Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 595: Thế giới hiện thực (110)
"Chưa biết chừng lại là vậy." Nam tử kia nói, híp mắt đánh giá khất cái.
Vì g·i·ế·t hại sư huynh đồng môn, Tần Vũ Hiên đã bị Kiếm Các trục xuất. Hắn trở thành người cô đơn, mỗi giây mỗi phút đều lo lắng bị đuổi g·i·ế·t.
"Đúng vậy."
"Tin lớn, tin lớn đây. Vừa rồi ta mới nhận được tin ở Thiên Cơ Các, Tần Vũ Hiên g·i·ế·t sư huynh đồng môn, chiêu thức sử dụng thực sự nằm trong Cửu Tiêu Bảo Điển." Có người chia sẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đại sư huynh!"
Người quen thuộc với Tần Vũ Hiên đều có suy nghĩ như vậy, nên hắn làm thế này, mới trốn tránh được càng nhiều người đuổi g·i·ế·t.
"Không thể nào."
"Câm miệng ngươi lại." Nam tử khẽ quát.
"Giờ tất cả mọi người luôn tìm Tần Vũ Hiên, có thể hắn vẫn luôn trốn tránh, nào dễ bị tìm được như thế. Nếu thật sự tìm được hắn, huynh đệ chúng ta phát đạt rồi. Dù không thể học Cửu Tiêu Bảo Điển, nhưng cũng có thể dùng nó đổi không ít lợi ích." Nam nhân áo xám mơ mộng.
Đợi đến khi ta luyện thành Cửu Tiêu Bảo Điển, cuối cùng sẽ trả lại gấp bội sự sỉ nhục hôm nay cho các ngươi!
Khi hắn đi đến cửa, nam tử kia lại gọi hắn lại.
Hắn chậm rãi đi về phía Thủ tịch đại đệ tử Kiếm Các, cúi đầu nhìn miệng vết thương trên ngực người này, mắt hắn hơi nheo lại.
Bọn họ bên này cãi nhau, ở một nơi khác cũng đang nghị luận chuyện này, không biết bắt đầu từ khi nào, trên giang hồ đã có câu chuyện kể kỹ càng tỉ mỉ sự lợi hại của Cửu Tiêu Bảo Điển, khiến toàn bộ nhân sĩ giang hồ đều muốn chiếm tuyệt học này làm của riêng.
Người nọ lập tức nổi giận, "Không phải lúc trước ngươi cũng tin à, còn không biết xấu hổ nói ta."
Nam tử cảm thấy có lý, nhìn ánh mắt vâng vâng dạ dạ kia, ghét bỏ xua tay.
Tần Vũ Hiên không quan tâm mình chưa hủy thi diệt tích, xoay người rời đi.
Nam tử cảm thấy hạn hán lời với đồng đội của mình luôn.
Người nọ trực tiếp dùng khinh công bay đến trước mặt hắn, chặn đường hắn đi.
Hắn vừa dứt lời, đồng đội của hắn lại cắm một câu vào: "Không phải. Người Cái Bang đều có võ công."
Nói thật mà cũng không cho người ta nói à!!!
"Từ từ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Khất cái nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt đen như mực, tràn đầy dơ bẩn, miệng còn ê ê a a nói gì đó với họ.
"Cửu Tiêu Bảo Điển kia thật sự nằm trong tay Tần Vũ Hiên!" Có người kinh ngạc cảm thán.
Lời vừa dứt, người trong giang hồ ngồi ở khách đ**m đều không bình tĩnh nổi.
"Ngươi ngẩng đầu lên." Nam tử kia vênh váo tự đắc ra lệnh.
Không ổn, có người tới.
Đồng đội của hắn liếc khất cái rồi nói, "Chỉ là một khất cái thôi. Chẳng lẽ ngươi nghĩ hắn là Tần Vũ Hiên à?"
Chương 595: Thế giới hiện thực (110)
Đáy mắt Tần Vũ Hiên thoáng nét hung ác.
Lúc này, trong một miếu Thành Hoàng bỏ hoang, một khất cái đầu tóc rối bù, quần áo tả tơi đang chống gậy, chậm rãi bước đi. Hai nhân sĩ giang hồ đi qua nơi này, vừa đi vừa nói chuyện lớn xảy ra gần đây trên giang hồ.
