anh Nghĩa mệt mỏi cầm tay lái, anh đang tự hỏi bản thân rằng tại sao đã hết giờ hành chính từ lâu rồi mà anh vẫn còn phải “tăng ca” ở bên ngoài. Tình trạng thiếu ngủ cùng sự nhàm chán khi lái xe khiến đầu óc của anh phân tán sang những vấn đề lung tung.
Có lẽ hôm nay là lần thứ hai…
Lần thứ hai Hải An khiến trong lòng anh ngũ vị tạp trần, một lời khó mà nói hết. Còn về lần đầu tiên, thì đó là khi anh vừa chuyển công tác đến vệ tinh này, là vào cái năm mà người thân của Hải An đều “m·ất t·ích” hết. Đứa nhỏ năm tuổi bị bỏ lại một mình trong căn nhà với hai sợi dây treo cổ được kết từ vải trắng.
Có lẽ vì tuổi còn nhỏ mà phải chịu đả kích lớn, Hải An khi đó hai chữ “lầm lì” là không đủ để miêu tả. Anh Nghĩa lại chẳng có chút kinh nghiệm đối phó với trẻ con, mối quan hệ giữa hai người đầy gượng gạo cùng cứng nhắc.
Hải An năm tuổi dường như chỉ khá hơn một đứa trẻ câm. Cậu không nói chuyện, không bộc lộ, không chia sẻ bất cứ thứ gì. Từ khó khăn cho đến những góc khuất. Không cười, không khóc, chẳng hờn dỗi cũng chẳng oán trách lên một ai.
Thật sự vô cùng giống với một con rối được ra lệnh phải “sống”.
Quyền lực cùng địa vị của anh Nghĩa khi đó chưa hề ổn định, anh cũng không đủ nhân lực để tìm hiểu cặn kẽ đời sống thường ngày của Hải An. Cho nên anh tất nhiên cũng chẳng biết việc đứa trẻ năm tuổi còn không cao đến hông của mình lại bị bọn lưu manh chuyên đòi nợ thuê dây dưa bắt nạt.
Cho đến khi anh biết chuyện, thì mọi thứ đã xong rồi.
Là “xong” theo đúng nghĩa đen, là Hải An năm tuổi đã tự mình “xử lý” đám vô học đó.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ, anh khi đó đang nỗ lực chuẩn bị mọi thứ từ giấy tờ đến vật chất để nhận nuôi Hải An. Nhưng một cuộc gọi lạ hoắc điện đến đã khiến anh lần đầu tiên cảm thấy lung lay với quyết định của chính mình.
Anh Nghĩa khẩn trương chạy đến căn nhà nhỏ nơi mà Hải An đã từng sống cùng mẹ và anh trai. Sau đó anh thấy trên gương mặt của Hải An trây trét toàn là máu và máu, là máu cam chảy ra từ mũi.
Nhưng anh lúc đó lại không hề có miếng tâm tư nào để lo lắng cho cậu, bởi vì Hải An đang đứng trước cửa nhà, còn sau lưng cậu là sáu tên côn đồ nằm la liệt bất động không rõ sống c·hết. Rồi khi anh tới gần hơn, anh phát hiện ra bản thân vậy mà lại không thể cảm nhận được hơi thở của chúng.
Anh Nghĩa ngụp lặn trong nguy hiểm đã lâu, xác người cũng không phải là chưa từng trông thấy. Thế nhưng anh nhìn chằm chằm vào sáu t·hi t·hể trước mặt mà mãi vẫn không bình tĩnh được. Lồng ngực căng lên hít một hơi thật sâu, khí oxi tràn vào như muốn làm vỡ tung lá phổi.
Da dẻ toàn thân của mỗi t·hi t·hể đều có nhiều nơi đỏ bừng lên như hơ lửa. Mép chúng sùi bọt, đôi mắt đã trợn tròng. Những bãi n·ôn m·ửa vương vãi khắp sàn, mùi tanh chua thoang thoảng trong không khí.
Anh nhìn sang Hải An - đứa nhỏ cô độc đang lặng lẽ đứng ở một bên, cơ hồ như phía sau lưng nó là vực sâu đã hoàn toàn sụp đổ.
Một đứa trẻ ngây thơ và sáu t·hi t·hể của đám côn đồ.
Sự phản cảm vùng lên như thuỷ triều, lần đầu tiên mọi khái niệm về thiện và ác trong đầu của anh rối thành một cục, cho tới giờ vẫn không thể rạch ròi phân định xem là ai đúng ai sai, ai đáng đời và ai có tội?
Đó cũng là thời điểm mà anh gặp mặt anh Nho của bây giờ. So với anh thì anh Nho lại nắm rõ ràng hoàn cảnh của Hải An hơn. Cũng chính là anh ta cho Hải An mượn điện thoại để liên lạc.
Khi cảnh sát và xe cứu thương chạy tới, nguyên nhân c·ái c·hết của sáu tên côn đồ cũng được tra ra.
