Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Tề Vũ Ngư Nhi Xuất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 283: Nhân vật then chốt thực sự
Trần phu tử lập tức sa sầm mặt, nói: “Tên tiểu tử kia quả nhiên đang giấu giếm điều gì.”
Trần phu tử sững người, “Vậy vì sao An phu tử lại không chịu nói thật, Mạnh phu tử rốt cuộc vì sao xin nghỉ?”
Trần phu tử lúc này có phần đau đầu, nhíu mày day trán: “Chẳng lẽ đúng như Trung Vĩ nói, lý do Mạnh phu tử xin nghỉ có liên quan đến An phu tử? Hoặc là, hắn… thật sự đã làm gì đó với Mạnh phu tử…”
“…Không dám, được Trần phu tử cho ở lại, ta đã rất cảm kích rồi.”
Chỉ có Vân Sương là không rời đi. Dưới sự sắp xếp của Trần phu tử, nàng ngồi sau tấm bình phong được đặt sẵn trong phòng.
Còn về sau, mỗi khi hắn kiên quyết nói rằng mình không biết lý do Mạnh phu tử xin nghỉ, đều phải trầm mặc một lúc rồi mới trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hiện tại điều quan trọng nhất, là xác nhận xem Mạnh phu tử có thật sự gặp chuyện hay không.”
Thấy không thể moi thêm điều gì, Trần phu tử đành thu lại tâm tư, đổi đề tài trò chuyện vài câu, rồi để An phu tử rời đi.
Tâm tư của Tần thị lúc này vô cùng phức tạp, ánh mắt bất giác dừng lại nơi Vân Sương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lông mày Trần phu tử càng nhíu chặt, song tiếp sau đó, cho dù ông ta hỏi thế nào, An phu tử vẫn chỉ một mực trả lời như cũ — hắn không biết gì cả.
An phu tử và Mạnh phu tử cùng là phu tử trong tư thục, gặp mặt là chuyện thường tình. Nếu là người không có gì khuất tất trong lòng, nghe Trần phu tử hỏi như vậy, chỉ thấy khó hiểu, không hiểu vì sao lại có một câu hỏi dư thừa như thế.
Sau tấm bình phong, Vân Sương khẽ tặc lưỡi. Đây đâu phải cô độc ít lời, mà là hoàn toàn không muốn bộc lộ tâm sự ra ngoài.
Sau đó, Trần phu tử cho người đi gọi An phu tử đến. Chỉ là, trước khi An phu tử kịp đến, Giang Tiếu cùng mấy người đã rời khỏi phòng Trần phu tử, sang phòng tiếp khách kế bên chờ đợi.
Trái tim Trần phu tử bỗng thót lại, chân mày khẽ nhíu, “Quả nhiên là ngươi đã gặp hắn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần phu tử sửng sốt, vội nhìn sang Vân Sương: “Sao ngươi đoán được?”
Đây là cách hỏi mà Vân Sương đã dạy cho Trần phu tử.
Trần phu tử lập tức nắm bắt được vài điểm nghi vấn trong lời hắn, “Ngươi là đến gặp hắn vào chính ngày hắn xin nghỉ? Vì sao hắn lại đuổi ngươi ra? Ngươi có biết lý do hắn xin nghỉ không?”
Ngay khoảnh khắc kế tiếp, An phu tử tựa hồ khẽ hít một hơi, trong giọng nói cuối cùng cũng xuất hiện vài phần kinh ngạc: “Ngài… biết rồi sao?”
Trước khi xác định được mức độ nghiêm trọng của vụ án, mọi hành động tốt nhất đều nên diễn ra trong âm thầm.
Không ngờ lại bị những phu tử khác trông thấy.”
Cho dù những lời đó là do một đứa trẻ năm sáu tuổi nói ra, nàng cũng chưa từng xem nhẹ.
Lối hỏi mang tính nước đôi như vậy, trong thẩm vấn không phải là hiếm thấy.
“Vừa rồi, khi Trần phu tử lần đầu hỏi An phu tử có biết lý do Mạnh phu tử xin nghỉ không, hắn gần như lập tức phản hỏi lại: ‘Mạnh phu tử không nói với Trần phu tử lý do sao?’”
Bà ta chợt hiểu ra, vì cớ gì trưởng tử nhà mình lại luôn miệng khen rằng vị Vân nương tử này quả thực có bản lĩnh phá án.
Giọng Trần phu tử hòa nhã: “Chuyện khảo hạch ta sẽ không nói thêm, kẻo khiến ngươi áp lực. Mấy hôm nay ngươi cùng học trò và các phu tử khác trong tư thục chung sống thế nào, đã quen chưa?”
Có điều, Trần phu tử dường như đã quen với tính tình này, nhẹ thở dài: “Ngươi từ trước đến nay đều như vậy, mọi chuyện giấu trong lòng, không chịu nói cùng ai. Ta biết trước kia ngươi không muốn đi dạy ở lớp Khải Mông, từng nói không giỏi đối đãi với trẻ nhỏ, muốn dạy lớp lớn hơn. Nhưng cuối cùng ta vẫn để ngươi đến lớp Khải Mông, trong lòng ngươi có trách ta không?”
“Phải, Ôn Chi à, vào ngồi đi.”
Vân Sương điềm đạm nói: “Điều này cho thấy, khi thốt ra câu ấy, hắn gần như không suy nghĩ, đó là phản ứng chân thực nhất trong lòng. Hắn cho rằng, Mạnh phu tử nhất định phải nói rõ lý do với Trần phu tử, nhưng lại không hề làm vậy, điều đó khiến hắn cảm thấy khó hiểu.”
