Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 116: Đế vương hắc ám (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Đế vương hắc ám (2)


Cô ấy quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường đạm nhiên trước sau như một, rất tò mò hỏi: "Vì sao cô không khẩn trương và sợ hãi chút nào vậy?"

Thời gian này, Bắc Vũ Đường một mình cuốn trong góc, trộm tu luyện nội công tâm pháp.

Âm thanh đó khiến cô gái không dám bước tiếp.

Tâm tình của cô gái rất phức tạp, biểu tình nôn nóng, ánh mắt thường nhìn về phía ngoài song sắt.

Từ sau ngày đó, Annie rất ỷ lại Bắc Vũ Đường, không biết vì sao ở cạnh Bắc Vũ Đường, cô lại cảm thấy vô cùng an toàn.

Cô gái tóc tím còn chưa kịp nổi bão, đau đớn đã từ cánh tay truyền đến.

Năm người ra khỏi thang máy, đập vào mắt là hàng lang dài, kim bích huy hoàng, ánh sáng chói loá đập vào mắt, so với thế giới u ám lúc trước, hình thành tiên minh đối lập.

Nếu không có ký ức của nguyên chủ, có lẽ cô sẽ thử bỏ trốn, nhưng vì có ký ức của nguyên chủ, cô mới hiểu, muốn trốn khỏi đây, khó như lên trời.

Đáng tiếc, các cô không ai có năng lực đó, tỷ lệ trốn thoát cực kỳ nhỏ.

"Không biết."

Sắc mặt Annie hơi trầm, "Cô nói họ bị bắt rồi sẽ thế nào?"

Nhưng mà roi kia không rơi xuống người cô, mà là cô gái phía sau cô.

Annie nghe họ nói, sắc mặt xoạch cái tái nhợt.

Cô gái kia chỉ Bắc Vũ Đường, "Các người có thể chọn cô ta, cô ta xinh đẹp hơn tôi, dáng người cũng tốt hơn tôi."

Hai người đàn ông kia đánh giá cẩn thận hai cô, một người nói: "Hai cô nàng này đều không tồi."

Giống như trong trí nhớ, lần này có năm người được chọn. Các cô không biết phải bị đưa đi đâu, mỗi người đều sợ hãi và bất an.

Tình huống này quá thường gặp, không ai tiến lên xem qua cả, chỉ chờ họ tự tỉnh dậy.

"Ra đây."

Nói xong, hai gã mắng tục mấy câu, ra ngoài đuổi người.

Có lẽ Bắc Vũ Đường quá bình tĩnh đạm mạc, cô gái kia tựa như bị chọc giận, phẫn nộ nắm tay muốn đấm lên mặt cô, khi nắm tay ấy sắp chạm mặt Bắc Vũ Đường, cô túm nó lại.

Cô cầm chặt tay Bắc Vũ Đường, đi theo hai người đàn ông kia ra khỏi phòng.

Cô gái kia nhìn gã một cái, ánh mắt giãy giụa, do dự hai giây, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, khuất nhục bò qua g*** h** ch*n người đàn ông kia.

Năm người vào thang máy, Bắc Vũ Đường nhìn số tầng trên thang máy, biết các cô đang bị giam ở tầng ngầm thứ tư, bên dưới còn tám tầng như vậy nữa. Số trên thang máy không ngừng tăng lên, đến tầng năm mới ngừng.

Bắc Vũ Đường thấp giọng nói: "Bọn họ sẽ không nhốt chúng ta cả đời, chỉ cần ra ngoài là sẽ có cơ hội. Kiên nhẫn chờ đợi, luôn sẽ có cơ hội."

Cô ta hoảng sợ nhìn gã, muốn đẩy Bắc Vũ Đường qua ngăn cản, nhưng bị Bắc Vũ Đường nhìn ra rồi trốn sang bên. Cô ta hoàn toàn không còn chỗ trốn.

Annie gật đầu.

Thủ vệ hung tợn nói với hai người: "Thành thật đợi."

Hai người đi đến cửa sổ, nhìn về phía hành lang dài, thấy hai người đàn ông to lớn đang kéo chân một người, thân mình người nọ bị kéo lê trên đất, đôi tay đã không còn, toàn thân đầy máu tươi.

Hai người đàn ông mặc đồ đen đi vào chọn người. Annie dựa sát vào Bắc Vũ Đường, thấy họ tới, không tự giác dựa gần Bắc Vũ Đường hơn.

