Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
“Các, các người…” Trương Gia Nan chỉ tay vào bọn họ: “Tôi muốn nói cho bạn bè phóng viên của tôi biết, nói các người không bảo vệ người yếu thế, văn phòng luật sư của các người chờ lên báo rồi thân bại danh liệt đi!” Nói xong, anh ta tông cửa rời đi.
“Vì sao ạ?” Tạ Nam hỏi.
Không thể vì tiền mà vứt bỏ lương tâm rồi lên tòa được. Rõ ràng là sai, rõ ràng là vô lý mà vẫn cố nói cho có lý, chuyện đó Tô Nhạc không làm nổi, trong lòng cô không cho phép cô làm như vậy.
Trịnh Thông giơ ngón cái lên rồi khen: “Giỏi lắm, học đến đâu dùng đến đấy luôn!” Từ chối vụ án khó giải quyết này xong, tâm trạng Trịnh Thông cũng khá hơn.
“Chào cô, cô là luật sư Trịnh à?” Trương Gia Nan mở miệng: “Vừa rồi ở dưới tầng bị một người chặn đường nên chậm trễ mấy phút.”
“Tại sao?” Trương Gia Nan hỏi.
Văn phòng chia làm hai khu, bên trong là Tạ Thiệu và Trịnh Thông, bên ngoài là Tô Nhạc và Tạ Nam, phòng ngoài thì rộng hơn, còn có phòng khách, ban công để nghỉ ngơi thư giãn và phòng trà.
Nhìn qua cửa sổ, hình ảnh rất hài hòa.
Thấy Tô Nhạc tưởng thật, Tạ Nam cười vui vẻ hơn: “Hì hì, trêu chị thôi, chị thích nhất là cơm chiên Dương Châu.” Tạ Nam cười hì hì, chủ động mở ra để chứng minh.
Trịnh Thông quay đầu nhìn Tô Nhạc đang nhíu mày không vui: “Sao vậy?”
Trịnh Thông nhắc nhở lần nữa: “Số tiền trả cho lần này nhiều gấp đôi đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Luật sư không phải là người nhận tiền rồi lên tòa biện hộ cho người ta sao? Đây không phải nguyên tắc của các người à?” Trương Gia Nan cao giọng, nói to, Tạ Thiệu và Trịnh Thông ở trong phòng cùng nhau đi ra.
Nhìn anh ta điều chỉnh lại tâm trạng rồi cô mới mở miệng: “Xin lỗi anh Trương, chúng tôi không thể nhận vụ án của anh, tôi thấy thời gian thì anh còn một tháng nữa, anh có thể tìm luật sư khác, tôi nghĩ tôi sẽ không trì hoãn thời gian lên tòa của anh nữa.”
Mà Tạ Thiệu và Trịnh Thông cơm nước xong xuôi trở về là lập tức vào thẳng phòng làm việc.
“Cám ơn, chị không ăn hải sản.” Tô Nhạc không giơ tay nhận lấy.
“Lười.” Tô Nhạc thản nhiên trả lời, sau đó cô đứng dậy, cầm lấy cốc nước Trương Gia Nan chưa chạm vào ở trên bàn rồi đổ đi.
“Hẹn lúc mấy giờ?” Tô Nhạc hỏi.
Chương 2
“Tên cảnh sát ấy là đối tượng xem mắt của chị vào tháng trước.”
Nhìn mắt Tô Nhạc là biết chuyện gì xảy ra.
