Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mê Cung Tội Ác
Unknown
Chương 8: Phân Tích Thi Thể Trần Văn Dũng
Nữ nhân viên pháp y bước vào h·iện t·rường v·ụ á·n, chiếc cặp dụng cụ trên tay nặng trĩu. Trần Hùng vừa thấy đối phương tới liền tiến lên chào hỏi, tỏ vẻ rất coi trọng. Nghe nói đây là chuyên viên pháp y của thành phố, vốn dĩ ở đây cũng vì một vụ án khác, lâm thời được Trần Hùng nhờ vả tới nơi này. Thực tế nghành nghề pháp y này rất đặc thù, không có nhiều người theo, lại là con gái thì càng ít, nên một nữ nhân viên pháp y được mọi người hoan nghênh cũng là bình thường. Nhưng lần này phải mời người ta tới tận nơi thế này, có thể thấy Trần Hùng cũng là bất đắc dĩ.
Vốn dĩ c·hết một nữ doanh nhân có tiếng tại địa phương đã để Trần Hùng áp lực rất lớn. Giờ lại c·hết thêm một người nữa ngay dưới mí mắt của cảnh sát thì đúng là không coi ai ra gì. Là t·ự t·ử còn tốt, nếu là án m·ưu s·át, thì dù vụ lần này thế nào, Trần Hùng về sở cũng không tránh khỏi một trận mắng té tát của lãnh đạo. Cũng may nơi này từ đầu đã bị cảnh sát phong tỏa, nếu để đám phóng viên đánh hơi được chuyện này, lại thêm mắm dặm muối một chút không biết sẽ thành ra cái gì. Cái khác không nói, ít nhất bị chụp mũ "không làm tròn bổn phận" là không tránh khỏi.
Quay trở lại vụ án, lúc này, bên trong căn phòng khách sạn, không khí nặng nề với ánh đèn từ những chiếc đèn pha chiếu thẳng xuống t·hi t·hể của Trần Văn Dũng. Những dụng cụ inox sáng loáng được bày biện ngăn nắp, mùi hóa chất tẩy trùng thoảng qua không khí, tạo nên một cảm giác lạnh sống lưng. Nữ nhân viên pháp y, mặc áo blouse trắng và đeo đôi găng tay cao su màu xanh nhạt, bắt đầu kiểm tra từng chi tiết của t·hi t·hể. Khải Minh và Trần Hùng đứng cách đó không xa, yên lặng quan sát.
Lúc này Khải Minh cũng không nhảy ra nói cái gì, dù k·hám n·ghiệm t·ử t·hi hắn cũng biết một chút, cũng đã nhìn thấy một chút dấu vết, nhưng việc chuyên môn để người có chuyên môn xử lí. Bây giờ nhảy ra, nói đúng không sao, nói sai vừa đắc tội với người ta, lại còn b·ị đ·ánh mặt.
Nữ pháp y cúi xuống, mắt chăm chú nhìn vào vùng cổ của Trần Văn Dũng, nơi dây siết đã để lại vết hằn sâu. Cô dùng kính lúp để kiểm tra kỹ hơn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vùng da tím tái. "Vết dây không đồng đều," cô nói, giọng trầm ngâm. "Có sự khác biệt về mức độ áp lực ở các vị trí khác nhau, có vẻ như dây đã trượt ít nhất một lần. Điều này rất kỳ lạ đối với một vụ t·ự s·át. Thông thường, nếu t·ự s·át, lực siết sẽ cố định và đồng nhất, còn đây thì khác."
Trần Hùng nhíu mày, bước tới gần hơn, nhìn kỹ vào vết dây. "Có thể nào n·ạn n·hân đã giãy dụa khi treo cổ không?" anh hỏi.
