Mê Vợ Không Lối Về
Chiêu Tài Tiến Bảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 222: Chạm một cái là bị bại lộ ngay
“Em cho dù làm mẹ hay cả khi làm bà rồi, thì vẫn là em gái của anh.”
Tông Khải Phong thỉnh thoảng lại quay lại nhìn phía sau, trái tim cũng chạy lên đến tận cổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rất nhanh sau đó lái xe bước vào, hai tay xách đầy đồ, đồ ăn mặc dùng cho trẻ con, còn cả đồ tẩm bổ cho Văn Nhàn, lái xe vẫn chưa mang hết đồ vào, lại phải đi xách lần nữa mới xong.
Văn Nhàn tiễn anh trai ra xe, Văn Khuynh cúi người ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn em gái một cái: “Quay vào đi, trời lạnh, mặc thêm đồ vào, chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì thì gọi điện cho anh”
Nghe thấy tiếng đầu dây bên kia trả lời Văn Nhàn mới cúp máy, may là không có vấn đề ngoài ý gì, cô ấy hít một hơi thật sâu, nhìn bụng của mình ở trong gương, thấy không có gì bất thường, mới kéo cửa phòng vệ sinh bước ra.
Trình ɖu͙ƈ Tú cảm thấy rất đau, để không bị phát hiện, họ không thông báo cho ai cả, trong đêm đưa Trình ɖu͙ƈ Tú đến bệnh viện.
Cô ấy liền đẩy tay anh ấy ra, giật mình đổ mồ hôi lạnh, cô ấy không ngờ tới việc Văn Khuynh đột nhiên muốn chạm vào bụng mình.
Văn Khuynh xót xa xoa: “Tay của anh không đúng, lần tới sẽ nhẹ tay hơn.” Anh ấy thở dài: "Sắp làm mẹ rồi, mà còn làm nũng, còn trẻ con hay sao?
Tông Khải Phong không biết nên an ủi có thể nào, anh cũng rất lo lắng, chỉ có thể dùng sức ôm lấy cô, an ủi một cách im lặng.
Nói xong xoay người rời đi. Văn Nhàn đứng trước cửa, nhìn theo anh ấy, vẫy tay với anh ấy: “Lái xe cẩn thận.” Trang Tử Ý hạ cửa kính xuống: “Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm”
Dù bao nhiêu tuổi thì cũng vẫn là em gái nhỏ của anh ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Quên cái gì? Quên mình đang mang thai sao?” Văn Khuynh cảm thấy bản thân như vừa nghe thấy một lời nói đùa, còn có chuyện quên mình đang mang thai, liền đưa tay ra véo mũi cô ấy: “Trong bụng của em, nhưng là đứa bé đầu tiên của nhà họ Tông, cũng là đứa đầu tiên của nhà họ Văn, em phải bảo vệ tốt bản thân, luôn luôn ghi nhớ, lần sau mà để anh trông thấy em liều lĩnh như vậy nữa, là anh cho em một trận đấy.”
Văn Nhàn vỗ lưng anh ấy: “Đợi..".
"Anh mà dùng lực thì bên mặt này của em đã bị xé ra rồi” Văn Nhàn xoa mặt, má hơi ửng đỏ.
Tông Khải Phong cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Ngày 20 tháng 12, khi năm mới đang đến gần, ban đêm, đèn trong biệt thự nhà họ Tông đột nhiên bật sáng.
"Anh đã dùng lực đâu”.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, bước vào tháng 12 rồi, gió càng thổi mạnh hơn.
Văn Nhàn nhìn chằm chằm anh ấy: “Sau này nếu đến, nhớ báo trước một tiếng”
Văn Khuynh bảo lái xe mang đồ đạc trong cốp xe vào: “Mẹ bảo anh mang đến, đều là cho em với cháu của anh, còn chưa sinh ra mà đã nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người rồi.”
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, trong lúc anh ấy đang chất vấn, Văn Nhàn liền giật lấy điện thoại rồi cúp máy: “Việc của em không cần anh quan tâm.”
“Trở về đi” Văn Nhàn buông anh ấy ra.
Cô ấy không nên làm tổn thương anh ấy như vậy.