“Khi anh ta đi vào, chị hỏi anh ta quan hệ vợ chồng như thế nào? Lúc ấy anh ta tỏ ra rất đau khổ, càng nói càng kích động, đau buồn đến nỗi rơi lệ. Sau đó bụm mặt. Anh ta buồn đau, sau đó kìm nén tâm trạng, này là xuất phát từ việc giữ lòng tự trọng, cho nên chúng ta thấy hành động này rất hợp tình hợp lý. Bởi vì có nước mắt trước đó, nên khi chúng ta không nhìn thấy nét mặt của anh ta thì chúng ta sẽ tự động cho rằng anh ta quá đau buồn, không kiềm chế nổi tâm trạng, sẽ không nghĩ là anh ta giả vờ. Lúc anh ta làm hành động xin lỗi, chị thấy anh ta đã tháo nhẫn ra. Điều này có thể nói rõ là có vấn đề. Nếu như tình cảm giữa anh ta và vợ thật sự tốt, tốt tới mức vợ qua đời ba tháng rồi, mà bây giờ khi nhắc tới cô ấy vẫn còn có thể bật khóc ch** n**c mắt, thì tại sao lại vội vã tháo nhẫn cưới ra như vậy? Nhẫn cưới là bằng chứng tình yêu của hai người, chẳng lẽ mang theo bên người không phải là biểu hiện tình yêu với vợ đã mất sao? Hơn nữa, dấu vết của chiếc nhẫn rất mờ, xem xét tuổi của anh ta, ít nhất cũng đã kết hôn bảy tám năm rồi, một vật gì đó đeo lâu sẽ có dấu vết, huống chi là chiếc nhẫn đã đeo nhiều năm như thế? Dấu vết mờ đó cho thấy anh ta thường xuyên tháo ra. Tại sao anh ta lại tháo ra? Gặp ai mà cần phải xóa bỏ thân phận đã kết hôn? Cuối cùng là chiếc khăn tay, một người đàn ông mang theo khăn tay đã là điều hiếm, mà anh ta lại trân trọng nó như vậy, điều này cho thấy anh ta có tình cảm sâu sắc với người đã tặng anh ta chiếc khăn tay này. Là vợ anh ta ư? Tại sao một người đã kết hôn bảy tám năm sẽ tặng những thứ nhỏ nhặt như thời mới yêu như vậy chứ? Nếu không phải vợ anh ta thì chỉ có thể là người khác tặng, người nào lại tặng một món đồ như vậy đây? Trên mặt chiếc khăn còn có vết son môi chưa giặt sạch…”
“Bởi vì anh ta phạm tội lừa đảo bảo hiểm.” Tô Nhạc mở miệng.
“Tại sao không nhận vụ án của tôi?” Trương Gia Nan hỏi.
“Chắc chắn không phải, chị lừa em. Lúc chị nói dối có vẻ mờ ám đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Nam cầm lên nhìn: “Tại sao không nhận ạ? Người này thảm quá, vợ vừa mới mất, lại còn bị công ty bảo hiểm kiện, thật đáng thương.”
Lúc này cả hai người đều im lặng, một lúc lâu sau Trịnh Thông mới nói: “Trước khi xét xử, anh ta có liên lạc với tôi rồi, xem xét tổng thể tình huống thì tôi thấy cũng không có vấn đề gì, nên đã hẹn anh ta hôm nay tới đây, hiện tại... cũng sắp đến rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trịnh Thông tỏ vẻ còn lâu anh mới tin, sau đó anh ta lướt qua cô ấy rồi đưa cho Tô Nhạc một phần tài liệu: “Em xem qua trước rồi suy nghĩ xem có nhận hay không nhé.”
“Không phải.” Trịnh Thông nói. Họ quen Tô Nhạc tới ngày hôm nay, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Tô Nhạc thiếu tiền.
Khóc được một lúc thì nhận ra mình thất thố, Trương Gia Nan lấy khăn tay ra lau nước mắt.
Tô Nhạc nhìn đồng hồ, muộn hai phút.
Tô Nhạc nhìn thời gian, còn có mười lăm phút: “Anh làm việc khác trước đi, chuyện này em sẽ nói xem sao.”
“Xin lỗi, chuyện này tôi rất xin lỗi. Tôi sẽ giới thiệu cho anh một văn phòng tốt hơn.” Tạ Thiệu nói. Vừa rồi khi Trịnh Thông quay về, lại nghe anh ta nói qua vài câu, nên bản thân cũng cho rằng không thể nhận.
Dù làm ở bất kỳ ngành nghề nào thì trước tiên cũng phải đảm bảo tấm lòng và sự chính trực của mình. Là một luật sư thì lại càng quan trọng hơn.
Trương Gia Nan giơ tay ra làm tư thế xin lỗi.
“Không hợp với chị.” Tô Nhạc từ chối, sắp xếp lại tài liệu trên bàn.