Ngộ độc hơi Chloramine (NH2Cl).
Tiếp xúc trong thời gian dài khiến n·ạn n·hân bị đốt cháy thị giác và kích ứng hệ hô hấp, dẫn đến tổn thương n·ộ·i· ·t·ạ·n·g. Bị vây trong không gian kín với hơi Chloramine còn có thể gây t·ử v·ong.
Điều tra viên quan sát không gian kín đáo trong nhà, còn cộng thêm cả cánh cửa chống trộm hai lớp có hơi hoen gỉ. Cô chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Về cách mà một lượng lớn hơi Chloramine có thể được tạo ra, đội điều tra hiện trường đã kết luận rằng nó xuất hiện là do phản ứng hoá học từ hành vi trộn thuốc tẩy và amoniac - hai thứ được xem như chất tẩy rửa gia dụng phổ biến ở mọi nhà.
Trong nhà tắm có rất nhiều xô nước tẩy rửa được trộn lẫn, nhưng vì đặt ở vị trí không quá bắt mắt mà khi sự cố đến cũng chẳng ai nhận ra.
Điều tra viên có nghe được một chút tình hình của chủ nhân căn nhà. Là một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, vậy nhưng nó lại phải sống và sinh hoạt một mình. Thật may mắn là ông trời đã thương xót, đứa trẻ chỉ bị kích ứng nhẹ, hơi buồn nôn và nhức đầu.
— Ngược lại thì đáng đời lũ t·rộm c·ắp, đến một đứa trẻ đáng thương cũng không tha.
Nữ điều tra viên nghĩ thầm trong bụng, cô dịu dàng xoa đầu Hải An rồi nắn bóp đôi bàn tay nhỏ bé, không ngừng nói lời trấn an.
Hải An có vẻ như cũng nhận ra bản thân đã mang đến phiền phức cho mọi người, nên khi điều tra viên hỏi chuyện, cậu rất phối hợp thỏ thẻ đáp: “Bọn họ cứ đòi vào nhà xem, nhưng con đã cố ngăn cản vì sàn nhà vừa lau còn đang ướt chưa khô”
Anh Nghĩa đang dàn xếp công việc đều nghe hết tất cả vào tai. Rồi sau đó anh còn nghe thấy nữ điều tra viên căn dặn cậu: “Sau này con không được trộn thuốc tẩy và amoniac chung với nhau nữa nhé. Như thế là rất nguy hiểm!”
Anh bất giác quay đầu nhìn sang, không hiểu sao lại có chút muốn dò xét phản ứng của đứa nhỏ năm tuổi. Vừa hay, Hải An hệt như cảm ứng được. Với vẻ mặt còn nhiễm sự ngây thơ, cậu bình tĩnh mắt đối mắt với anh Nghĩa rồi trả lời: “Mẹ con, cũng từng dặn như thế”
Thịch—!
Ngay khi câu trả lời vô tư đó được thốt lên, anh Nghĩa chỉ cảm thấy quả tim “đùng” một phát đập thẳng vào xương sườn. Tâm trạng đột nhiên trở nên nôn nao.
Thế giới trong anh hóa thành bộ phim truyền hình lỗi thời, sắc màu chỉ còn vỏn vẹn hai tông đen và trắng. Nhưng anh nhất thời lại không phân biệt được Hải An - đứa trẻ năm tuổi trước mặt này là mang cái sắc “đen” hay sắc “trắng”.
Cơ bắp toàn thân siết chặt lại, những đầu ngón tay dùng sức giữ chiếc điện thoại đến trắng bệch lạnh ngắt. Anh giống như xuyên qua Hải An mà nhìn thấy hình bóng của người nào đó…
— Nó biết…
Hải An biết, biết rất rõ.
— Đây không phải sự cố…
Hải An còn nhỏ, nhưng cậu không ngốc, cũng chẳng phải loại hiền lành vô hại. Rõ ràng Hải An đã cho lũ vô học kia một cơ hội để tránh khỏi lưỡi hái của tử thần. Chỉ cần bọn chúng mặc kệ Hải An hôm nay, không làm gì cả và rời khỏi nơi này.
Nhưng đáng tiếc, vận mệnh nói “số của bọn chúng đã tới rồi”.
Trái ngược với vẻ câm lặng của anh Nghĩa, nữ điều tra viên lại hì hì cười: “Nếu mẹ đã dặn thì lần sau con không được tái phạm nhé”
Hải An chậm rãi thu hồi ánh mắt, cậu không đồng ý cũng chẳng gật đầu…
…
Đô thị bước vào tháng chín, cuối cùng Giải vô địch bốn năm một lần của Đài Sinh Tử cũng bắt đầu khai mạc.