Bắc Vũ Đường thiện ý nhắc nhở, "Nếu không trốn thoát, cô nghĩ hậu quả sẽ thế nào?"

Cô gái da trắng kia không cử động, thậm chí một ánh mắt cũng không cho cô ta.

Annie sợ hãi cuộn người lại, "Đường, cám ơn cô. Nếu cô không nhắc nhở, tôi sẽ giống họ."

Lúc này, người đàn ông đồ đen chọn cẩn thận hơn trước nhiều, nhìn kỹ một lượt. Khi họ đến trước mặt hai người Bắc Vũ Đường, họ lạnh lùng ra lệnh, "Ngẩng đầu lên."

"Ở đây khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn, nếu không cô sẽ hối hận." Bắc Vũ Đường nói cho cô gái tóc tím, đồng thời cũng nói cho những người khác mới tới.

Bắc Vũ Đường ném tay cô ta ra, đến một bên ngồi xuống.

Khi Bắc Vũ Đường ở trong phòng ngày thứ mười, cửa sắt đúng hẹn mở ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hành lang này rất dài, rất rất dài, các cô đi khoảng hai mươi phút mới đến cuối. Mấy chục căn phòng, giam giữ vô số người giống như các cô, tổ chức có quy mô lớn như vậy, thế lực chỉ sợ là siêu to khổng lồ, Bắc Vũ Đường không thể tưởng tượng ra được.

Cô gái kia thấy ánh mắt chắc chắn của Bắc Vũ Đường, bắt đầu dao động.

Cô gái tóc tím nói với cô gái tóc trắng, "Quản chúng nó làm gì, chúng nó muốn ở đây chờ c·h·ế·t thì cứ để chúng nó chờ. Chúng ta đi."

Bắc Vũ Đường cầm tay cô ấy, Annie mới cảm thấy hơi chút an tâm.

Tình hình hôm nay, vừa nhìn đã biết là vế trước.

Vẫn chẳng ai đáp lại.

"Ồn cái gì mà ồn, ồn nữa thì kết cục giống nó." Người đàn ông nổi giận gầm lên một tiếng.

Mọi người trong phòng đều trầm mặc, không trả lời cô ta.

"Cô nói không sai, nhưng tôi không làm được." Cô gái bất đắc dĩ nhún vai, "Tôi tên là Annie, cô tên gì?"

Hai người mau chóng đánh bại hai thủ vệ kia.

Gã đá trượt, sửng sốt, hồ nghi nhìn cô.

"Haha, hôm nay ông mày lại cố tình phải chọn mày." Gã cười tà tứ.

Gã đá về phía Bắc Vũ Đường, "Cút ngay."

Nói xong cô ta đi ra ngoài, cô gái da trắng cũng theo sát sau đó.

Cô gái kia sợ hãi, rụt cổ lại không dám phản kháng, bị bọn họ mang đi.

Ngày đó, cửa sắt mở ra, hai gã mặc đồ đen ném ba cô gái vào phòng.

"Hỏi các người đấy, điếc hết rồi à?" Cô gái tóc tím tính tình táo bạo giận dữ hét. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vũ Đường."

Lúc gã đá tới, Bắc Vũ Đường dịch người sang bên.

Cùng ngày, phòng các cô lại có thêm sáu cô gái khác bị đưa vào.

Bắc Vũ Đường bị túm vạt áo, nâng mí mắt lên, nhìn cô gái đó, "Tất cả mọi người đều giống cô, cũng không biết nhiều hơn cô."

Bắc Vũ Đường thấy Annie run rẩy quá, cầm tay cô ấy, "Chúng ta luôn có cơ hội bỏ trốn."

"Nói cách khác, tất cả thuận theo tự nhiên."

Khi cánh cửa sắt đóng lại, tất cả mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mà tránh được một kiếp. Tuy là ai cũng rõ một điều, một ngày nào đó, mình cũng sẽ bị mang đi, nhưng có thể muộn một ngày lại muộn một ngày.

Chuyển biến quá nhanh, nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng.

Tuy nói người không vì mình, trời tru đất diệt, nhưng hành vi này của cô ta thực sự khiến người ta chán ghét.

"Có ý gì?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Năm người giấu bất an đi theo họ, tiến vào một căn phòng to, trong phòng đã có vài cô gái giống họ đang đứng. Mọi người đều lộ vẻ khẩn trương và bất an.