Vân Sương thấy được sự giằng co trong lòng Trần phu tử, bèn nhẹ giọng trấn an: “Trần phu tử không cần quá lo lắng. Mạnh phu tử chắc là không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, ít nhất việc hắn xin nghỉ, nhiều khả năng là xuất phát từ chính bản thân hắn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Haiz, ngươi ấy à… thôi bỏ đi, không nói chuyện bọn trẻ nữa. Hiện giờ ngươi đang dạy toán lớp Khải Mông Giáp, mà phu tử phụ trách lớp đó là Mạnh phu tử gần đây lại xin nghỉ phép. Ngươi có biết lý do hắn xin nghỉ không?”
Vừa khi An phu tử rời khỏi, Vân Sương liền từ sau tấm bình phong bước ra.
Vân Sương nhìn về phía Do lão gia tử, mỉm cười nhẹ: “Vừa rồi Trần phu tử chẳng phải cũng nói rồi sao? Lúc này, chúng ta nhất định phải điều tra kỹ càng. Có điều, để tránh rút dây động rừng, ta khuyên rằng quá trình điều tra nên giữ kín, tránh lộ ra ngoài.”
Vân Sương tuy ở sau bình phong không nhìn thấy gì, nhưng Trần phu tử thì trông rõ ràng nét mặt An phu tử lúc ấy, hắn trầm mặt, trong mắt mơ hồ có chút giằng xé, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Ta… không biết lý do Mạnh phu tử xin nghỉ, hôm đó hắn bảo không tiện gặp ta, nên đuổi ta về. Nếu Trần phu tử muốn biết lý do, đợi hắn trở lại rồi hỏi hắn thì hơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây chính là điều khiến ông ta khó chấp nhận nhất.
An phu tử lại im lặng thêm chốc lát, rồi nói: “Trước khi Mạnh phu tử sai người xin nghỉ phép, ta… quả thực có đến nhà hắn, bởi ta có việc muốn tìm hắn. Chỉ là… ta cũng chỉ mới gặp hắn được một chút thì đã bị đuổi ra ngoài rồi.
“Ngươi cũng đừng quá căng thẳng. Ta biết ngươi là người chăm chỉ, bất luận ngươi vào đây bằng cách nào, hiện tại cũng như bao phu tử mới khác, đều phải tham gia kỳ khảo hạch vài ngày tới. Có giữ được vị trí hay không, còn phải xem kết quả ra sao.”
An phu tử dường như trầm mặc một lúc rồi mới đáp: “Vẫn ổn cả.”
Giọng An phu tử lập tức vang lên: “Tạ ơn Trần phu tử quan tâm, ta vẫn còn thích nghi được. Tự biết điều kiện bản thân không đủ để vào tư thục giảng dạy, nhưng được Trần phu tử cho cơ hội, ta tự nhiên không dám làm ngài thất vọng.”
Sau khi Trần phu tử thân thiết mời An phu tử ngồi xuống, liền nói: “Lão phu nghĩ, ngươi đã vào tư thục gần một tháng rồi, không rõ ngươi đã quen thuộc chưa, nên gọi ngươi đến hỏi han một chút.”
Do Minh Dương từ đầu đến cuối vẫn không mở lời, chỉ lặng lẽ quan sát Vân Sương hỏi han hai đứa nhỏ, rồi phân tích vụ việc. Trong lòng ông ta ít nhiều đã có vài phần phán đoán, khóe môi khẽ nhếch lên, nói: “Vân nương tử thấy, lời hai tiểu hài nhi kia vừa nói, có mấy phần là thật?”
Ôn Chi chính là biểu tự của An phu tử.
Dẫu là đối diện với những đứa trẻ thuần lương, dễ khiến người ta xót thương nhất, nàng vẫn có thể giữ được bình tĩnh để suy xét, phân tích vấn đề. Chỉ riêng điều đó thôi, đã là không tầm thường.
An phu tử là người do chính ông ta kiên trì giữ lại. Nếu thực sự là ông ta sơ suất chiêu mời một tên ác nhân vào trường, thì kẻ phải chịu trách nhiệm lớn nhất, không ai khác ngoài ông ta.
Trần phu tử khẽ ho: “Hắn chỉ sai tiểu đồng đến báo rằng có chuyện phải rời đi một thời gian, chứ không nói lý do. Ta hỏi ngươi như vậy là bởi nghe mấy phu tử khác nói, trước khi Mạnh phu tử xin nghỉ, ngươi từng gặp hắn.”
Chương 283: Nhân vật then chốt thực sự
Bên ngoài lại là một trận trầm mặc kéo dài.
Tuy nhiên, câu nói ấy nếu rơi vào tai kẻ trong lòng có quỷ, lại mang một tầng ý nghĩa hoàn toàn khác.
Dường như không ngờ rằng Trần phu tử sẽ hỏi đến chuyện của Mạnh phu tử, An phu tử bất giác buột miệng hỏi lại: “Mạnh phu tử không nói với Trần phu tử lý do sao?”
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, theo sau là giọng nam trầm khàn: “Trần phu tử gọi ta?”
Vân Sương hơi nheo mắt, khóe môi nhếch nhẹ: “Ta tạm thời cũng chưa rõ. Nhưng hiện tại xem ra, nhân vật mấu chốt trong chuyện này, không phải An phu tử… mà là Mạnh phu tử.”
Đó mới chính là dấu hiệu của lời nói dối.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.