Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 377: Tu Chân Mary Sue (11)
Yểm chẳng để ý mấy thứ này đâu, lấy một đống ngọc giản ra ném vào lòng nàng, còn cả mấy bìh đan dược và một cổ não ném hết cho nàng.
Tiểu Thảo đứng ra, nhón chân nói với đám người đang chờ mong bên ngoài, "Chư vị đạo hữu, chủ nhân nhà chúng ta hỉ tĩnh, không thích người xa lạ tới quấy rầy. Các người vẫn nên mau chóng rời đi, đừng phí thời gian ở đây."
Dù sao thì đây là phi thuyền của y chứ không phải của nàng.
Tiểu Thảo nhìn Yểm đại nhân, lại nhìn Bắc Vũ Đường, bỗng nghe được Bắc Vũ Đường truyền âm, đôi mắt trừng đến tròn xoe.
Giây tiếp theo nàng ấy đã xuất hiện trên phi thuyền.
Mấy người thấy Bắc Vũ Đường, đôi mắt không hẹn mà cùng trợn to.
Đậu má, đối phương là Kim Đan đại viên mãn đây, thêm một bậc nữa là thành Nguyên Anh đại năng rồi. Nàng chỉ là một tu sĩ vừa kết đan thôi, kém ba bậc đấy, so kiểu gì.
Yểm chẳng thèm nhìn họ một cái.
Tiểu nữ hài gật đầu.
Bắc Vũ Đường nhìn người trước mắt, tuy hơi độc miệng xíu, thật ra cũng không tệ lắm.
"Thương Quyết."
Linh thạch cực phẩm cũng không có nhiều, lại bị y dùng để làm nhiên liệu cho thuyền, xa xỉ đến mức làm người ta muốn cướp!
Yểm nhìn động tác của nàng, cũng không có ý buông tha, lạnh lạnh nói: "Bốn năm."
Bắc Vũ Đường lần này thông minh không dám ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu nữ hài rất thông minh, lập tức khom lưng cung kính hành lễ với Yểm, "Cảm tạ Yểm đại nhân, ân cứu mạng của ngài, Tiểu Thảo cả đời không quên."
Đây là, vạn thú tề minh!
Lỡ giống lần trước thì nàng chịu rồi.
Bắc Vũ Đường đứng trên phi thuyền thấy vô số tu sĩ bị yêu thú xé rách trong nháy mắt, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, vùi mình trong miệng yêu thú.
Không ít người lộ vẻ cầu xin, chỉ là sự cầu xin của họ, trước mặt một nam nhân hình thành từ vô số oán niệm... nhỏ bé không đáng kể.
Bắc Vũ Đường ngậm miệng không nói, nhắm mắt dưỡng thần.
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn đống đồ trong lòng, đôi mắt xinh đẹp nhìn y.
Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường thấy bên ngoài có một nữ đồng bảy tuổi có vẻ là Luyện Khí đang liều mạng thúc giục phi kiếm, người cùng hái thuốc với nàng ấy đã sớm bỏ nàng ấy lại. Nữ hài thấy yêu thú không ngừng tới gần, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Bắc Vũ Đường nhìn y lấy linh thạch cực phẩm trong nhẫn trữ vật ra khảm vào phi thuyền.
Bắc Vũ Đường nghẹn, vô ngữ nhìn hắn.
Khi họ dám ra tay với y, dám kiêu ngạo ra lệnh cho y, y đã không định buông tha họ. Nếu họ rời đi lúc nàng nhắc nhở, có lẽ còn có một con đường sống.
Mới nãy Tiểu Thảo chặn trước mặt Bắc Vũ Đường, ngăn cản tầm mắt của họ, vừa rồi Tiểu Thảo dịch người ra, vừa lúc để Tào Nhất Trần thấy được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bắc Vũ Đường nhạy bén nhận ra, lập tức nói: "Yểm đại nhân, đan dược ngài cho quá quý, đan dược trân quý như vậy, ta phải cất thật cẩn thận."
Đối với tiếng kêu gào uy h**p bên ngoài, hai người trên thuyền vẫn mặt không đổi sắc, thậm chí mí mắt cũng chẳng nâng lên tẹo nào.
Người nào đó hoá bi phẫn thành sức mạnh, nỗ lực hấp thu linh khí, tu luyện dựa theo phương pháp y cho.
Nàng vừa mới thay đổi chút suy nghĩ về y, lập tức nghe âm thanh lãnh khốc của Yểm, "Cho ngươi năm năm, năm năm sau nếu không đạt đến Nguyên Anh kỳ, bản tôn sẽ tự xử lý đứa phế vật ngươi."