Nói xong thì túm cô gái da trắng kia đi.

Chương 116: Đế vương hắc ám (2)

Nghĩ đến việc cô phải phá huỷ tổ chức như vậy, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy vai mình đang gánh một gánh nặng nhất từ trước tới giờ.

Bắc Vũ Đường dư quang quan sát tình cảnh chung quanh, một cái hành lang thật là dài, cứ cách mười bước, lại có một phòng giam giống phòng của các cô, mỗi phòng đều có một mã hoá và ký hiệu.

Hành lang vang lên những tiếng khóc.

Cô ta vừa kinh vừa giận, "Anh nói không giữ lời. Đồ lừa đảo!"

"Không phải cô đã nghe được rồi sao. Nếu họ thật sự thuận lợi trốn thoát, sao cô lại nghe được tiếng thét chói tai?" Bắc Vũ Đường bình tĩnh phân tích.

Annie nhìn thấy mái tóc tím của cô gái kia, hoảng sợ mở to hai mắt, sợ hãi che miệng lại.

Gã đồ đen d*ng h** ch*n ra trước mặt cô ta, nhìn cô ta bằng ánh mắt hài hước.

"Đừng chọn tôi, cầu xin anh." Cô gái kia cầu xin.

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng s·ú·n·g, cùng với tiếng nữ hoảng sợ hét chói tai.

Cô gái sửng sốt, "Không thử thì sao biết không trốn được. Có lẽ chúng ta có thể thành công thì sao."

"Đừng đánh, mau mang ra ngoài."

Bắc Vũ Đường khẽ nâng tay, cuối cùng vẫn nhịn.

Editor: Bạch Diệp Thảo

Thấy hai người Bắc Vũ Đường còn ngồi trong phòng, hai gã khá kinh ngạc, có vẻ hoàn toàn không ngờ hai cô lại không chạy.

Bắc Vũ Đường cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Gã đồ đen hung ác lên, một roi quất lên người cô gái kia, lúc gã chuẩn bị hành hung, người đàn ông bên cạnh ngăn lại.

Người trong những phòng khác đều bị thảm trạng của cô gái tóc tím dọa sợ.

Cô gái trốn sau Bắc Vũ Đường thấy lực chú ý của gã bị Bắc Vũ Đường dẫn đi, lặng lẽ lùi về sau. Cô ta vừa động, gã lập tức rời mắt khỏi cô, hướng về phía cô gái da trắng ấy.

Bởi vì một khi bị đưa ra ngoài, bạn sẽ không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo.

Bắc Vũ Đường hồi khí, dừng vận nội công, "Bởi vì sợ hãi và khẩn trương không thể giúp chúng ta, so với sợ hãi, sao không bình tĩnh đối mặt với tất cả. Đất nước tôi có một câu, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."

Cô gái da trắng nói với những người còn ngốc trong phòng, "Các người còn đợi cái gì, còn không mau chạy?"

Một cô gái chú ý tới cô, dừng bước, nghi hoặc hỏi: "Sao cô không đi?"

Một đám lại một đám người được đưa vào phòng, chờ đến trong phòng có hơn mười người đứng, một người đàn ông da trắng trẻ tuổi, tây trang phẳng phiu đi vào phòng, bảo tiêu canh giữ thấy người nọ thì cung kính hành lễ.

Các cô gái khác trong phòng thấy vậy, không còn do dự nữa, sôi nổi đứng dậy, theo sát phía sau.

Hai người an tĩnh ở trong phòng, hôm nay yên tĩnh, hoàn toàn khác ngày xưa, luôn khiến người ta cảm thấy áp lực.

Người đàn ông mặc đồ đen cười lạnh, "Mày nghĩ mày trốn trong góc phòng thì tao không nhìn thấy mày chắc."

Nhà giam lại bình tĩnh lại, dường như chuyện vừa xảy ra mấy giờ trước chỉ là ảo giác của họ.

Bắc Vũ Đường và Annie nghe lời ngẩng đầu lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đi ra ngoài." Người đàn ông mặc đồ đen thúc giục.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa sắt vang lên tiếng bước chân, còn có âm thanh thô cuồng của đàn ông.

Cô gái yên lặng thu chân, đi đến ngồi cạnh Bắc Vũ Đường.

Hai thủ vệ bị đánh ngã dần tỉnh lại, mắng tục mấy câu.