Khi thấy rõ khuôn mặt người nọ, hắn sững sờ ngây người, đôi mắt tràn đầy khó tin.
Đồng đội của hắn thấy vậy, nghi hoặc đi theo.
"Chỉ sợ rất nhiều người cũng nghĩ giống ngươi nên tất cả mọi người mới không tìm được hắn." Nam tử nhìn chằm chằm khất cái Tần Vũ Hiên, "Tần thiếu hiệp, ta nói đúng không?"
U Minh đi từ trong kiệu ra, mắt đảo qua đám hắc y nhân nằm đầy đất.
Người tham lam trên đời nhiều lắm, người đuổi g·i·ế·t Tần Vũ Hiên cũng vì vậy mà nhiều thêm.
Tần Vũ Hiên nở nụ cười lạnh, sau đó ra tay với hai người.
Lúc này, Tần Vũ Hiên như chuột chạy qua đường, bị toàn bộ người trong giang hồ mơ ước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam nhân híp mắt nhìn chằm chằm khất cái, "Tần thiếu hiệp, ngươi không cần giả vờ nữa."
Một người đến trước miếu hoang, "Đến miếu hoang xem thử, chưa biết chừng hắn đang trốn trong đó."
Hắc y nam nhân ngã xuống, trước ngực hắn có một vết kiếm rất dài, từ cánh tay trái tới bụng phải.
"Những người này vừa c·h·ế·t không lâu, hắn nhất định chưa đi xa. Truy."
Hắn yêu sạch, nhưng vì tránh bị đuổi g·i·ế·t, chỉ có thể chịu đựng cả người dơ bẩn, cảm giác này khiến hắn sống không bằng c·h·ế·t.
Khất cái dừng lại, đôi mắt hơi rũ tối tăm, sau đó chậm rãi xoay người.
"Người bên đó là Đại đệ tử của Kiếm Các."
"Giờ không thể tìm ra hắn, chưa biết chừng hai ngày tới sẽ có càng nhiều người tới tìm. Đến lúc đó dù tìm được rồi thì cũng không đến lượt huynh đệ ta."
Tần Vũ Hiên đang định hủy đi dấu vết hắn vừa g·i·ế·t Đại sư huynh thì nghe được tiếng sàn sạt trong rừng.
Miệng vết thương rõ ràng là một kích mất mạng, hắn đã từng thấy chiêu thức có thể tạo ra miệng vết thương này khi lão giáo chủ đối chiến với kẻ địch.
Đồng đội cười ha ha, "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Tần Vũ Hiên là thiên chi kiêu tử. Ta nghe nói mỗi ngày hắn đều phải tắm gội, người bẩn một tí đã không chịu được, phải đi tắm ngay rồi. Loại nam nhân còn sạch sẽ hơn cả nữ nhân như hắn sao có thể biến mình thành thế này được."
Khất cái dần đứng thẳng dậy, nở nụ cười lạnh, "Ngươi nói không sai. Chỉ là ta rất tò mò, sao ngươi lại phát hiện ra?"
Chịu đựng việc chẳng khác gì tra tấn bản thân lâu ngày, giờ hắn cũng đã nhịn lại được.
Tần Vũ Hiên tất nhiên nghe được lời họ nói, thầm cười lạnh trong lòng.
Đoàn người U Minh bắt đầu đuổi g·i·ế·t Tần Vũ Hiên, mà tin này cũng dậy lên sóng gió trong giang hồ.
Hai người thấy hắn thừa nhận, lập tức lộ vẻ vui mừng, lại chợt cảnh giác lên.
Ngày hắn rời tông môn, vị Đại sư huynh rộng lượng nhân nghĩa này vẫn luôn dặn dò hắn phải cẩn thận, tốt nhất là nên ngụy trang. Hắn vẫn luôn ghi tạc sự quan tâm đó, giờ nghĩ lại, đúng là châm chọc.
"Tần Vũ Hiên này trốn cũng giỏi thật, không biết đang ở đâu."
Khất cái cúi đầu khom lưng với họ rồi mới bước từng bước về phía trước.