Người nọ nói rất thành khẩn, những người đi theo hắn cũng nhìn họ bằng ánh mắt nóng bỏng.
Nếu có thể lên phi thuyền kia, có tu sĩ cấp cao che chở, tất nhiên sẽ có thể bình yên vô sự.
Trên phi thuyền, Yểm nhìn về trung tâm Vạn Thú Lâm, nơi đó là nơi ở của Vạn Thú Vương. Bắc Vũ Đường thấy vô số tu sĩ chạy như điên, mà nơi xa, từng bầy yêu thú lao ra, rậm rạp vào khổng lồ, không phải một vài tu sĩ có thể chống lại.
Bắc Vũ Đường trộm nói thầm bên tai nàng ấy, "Không sao, Yểm đại nhân chính là như vậy."
50 năm có thể trở thành Nguyên Anh đã là nhân tài kiệt xuất giới Tu Chân, giờ bắt nàng năm năm trở thành Nguyên Anh, rõ ràng là tìm cớ g·i·ế·t nàng mà!
Đây là những công pháp thích hợp với Thuỷ linh căn, còn có một bộ công phu che giấu, thích hợp với thể chất của nàng.
Thậm chí còn có người uy h**p, "Hôm nay các ngươi không cho chúng ta vào, chờ chúng ta trở lại sư môn, các ngươi cần phải nghĩ kỹ hậu quả."
Yểm ghét bỏ nhìn nàng.
"Ừ." Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng đáp.
Moá! Dù là tu sĩ thiên tài cũng không làm được mà!
Yểm lạnh lùng nhìn nàng, "Xem ra cho ngươi năm năm là quá nhiều."
Tiểu Thảo thấy rất nhiều tu sĩ đi về phía này, hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, rất nhiều người đang hướng về phía chúng ta."
Nàng tất nhiên thấy được.
Tác giả: Vân Phi Mặc
Toàn bộ tu sĩ đều bay về phía ngoài Vạn Thú Lâm.
Đám người Tất Tư Vũ nghe hắn nói thế đều cả kinh, quay đầu nhìn về phía phi thuyền, trên phi thuyền to lớn có một nữ tử mặc tử y đang ngồi khoanh chân.
Yểm nhìn khuôn mặt táo bón của nàng, tâm tình chẳng hiểu sao lại tốt lên, tựa hồ nhìn nàng ăn mệt là chuyện vô cùng vui sướng."
Khi họ không biết làm thế nào cho phải, Tào Nhất Trần mắt sắc nhìn ra Bắc Vũ Đường ở trên phi thuyền.
Có người tính tình nóng nảy, lập tức xé rách mặt.
Cùng lúc đó, các tu sĩ tìm kiếm cơ duyên trong Vạn Thú Lâm nghe được vạn thú tề minh thì sắc mặt đều đại biến.
Bắc Vũ Đường mở mắt, bên tai là từng tiếng rống như dời non lấp biển.
Câu hỏi của hắn cũng là nghi vấn của những người khác.
Sắc mặt mấy người Tất Tư Vũ không phải là rất đẹp, bọn họ không ngừng ngự kiếm phi hành, lại phải đối phó với yêu thú bất ngờ đánh lén, đã hao phí quá nhiều linh lực.
Bắc Vũ Đường lau máu tươi bên khoé môi, đứng bên cạnh y, an tĩnh nhìn tất cả trước mắt.
Đột nhiên, vạn thú rống lên, kéo Bắc Vũ Đường trên con đường tu luyện về.
Bắc Vũ Đường run rẩy khoé môi, lại không dám mở mắt ra, sợ vừa mở mắt ra sẽ thành ba năm.
Bắc Vũ Đường lập tức thu hồi suy nghĩ, nghiêm chỉnh ngồi tu luyện.
Sâu trong Vạn Thú Lâm có một đám tu sĩ cấp cao đang không ngừng chạy trốn, nhưng dù có nhanh, họ cũng mau chóng bị yêu thú đuổi kịp. Tu sĩ bên ngoài cũng vậy, toàn bộ Vạn Thú Lâm biến thành biển máu.
"Không." Yểm lạnh lùng nói.
Yểm thấy nàng không ăn đồ mình cho, lại lấy đan dược trong nhẫn trữ vật ra, khẽ cau mày.
Bắc Vũ Đường nhìn Vạn Thú Lâm bên dưới, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
Bắc Vũ Đường nói với nữ hài, "Không cần cám ơn ta, hẳn phải cảm ơn vị Yểm đại nhân này. Không có phi thuyền của ngài ấy, chúng ta đều sẽ thành đồ ăn của yêu thú."
Bắc Vũ Đường vô cùng oán niệm con số này.