Annie mở to hai mắt, "Cô muốn bỏ trốn?"

Cứ cách mấy ngày, đám người mặc đồ đen sẽ tới một lần, mỗi lần sẽ mang vài người đi, đồng thời, mỗi ngày đều có người bị đưa vào phòng, có da trắng, da đen, da vàng, điểm giống nhau duy nhất là đều trẻ tuổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong hoàn cảnh an tĩnh, chỉ cần một âm thanh nhỏ bé cũng nghe được rõ ràng.

Ánh mắt một khắc trước còn không gợn sóng của Bắc Vũ Đường nháy mắt đã trở nên sắc bén.

"A!" Một tiếng thét chói tai đầy đau đớn vang lên.

Annie nhìn ra ngoài song sắt, "Đường, cô nói họ thật sự sẽ bị bắt sao?"

Gã mặc đồ đen nhìn Bắc Vũ Đường một cái, thấy cô rụt cổ, sợ đến run bần bật, lại nhìn về phía cô gái da trắng kia, "Muốn ông mày chọn nó cũng được, nhưng mày chui háng ông mày đi, hôm nay ông mày sẽ tha cho mày."

Tức khắc, toàn bộ tiếng khóc biến mất, tất cả khôi phục bình tĩnh.

Thế giới trước mặt mới là thế giới các cô quen thuộc, nhưng mà, tiếng người bên cạnh giận mắng khiến họ tỉnh táo lại.

"Hai chúng mày đi theo bọn tao."

Bắc Vũ Đường nghe cô gái kia nói, khẽ cau mày.

"Đều ra mà xem, đây là kết cục của chạy trốn."

Gã đồ đen cười ha ha, duỗi tay bóp hàm dưới của cô gái kia, tàn nhẫn nói: "Vậy thì không được rồi, hôm nay ông mày cố tình phải chọn mày."

Cô gái tóc tím còn tưởng cô là quả hồng mềm, không ngờ lại đụng phải ván sắt.

Các cô gái trong phòng nhìn nhau, ai cũng không dám đứng ra.

Hai người lập tức đánh lên, động tĩnh bên này khiến người trông coi bên ngoài chú ý tới, cửa sắt bị mở ra, hai thủ vệ cầm cảnh côn đi đến, đúng lúc này, cô gái tóc tím và cô gái da trắng đồng thời đánh về phía thủ vệ.

Cô gái tóc tím kia tức điên, nhìn người bên cạnh một cái, lúc thấy Bắc Vũ Đường da vàng, tiến lên túm vạt áo Bắc Vũ Đường, hung tợn hỏi: "Nói cho tao biết, đây là đâu?"

Cô gái tóc tím chẳng để bụng, nhưng cũng không nói gì thêm, đi về phía ngược lại Bắc Vũ Đường, nhìn thấy đó có người, "Nếu không muốn bị đánh thì mau cút cho tao."

Gã đồ đen hung ác nhìn cô gái kia, "Thành thật chút đi, còn dám nói năng lỗ mạng, cẩn thận mạng nhỏ của mày."

"Nơi này là đâu?" Một cô gái tóc tím xinh đẹp thời thượng hỏi các cô gái trong phòng.

Cô gái tóc tím nhấc chân muốn đá cô gái da trắng, lại bị tránh đi.

Tất cả mọi người đi rồi, chỉ có một mình Bắc Vũ Đường vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Các cô có ảo giác mình đến nhầm nơi.

Khi thân thể hai người họ chạm vào nhau, Bắc Vũ Đường đã chú ý tới họ nói gì đó, hẳn là đạt được chủ ý chung nào đó.

Tuy rằng mọi người không biết mình sẽ bị đưa đi đâu, bị làm cái gì, nhưng mấy người kia mỗi lần đều nhìn mặt họ, có lúc sẽ chọn cô gái xinh đẹp, có lúc lại chọn cô gái bình thường.

Trừ khi các cô có năng lực cực kỳ lợi hại, giống như những đặc công vô khổng bất nhập.

Ngoài cửa sắt thường nghe được những tiếng thét chói tai, âm thanh lúc đầu mấy phút vang lên một lần dần đến một lúc lâu mới vang lên một lần, đến tận khi hoàn toàn biến mất.

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Vì tôi biết, trốn không thoát."

Thật ra hai người đều hiểu, kết cục tuyệt đối không tốt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116: Đế vương hắc ám (2)