Hải An sau hơn ba tháng rèn luyện khắc khổ đã có thể tiến vào đẳng cấp tinh anh với một thành tích vô cùng loá mắt. Mặc dù thời gian cậu tiếp nhận huấn luyện là khá ngắn, nhưng số lần cậu thực chiến ngược lại rất nhiều và còn liên tục đến mức khiến những tuyển thủ khác phải thầm than.
Giải vô địch lần này có tổng cộng 128 tuyển thủ đăng ký tham gia. Thời gian thi đấu là 10 ngày với bốn vòng loại. Tối nay chính là thời điểm mà Hải An lên sàn quyết đấu trong vòng loại đầu tiên. Từ 128 tuyển thủ, chỉ lấy 64 người chiến thắng.
Hải An cùng Cá Chép vừa trở về từ buổi chạy bộ buổi sáng, cửa nhà còn chưa kịp đóng là Hải An đã lao thẳng người lên ghế sô pha, hai mắt cậu nhắm nghiền, hơi thở có xu hướng trì trệ hỗn loạn.
Cậu không rõ vì lý do gì mà từ khi bản thân rời đài vào tối hôm trước, cả cơ thể đều lâm vào tình trạng râm ran nhức nhối, lỗ tai lùng bùng như có cả ngàn con muỗi đang vo ve.
Cá Chép lo sợ cậu trong vô thức đã gặp phải c·hấn t·hương. Song, Hải An lại không cho rằng vấn đề nằm ở thân thể. Phải biết đặc tính của tố chất Mộc là sinh mệnh, nỗi đau đến từ thể xác sẽ không thể nào kéo dài quá lâu.
Cậu muốn nhận ly nước lọc mà Cá Chép đưa tới, vậy nhưng cánh tay thoát lực mất khống chế lại vồ hụt vào vị trí kế bên. Hải An vô cùng hoang mang, lại thử giơ tay một lần nữa. Mãi đến khi Cá Chép bị cậu dọa sợ mất mật, anh vội vã đặt ly nước vào lòng bàn tay thì cậu mới chịu thôi.
Hải An uống một ngụm nước, cậu đăm chiêu quan sát chất nước trong veo đang sóng sánh bên trong ly: “Tại sao lại có vị đắng?” - Cậu ngước mắt nhìn Cá Chép, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cá Chép nghe mà cũng ngớ người, anh chạy vào bếp rót một ly nước khác rồi cẩn thận nếm thử. Anh mày cao mày thấp nhìn Hải An, lắp bắp: “Không có mà? Nước bình thường”
Vẻ mặt thiếu niên trở nên sa sầm, cậu bật người đứng dậy khỏi ghế sô pha. Nhưng hệt như khả năng thăng bằng của cơ thể vừa bị tắt đi trong vài khoảnh khắc, Hải An chúi người cắm đầu xuống sàn. Cảm giác chẳng khác nào vừa bước xuống từ tàu lượn siêu tốc, suýt chút nữa là đã nôn rồi.
Cá Chép hoảng hốt, anh nói năng một cách lộn xộn: “C-cậu… cậu đừng làm tôi sợ…” - Anh nhanh chóng tới gần đỡ Hải An dậy trong khi tình trạng của cậu theo từng giây lại tệ hơn. Giọng nói của Cá Chép vang lên bên tai nhưng lại như cách cậu một tấm màn.
“Là lỗi giác…” - Thiếu niên thông suốt, thì thào.
Cá Chép: “Hở…?”
Da dẻ toàn thân châm chích râm ran, bắt hụt và định vị sai vị trí đồ vật. Khả năng thăng bằng cũng gặp trục trặc,… Đây là biểu hiện của việc ngũ giác bị r·ối l·oạn, và sớm thôi nó sẽ lan đến tứ chi. Hải An ôm đầu, không liên quan hỏi: “Kem trong tủ lạnh của tôi còn bao nhiêu cái nhỉ?”
Cá Chép há mồm, không hiểu: “Gì? Cậu muốn ăn kem? Ngay bây giờ?”
“Không có, giúp tôi bỏ mấy que kem còn lại vào cái túi xách. Với cả cho tôi mượn điện thoại gọi một cuộc”
Cá Chép như người còn chưa tỉnh ngủ, anh đưa điện thoại cho Hải An rồi mê mang vào bếp dọn sạch kem trong tủ lạnh.
Hải An trầm trọng tiếp tục lên tiếng: “Tôi đi xử lý chút việc, buổi tối sẽ chạy thẳng qua Đài Sinh Tử luôn”
Cá Chép lắc đầu nguầy nguậy: “Với tình trạng thế này mà cậu muốn đi đâu!?”
Thiếu niên chẳng trả lời, chỉ vỗ vào vai Cá Chép mấy cái như trấn an. Nhưng mà, cậu vỗ hụt rồi…
Cá Chép: “……”
“Không có gì, xử lý chút vấn đề cá nhân” - Cậu thở dài nói, trên môi treo một điệu cười có chút bất đắc dĩ.
— Có vẻ như ai đó… sắp tỉnh rồi.
…
Hết chương 96.
——————————