Cướp y còn không bằng thắt cổ cho nhanh.
Người tới gần phi thuyền trước hết là một đám tu sĩ Kim Đan, tu vi cao nhất trong số họ là một thanh y nam tử, chắp tay nói với Yểm trên phi thuyền, "Hai vị đạo hữu, chẳng biết chúng ta có thể đi nhờ một đoạn đường không?"
Ác yểm, ma tôn sư, sao có thể là người thiện lương.
Nàng vô ngữ nhìn y, quả nhiên sự tốt đẹp kia chỉ là một cái bẫy to đùng chờ nàng nhảy vào.
"Còn phế vật như vậy nữa, lần sau không phải họ g·i·ế·t ngươi mà ta sẽ tự mình g·i·ế·t ngươi." Yểm lạnh giọng nói.
Trong mắt họ, Bắc Vũ Đường bị nhiều người vây công như thế, hẳn phải c·h·ế·t chắc rồi.
Đám người ngoài phi thuyền có người của các tông môn, cũng có tán tu, dám nói lời này, rất nhiên là đệ tử của thập đại tông môn, còn là đệ tử có bối cảnh.
Tuy trên phi thuyền không có Hoá Thần tu sĩ họ chờ mong, nhưng chiếc thuyền có thể đi vững như vậy, tất nhiên là có điểm mạnh, nếu không hai tu sĩ Kim Đan sao có thể bình tĩnh trước thú triều như vậy.
Yểm thấy bộ dáng ngốc nghếch của nàng, lạnh lùng nói: "Cái thuật ẩn nấp phế vật mà ngươi dùng kia, chỉ cần là Hoá Thần đại viên mãn đều có thể nhìn ra bản chất thân thể ngươi. Thay vì che dấu, còn không bằng mau chóng mạnh lên."
Bắc Vũ Đường chú ý tới, mở miệng nói: "Không cần lo lắng."
Bắc Vũ Đường là nô bộc, tất nhiên cũng không có tư cách nói gì.
Cũng không ít người có suy nghĩ giống họ, những người này đều tiến thẳng về phía phi thuyền.
Chỉ gần mười lăm phút, đám người mới nãy còn vây quanh giờ đã biến mất. Khi người cuối cùng biến mất, vầng hào quang kia đã biến mất theo.
Đám người Tất Tư Vũ thấy phi thuyền kia thì đều nghĩ vậy.
Đám người Tất Tư Vũ và Triệu Vân từ sau khi rời đi đã hướng thẳng ra ngoài, những chưa rời khỏi Vạn Thú Lâm thì thú triều đã xuất hiện. Mấy người chỉ có thể dùng toàn lực chạy trốn.
"Nàng... Sao nàng lại ở đây?" Lâm Siêu kinh ngạc nói.
"Không tốt, sắp có thú triều!"
Yểm cười lạnh, "Thương Quyết."
Bắc Vũ Đường:......
Bắc Vũ Đường đạt những đan dược này vào túi trữ vật, khi thấy ngọc giản, đôi mắt trợn lên, khó tin nhìn y.
Không ít thiên tài tuyệt diễm đều bị dừng ở Kim Đan đại viên mãn, không thể tiến thêm nửa bước.
Tiểu nữ hài thấy y không đáp lại, nghiêng đầu nhìn Bắc Vũ Đường, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Yểm nghiêng đầu nhìn nàng, "Ngươi không cầu tình cho chúng?"
Chương 377: Tu Chân Mary Sue (11)
Khi Bắc Vũ Đường cứu nữ đồng này, rất nhiều người đang liều mạng trốn cũng đã thấy phi thuyền của họ.
Giờ không cần thúc giục, nàng đã đắm chìm trong lạc thú tu chân.
Mắt thấy thú triều tới gần, sắc mặt mấy người đều trở nên vô cùng khó coi, đúng lúc này, họ thấy phi thuyền vô cùng lớn trên không trung. Tất cả mọi người đều biết, người có thể ngồi phi thuyền như vậy chắc chắn là tu sĩ cấp cao.
Sau khi cứu nữ hài lên, Bắc Vũ Đường nhớ tới người nào đó, nhìn về phía Yểm, thấy y không tức giận, không ném hai người xuống, thì mới thở phào một hơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám người bay bên ngoài phi thuyền nghe Tiểu Thảo nói thế, sắc mặt đều thay đổi.
Bốn năm, bốn năm......
Roro: Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa? Chị nhà mị còn sống nhăn răng ra đây nè, ahihi (≧▽≦)
Thấy con nhóc sắp táng thân trong bụng thú, Bắc Vũ Đường ném ra một cẩm mang dài, cuốn lấy nàng ấy, kéo nàng ấy lên phi thuyền. Nữ hài sửng sốt, ánh mắt nhìn lên trên, thấy một phi thuyền cực lớn trên đỉnh đầu.