Tạ Nam đi tới mở cửa, lịch sự đón người vào phòng khách.
“3 rưỡi.”
Tô Nhạc có chút hâm mộ Tạ Nam, bất kể lúc nào cũng lạc quan vui vẻ. Tuổi trẻ thật đẹp, tràn ngập sức sống, bất kể ngày mai như thế nào thì cũng vô ưu vô lo như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em nhìn ra gì à?”
“Không sao đâu.” Tô Nhạc an ủi.
Ở cuối mỗi câu nói, mỗi phân tích và câu hỏi của Tô Nhạc đều khiến Tạ Nam kinh ngạc, lặng người vài giây, sau đó cô ấy mới hiểu ra.
Tô Nhạc ngẩng đầu, hiếm khi nở nụ cười: “Em tranh thủ thời gian xem hai tập.” Cô nhìn Tạ Thiệu, nhẹ nhàng hếch mũi.
Không ngờ Tô Nhạc vừa mở miệng đã hỏi vấn đề này, Trương Gia Nan sững sờ, sau đó nói: “Cô ấy, mất ba tháng rồi. Chúng tôi, chúng tôi có quan hệ rất tốt, vốn đang tính năm nay đi du lịch Brazil, nhưng mà... nhưng mà bỗng nhiên…” Giọng anh ta có chút nghẹn ngào, không nói tiếp được, hai tay che mặt nức nở.
“Nói người nào đẹp trai vậy? Em nhìn trúng ai ở sau lưng anh vậy hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Nam bĩu môi: “Quen biết phóng viên mà còn là yếu thế? Mấy người chúng ta cùng xin lỗi anh ta rồi mà còn chưa đủ yếu à?”
Tạ Nam kinh ngạc: “Đối tượng xem mắt xui xẻo nào ạ?”
“Vợ anh Trương mất bao lâu rồi? Mối quan hệ của anh và vợ có tốt không?” Tô Nhạc hỏi.
Tô Nhạc nhìn bóng lưng nhanh chóng bỏ chạy của cô ấy thì bất lực lắc đầu, khóe miệng bất giác cong lên.
Lúc 3 giờ 25 phút, tiếng gõ cửa vang lên.
Tạ Thiệu vô cảm, tựa như đã quen rồi, quay đầu nhìn Tô Nhạc: “Còn có thời gian xem tâm lý tội phạm à?”
Chặn đường? Tô Nhạc vô thức nhớ tới những người mình gặp khi trở về, bất giác nhíu mày: “Xin lỗi, tôi họ Tô ạ.”
Trịnh Thông gật đầu, tỏ vẻ xin lỗi.
Trong lúc anh ta cất khăn, Tô Nhạc nhìn thấy trên khăn có vệt màu đỏ nhạt, bỗng nhiên cô hiểu ra.
“Ha ha, cũng đúng, nhưng mà em thấy anh ta rất đẹp trai nha!” Tạ Nam cười nói.
Cô nhìn vào bên trong, Tạ Thiệu lớn tuổi, có kinh nghiệm hơn, chịu trách nhiệm chính những vụ án hình sự, ở thành phố Z cũng là một luật sư có danh tiếng. So sánh ra, cô và Trịnh Thông đều không giỏi bằng, nên trừ khi vụ án có sức ảnh hưởng lớn, thì bình thường nếu vụ án không khó lắm, cô và Trịnh Thông ai rảnh hơn thì người đó nhận, Tô Nhạc phần lớn là nhận án ly hôn.
“Hì hì, em biết chị nói dối, nói mau, chị xem em là người ngoài à?”
“Chị Nhạc, em đã mang bibimbap hải sản về cho chị rồi này.” Tạ Nam đưa tới.
Còn vừa chạy vừa ngửa mặt cười vang.
Lần này, Trịnh Thông tạm thời đang nhận một vụ án tranh chấp kinh tế, thời gian lên tòa của đương sự khá gấp rút. Tô Nhạc lại vừa hay kết thúc một vụ án nên mới tới tìm cô.