Nữ pháp y lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi t·hi t·hể. "Không, nếu là t·ự t·ử, n·ạn n·hân sẽ không có đủ lực và thời gian để thay đổi như thế này. Thêm vào đó, vết dây siết không nhất quán, có những đoạn trượt rất sâu, cho thấy có một ngoại lực tác động để điều chỉnh dây."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Trần Hùng. "Thông thường, khi treo cổ, toàn bộ cơ thể n·ạn n·hân sẽ tự do rơi xuống, tạo ra một áp lực đồng đều từ trọng lượng của chính mình. Lực này tạo ra một vết hằn rất đặc trưng và đồng đều quanh cổ. Nhưng ở đây, vết siết lại có sự thay đổi về mức độ áp lực, không nhất quán. Điều này là không bình thường."
Trần Hùng im lặng, ánh mắt trở nên nghiêm trọng hơn. "Vậy theo cô, có khả năng nào đây là một vụ dàn dựng không?"
Pháp y ngẩng đầu lên, ánh mắt gặp Trần Hùng. "Chưa thể kết luận, nhưng có khả năng là vậy. Những dấu hiệu ban đầu này đều chỉ ra khả năng có sự can thiệp từ bên ngoài. Đặc biệt là với những vết trượt và mức độ áp lực không đồng đều này."
Nói rồi cô tiếp tục kiểm tra phần ngực của n·ạn n·hân, nhẹ nhàng kéo áo của n·ạn n·hân lên, rồi chỉ vào một vết tụ máu ở vùng ngực bên trái. "Đây là dấu hiệu của contusion - một vết bầm tụ máu dưới da do va đập mạnh. Cú va đập này có khả năng đã xảy ra trước khi n·ạn n·hân bị treo cổ, có thể do bị xô đẩy hoặc ngã vào một vật cứng."
Nữ pháp y di chuyển đến cánh tay của n·ạn n·hân, nâng tay của Dũng lên, đôi mắt chăm chú quan sát từng vết xước nhỏ trên mu bàn tay và cẳng tay. "Những vết xước này là dấu hiệu rõ ràng của defensive wounds - các v·ết t·hương tự vệ. Điều này cho thấy n·ạn n·hân đã cố gắng chống cự, có thể đã bám vào vật gì đó hoặc cố gắng chống lại kẻ t·ấn c·ông. Nếu là t·ự s·át, những v·ết t·hương này sẽ không phù hợp với hành vi t·ự s·át thông thường."
Trần Hùng nhìn Khải Minh, rồi quay lại hỏi pháp y. "Còn những vết bầm trên cẳng chân thì sao? Có thể cho chúng ta thêm manh mối gì không?"
Pháp y tiếp tục kiểm tra phần chân của n·ạn n·hân, đặc biệt chú ý đến các vết bầm trên mắt cá và cẳng chân. "Những ecchymosis này - tức là các vết bầm tím - xuất hiện quanh mắt cá chân, cho thấy n·ạn n·hân có thể đã bị giữ chặt hoặc kéo lê trước khi c·hết. Dựa vào màu sắc của vết bầm, cho thấy chúng hình thành ngay trước khi n·ạn n·hân t·ử v·ong, nghĩa là n·ạn n·hân đã trải qua một cuộc giằng co hoặc bị khống chế."
Khải Minh im lặng, ánh mắt anh lướt qua từng chi tiết trên t·hi t·hể, như muốn khắc ghi mọi dấu vết vào tâm trí mình. Trần Hùng đứng bên cạnh, đôi mắt đầy suy tư nhìn vào các vết bầm, những vết xước trên cơ thể n·ạn n·hân. Mọi thứ dường như đang vẽ ra một câu chuyện khác với những gì mà hiện trường t·ự s·át đã muốn thể hiện.
Pháp y tiếp tục giải thích, chỉ vào những vết bầm khác trên cơ thể. "Những vết bầm này không phải là do dây thừng tạo ra. Chúng nằm ở những vị trí không liên quan đến việc treo cổ, có vẻ như n·ạn n·hân đã bị tác động từ bên ngoài - có thể là một cú đấm hoặc v·a c·hạm mạnh."