Hai người tuy đã sớm chuẩn bị, nhưng hắn quá nhanh, họ hoàn toàn không kịp chống cự.
Sau khi hắn rời đi không lâu, một nhóm nữ tử bạch y xinh đẹp như hoa đạp gió tới, đạp vững trên đất.
Tác giả: Vân Phi Mặc
Hai nữ tử bạch y xem xét thi thể trên đất, một lát sau quay lại trước mặt hắn, cung kính bẩm báo, "Giáo chủ, đó là sát thủ của Thiên Võng, chỉ trừ một người."
Tần Vũ Hiên tiến lên, lột miếng vải đen trên mặt tên đó xuống.
Tần Vũ Hiên kinh hô thành tiếng.
Sâu trong đáy mắt khất cái che giấu sát ý, tay nắm gậy gỗ hơi siết lại, tựa như chỉ cần đối phương bước thêm một bước thì hắn sẽ g·i·ế·t hai người này ngay vậy.
"Nghe nói có người từng thấy Tần Vũ Hiên ở vùng này. Không biết chúng ta có tìm được hắn trước người khác không."
"Người khác có lẽ sẽ làm vậy, nhưng Tần Vũ Hiên thì tuyệt đối không thể nào."
Hắn từng nghĩ tới rất nhiều người, nhưng chưa từng nghĩ tới Đại sư huynh.
Khất cái mới đi mấy mét, một nam tử bỗng xoay người, gọi khất cái lại, "Chờ đã."
Khất cái này không phải ai xa lạ, chính là Tần Vũ Hiên.
Một nữ tử bạch y khác tiếp lời, "Những người kia c·h·ế·t trong tay người Kiếm Các, chiêu thức là tuyệt học "Vạn kiếm hợp nhất" của Kiếm Các, hẳn là bị Tần Vũ Hiên g**t ch*t."
Nam tử chậm rãi nói, "Bước chân của ngươi rất nhẹ, nghe là biết người tập võ, vừa lúc Tần thiếu hiệp đang ở quanh đây, chẳng có võ giả nào lại lưu lạc đến nỗi biến thành khất cái cả. Nên Tần Vũ Hiên, ngươi đúng là dễ bị phát hiện."
Hắn lại nghĩ tới nhiệm vụ lần này, hẳn đây là do Đại sư huynh xuống tay.
Đồng đội kinh ngạc nhìn nam tử, lại nhìn Tần Vũ Hiên, "Hắn là Tần Vũ Hiên? Không thể nào!"
"Ngu thế, lời đồn vô căn cứ như thế mà ngươi cũng tin à." Có người cười nhạo.
Nam nhân nhìn Tần Vũ Hiên, "Tần thiếp hiệp, chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi. Ngươi chỉ cần giao Cửu Tiêu Bảo Điển ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi."
Tất cả các ngươi, hãy đợi đấy!
Đồng đội ngượng ngùng ngậm miệng lại, chỉ là lòng vẫn còn uất ức.
Tần Vũ Hiên cũng hơi sửng sốt, sao có cảm giác chỉ số thông minh cũng bị ảnh hưởng nhỉ.
"Lại sao thế?"
Quả nhiên Cửu Tiêu Bảo Điển ở trong tay hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giờ hắn đã là nỏ mạnh hết đà, đặc biệt là sau khi dùng chiêu kia. Nếu còn phải đối phó với người khác, chỉ sợ sẽ thật sự đi ngắm gà kh** th*n. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hừ, đúng là buồn cười.
Một lát sau, trên đất có thêm hai thi thể. (Ôi, tiếc ông anh ngốc nghếch kia quá:"
"Thì ra U Minh đuổi theo Tần Vũ Hiên không phải vì thích người ta mà thật sự đang truy đuổi Cửu Tiêu Bảo Điển à." Có người hậu tri hậu giác nói.
U Minh nhìn thi thể đầy đất, nở nụ cười lạnh, "Có chút bản lĩnh."
Nhưng vì mạng sống, hắn chỉ có thể chịu đựng.
U Minh đuổi theo không bỏ, giang hồ cũng muốn đục nước béo cò, tranh thủ chiếm chỗ tốt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.