Khi linh khí vận chuyển một vòng trong cơ thể, Bắc Vũ Đường kinh hỉ phát hiện, bộ công pháp này quả nhiên cực kỳ thích hợp cho tu sĩ Thuỷ linh căn, làm nàng có cảm giác làm ít công to.
Yểm ghét bỏ nàng quá chậm, trực tiếp xách cổ áo nàng, ném nàng lên toạ giá của mình. Không sai, toạ giá, một con thuyền bay xa hoa, chỉ cần ném linh thạch vào, không cần các tu sĩ không ngừng thục giục linh lực.
Yểm nghe nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, lạnh lùng liếc nàng một cái, cũng không vạch trần.
Tiểu Thảo tường thuật lại lời Bắc Vũ Đường truyền cho mình một cách vô cùng sống động.
Theo lý, Bắc Vũ Đường là đệ tử của Ẩn Tiên Tông, còn là tiên nhị đại, nhưng nguyên chủ là người cuồng tu luyện, ít khi ra ngoài. Ra ngoài cũng chỉ vòng quanh vùng phụ cận Ẩn Tiên Tông. Nơi như Vạn Thú Lâm thì là lần đầu tiên tới, nên rất ít người biết Bắc Vũ Đường.
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy ánh mắt tên kia có vị châm chọc nhàn nhạt.
Giọng nói chắc chắn làm y sửng sốt, không tự giác mà cong môi lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thuyền của các người lớn như thế, vì sao không thể cho chúng ta lên?"
Trong tay y xuất hiện một bình sứ, sau đó y ném bình sứ lên người Bắc Vũ Đường.
****
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn y, y vẫn là bộ dáng lãnh khốc như trước.
"Giờ ai lợi hại nhất giới Tu Chân?" Yểm hỏi.
Bắc Vũ Đường vô ngữ nhìn y. Thật ra lời y và suy nghĩ của nàng không mưu mà hợp.
Có thời điểm trực tiếp làm lơ còn khiến người ta tức giận hơn là mắng chửi nhau.
Đúng lúc này, đám người Tất Tư Vũ cũng tới gần thuyền. Lúc thấy mấy người ở gần phi thuyền, mọi người có dự cảm không tốt, nghe tiếng họ nghị luận, họ biết việc mình lo lắng nhất đã xảy ra.
Tiểu Thảo lần đầu tiên thấy tình huống này, có hơi sợ hãi, không tự giác nhích gần lại Bắc Vũ Đường.
Nhưng dù là như vậy, bọn họ vẫn không thể rời khỏi Vạn Thú Lâm trước khi thú triều xuất hiện. Bọn họ giống các tu sĩ khác, bị yêu thú truy đuổi phía sau, tất cả mọi người không còn tiêu sái như trước, một đám chật vật bất kham.
Lập tức có người phụ hoạ, "Các người đây là thấy c·h·ế·t mà không cứu."
Năm năm bắt nàng từ Kim Đan sơ kỳ lên Nguyên Anh kỳ, ba bậc thang đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Là Bắc Vũ Đường." Tào Nhất Trần kinh ngạc hô một tiếng.
Trước thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế gì cũng chỉ là một tờ giấy trắng. Nhưng mà, dù nói thế, trước khi không có thực lực cường địa, tất nhiên chỉ có thể che giấu, nếu không lô đỉnh tuyệt hảo như nàng đã sớm bị người ta mơ ước cướp đi.
Tiểu nữ hài mở to đôi mắt ô lưu nhìn Bắc Vũ Đường, khuôn mặt tái nhợt, nhỏ giọng nói: "Cảm tạ ơn cứu mạng của tiên nữ tỷ tỷ."
Người bên ngoài thấy thái độ của hai người như thế, tức khắc nổi trận lôi đình.
Yểm nhìn máu tươi còn chưa khô bên môi nàng, cảm thấy màu đỏ này thật chói mắt.
Đáp án này nàng đã sớm đoán được.
Đương nhiên Bắc Vũ Đường yên lặng đè nén suy nghĩ đáng sợ này xuống.
Hành động cứu Tiểu Thảo ban nãy đã là lớn mật rồi, nếu giờ còn dám làm gì nữa, nàng dám cam đoan hắn sẽ ném cả nàng và Tiểu Thảo ra khỏi phi thuyền.
Đáng tiếc, trên đời này không có nếu.
Bắc Vũ Đường nhìn y, "Ta cầu tình, ngài sẽ bỏ qua cho họ sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.