Cô ngừng một lát, rồi chỉ vào mặt n·ạn n·hân "Thông thường, trong một vụ t·reo c·ổ t·ự t·ử, dấu hiệu nghẹt thở sẽ rõ ràng hơn - môi và lưỡi của n·ạn n·hân sẽ có sự thay đổi màu sắc do thiếu oxy. Nhưng ở đây, các dấu hiệu đó rất mờ nhạt, gần như không có. Rất có thể n·ạn n·hân đ·ã t·ử v·ong trước khi bị treo lên"
Nữ pháp y tiến đến bàn làm việc tạm, nơi đặt một loạt các mẫu vật phẩm thu thập từ t·hi t·hể. Cô nhấc một chiếc túi ni lông chứa một đoạn móng tay bị gãy, giơ lên trước mặt Khải Minh và Trần Hùng. "Đây là móng tay của n·ạn n·hân, bị gãy và có v·ết m·áu. Có khả năng ông ấy đã cố gắng bám vào kẻ t·ấn c·ông hoặc một vật gì đó trong lúc chống cự."
Cô suy tư một lúc, rồi bất đắc dĩ nói "Được rồi, chỉ có vậy. Đây là phỏng đoán của tôi, nếu muốn rõ ràng thì phải đem t·hi t·hể n·ạn n·hân về sở để giải phẫu."
Trần Hùng khẽ gật đầu, có thể ngay tại hiện trường phân tích đến bước này đã rất tốt rồi. Dù sao người ta là chuyên viên pháp y, cũng không phải thần tiên có thể đoán biết được mọi thứ.
Khải Minh lúc này bỗng lên tiếng, giọng anh đầy suy tư. "Sổ tay của n·ạn n·hân không thấy."
Khi ở bữa tiệc, Khải Minh đã giành thời gian rất lâu để quan sát những vị khách mời. Trong đó anh để ý luật sư Dũng thường mang theo người một cuốn sổ tay. Khi trao đổi với cô dâu Ngọc Lan, ông ta thường ghi chú nhanh một vài điều gì đó, hẳn là nội dung liên quan công việc. Vốn dĩ ban đầu khi Trần Hùng nói giữa luật sư Dũng và cô dâu Ngọc Lan có mâu thuẫn, Khải Minh vốn muốn sau khi gặp luật sư Dũng liền yêu cầu ông ta cho kiểm tra cuốn sổ này. Nhưng vừa nãy khi vào phòng, luật sư Dũng đ·ã c·hết từ bao giờ, cuốn sổ cũng không cánh mà bay
Khải Minh nhìn thẳng vào Trần Hùng, ánh mắt anh lạnh lùng . "Kẻ g·iết người đã cố dựng lên một hiện trường giả. Hơn nữa cầm đi cuốn sổ tay của n·ạn n·hân, chắc hẳn trong đó phải ghi chép thông tin quan trọng."
Trần Hùng nhìn lại hiện trường, rồi gật đầu. "Phải, tôi thấy rõ rồi. Tôi nghĩ chúng ta có đủ lý do để kết luận rằng đây không phải là một vụ t·ự s·át. Chúng ta đang đối mặt với một kẻ s·át n·hân máu lạnh."
Trần Hùng quay sang viên cảnh sát đứng gần đó, giọng anh đanh lại. "Hãy báo cáo kết quả này lên cấp trên. Đồng thời, ngay lập tức kiểm tra phòng các n·ghi p·hạm. Chúng ta cần làm rõ xem cuốn sổ của n·ạn n·hân giờ đang ở đâu. Chỉ cần tìm ra nó, chắc chắn sẽ tìm ra h·ung t·hủ"
Viên cảnh sát gật đầu, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Khải Minh ánh mắt đầy suy tư nhìn theo bóng lưng viên cảnh sát vừa rời khỏi, anh biết, sự việc sẽ không đơn giản như vậy.