Nhìn hai người quay trở lại làm việc xong, Tạ Nam mới đi tới, trên mặt tỏ vẻ sùng bái “Chị quá tuyệt vời”: “Chị Nhạc, chị có thể đi làm cảnh sát đấy!”
3 giờ 25 phút, Tô Nhạc đứng dậy, rót hai cốc nước rồi đặt lên bàn trà trong phòng khách.
Tô Nhạc nhíu mày, tặc lưỡi một cái rồi không nói gì, móc tiền trong túi áo ra đưa cho Tạ Nam: “Khoản thanh toán cuối cùng.”
Nhưng trong lòng Tô Nhạc lại thấy rõ ràng.
“Chị không thích trì hoãn.” Tô Nhạc trả lời, mặt không biểu cảm.
Tạ Nam ở bên cạnh bị lây tâm trạng đau buồn của anh ta, cũng muốn khóc, cô ấy ngồi tại chỗ, thấy Tô Nhạc nhìn qua thì nói thầm: “Đáng thương quá.”
“Anh ta không chỉ là tình nghi lừa đảo bảo hiểm, mà còn là tình nghi mưu sát.”
“Anh à, có chuyện gì thì có thể nói với tôi, xin đứng lớn tiếng.” Tạ Thiệu nói.
Tô Nhạc mở ra, nhìn qua nội dung rồi khép lại: “Không nhận.”
Nước mắt của anh ta là thật, nhưng chưa chắc là đau khổ vì vợ qua đời.
Nghe đến hai chữ mưu sát, Tạ Nam trở nên thích thú, cũng quên mất vừa rồi đã bất mãn thế nào, cô ấy ngồi xuống đối diện, vừa ngồi xuống lại có chút khó chịu, đứng lên phủi phủi ghế sô pha rồi mới ngồi xuống lại: “Vì sao ạ?”
“Tệ bạc.”
Vừa ăn được nửa bữa, Tạ Nam đã quay lại như vũ bão: “Chị Nhạc, khoản thanh toán cuối cùng của Lâm Chính cũng chẳng gấp lắm, vì sao chị không ăn xong rồi về? Còn bảo chúng em mang cơm cho chị? Chị có biết lúc em nói với phục vụ là muốn một phần cơm chiên mang về, bọn họ nhìn em thế nào không? Em xấu hổ lắm đó. Em chỉ muốn chui vào ngực Trịnh Thông trốn thôi đó.”
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi nhớ nhầm.”
“Em cho rằng chị có thể có mấy đối tượng xem mắt?”
Chẳng biết Trịnh Thông đã xuất hiện ở sau lưng từ lúc nào, vỗ nhẹ đầu Tạ Nam. Dọa cô ấy giật mình, sau đó cô ấy lập tức đổi giọng: “Khen anh mà, khen anh mà.”
“Chào anh, anh Trương phải không?” Tô Nhạc mở miệng, lịch sự mỉm cười. Khóe miệng cũng không cong lắm.
Tạ Nam ăn uống no nê xong, một tay kéo Tạ Thiệu, một tay khoác Trịnh Thông, hào hứng trở về. Ba người cùng nhau đi dạo trên đường dưới nắng trời chiều.
Tạ Thiệu bĩu môi nói: “Rất có hại đấy.” Anh ta cũng không ở lại lâu, xoay người rời đi, quay lại làm việc.
“Em rất tham tiền sao?” Tô Nhạc hỏi ngược lại.
Ngoài ăn ra thì khi thấy tiền là Tạ Nam mất hết lý trí, cầm tiền chạy thẳng tới bàn làm việc.
Tô Nhạc nhíu mày, ánh mắt nhìn Tạ Thiệu, sau đó cô thu lại nụ cười, không có ý định trả lời.
Tô Nhạc quay đầu lại nhìn qua, bây giờ đàn ông mang theo khăn tay bên người rất ít, huống hồ còn biết cách dùng, hơn nữa cất giữ cũng rất tốt. Có thể thấy được là rất trân trọng.
Cô đặt chiếc cốc trên tay xuống, quay trở về chỗ ngồi, đúng lúc cửa mở ra.
“Mờ ám gì?”
“Chúng tôi có nguyên tắc của mình, xin lỗi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.