May thay cô ấy phản ứng nhanh.
Văn Khuynh khẽ họ một tiếng để che giấu sự ngại ngùng, em gái đã lớn rồi, đã gả cho người ta rồi, anh ấy không thể tùy tiện chạm vào cô ấy nữa.
Văn Khuynh nhận lấy chiếc mũ từ trong tay tài xế, nghe thấy lời Văn Nhàn nói, động tác liền khựng lại một chút, sau đó đội lên: “Nếu như cậu ta bắt nạt em, gọi điện cho anh”
“Không đầu, không đầu” Văn Nhàn không biết những đau đớn của cô, cũng không thể hiểu hết, một người chưa có kinh nghiệm, càng không có cách nào đồng cảm được.
"Anh vẫn còn muốn ngắm em” Trang Tử Ý nắm lấy tay cô ấy không buông.
Đợi đến lúc Trình ɖu͙ƈ Tú sinh con xong, đợi đến lúc Tông Khải Phong nhìn rõ lòng mình.
Cô ấy nhìn ra Trình ɖu͙ƈ Tú rất khó chịu, trái tim cũng giật liên hồi: “Đừng sợ, đừng sợ, có chúng tôi ở đây, luôn theo sát cô”
“Công việc quan trọng, hay đứa con quan trọng?”
Trang Tử Ý cũng biết, cúi đầu hôn lên môi cô ấy: “Bao lâu anh cũng đợi em”
Văn Khuynh giả vờ hung dữ.
Rất nhanh, xe đã dừng trước của bệnh viện, Văn Nhàn xuống xe, mở cửa xe ra, ngay lúc đang định đỡ Trình ɖu͙ƈ Tú, thì Tông Khải Phong đã bảo cô ấy tránh ra.
Văn Khuynh nghẹn lời, suy nghĩ kỹ thì điều này cũng có lý.
Văn Khuynh có chút không vui, em gái anh ấy mang thai, anh thân làm chồng, không quan tâm chu đáo, hơn nữa cũng gần đến ngày dự sinh rồi, càng không thể không có người bên cạnh.
Văn Khuynh cau mày, kéo cô ấy ra: “Em đang mang thai, tự mình không biết suy nghĩ sao, còn chạy?”
Anh ấy nhìn em gái: “Em nói như vậy có nghĩa là anh muốn đến thăm em gái thì phải báo trước một tiếng mới được hay sao? Nhưng không phải hôm nay là ngày em đi khám thai sao? Sao lại đi mua sắm vậy?”
“Còn không phải là cho đứa bé nhà em sao?” Văn Khuynh lúc nói liếc nhìn bụng cô ấy, định đưa tay ra chạm vào.
Chương 222: Chạm một cái là bị bại lộ ngay
Văn Nhàn cũng thấy lời của mình vừa rồi có chút hơi quá đáng, suy cho cùng thì đây là anh trai cô ấy, cũng chỉ là vì quan tâm đến cô ấy.
“Nhiều nhất là một năm”
Văn Nhàn gật đầu.
Nét mặt Văn Nhàn nghiêm túc: “Đây là biệt thự nhà họ Tông, để người khác nhìn thấy thì đối với em và anh ấy đều không tốt”.
Tông Khải Phong lái xe, Văn Nhàn ở phía sau ôm lấy người phụ nữ đang đau đớn đổ mồ hôi lạnh khắp người, cô ấy an ủi Trình ɖu͙ƈ Tú: "Cô cố chịu một chút, sắp đến bệnh viện rồi”
“Anh thấy em một mình trở về, Tông Khải Phong không đến bệnh viện cùng em sao?”
Cô ấy quay người lại liền thấy Trang Tử Ý đang đứng ở bên đường đối diện, mặc quần áo đơn giản, nhưng rất khôi ngô tuấn tú. Gió có chút mạnh, thổi bay tóc của anh ấy.
Văn Nhàn kéo lại áo khoác, xoay người đi vào nhà.
Văn Nhàn có chút bất ngờ: “Những thứ này”
Cô ấy sững sờ một lúc mới phản ứng lại, liền nhanh chóng tránh sang một bên, Tông Khải Phong cúi xuống để bế người ra khỏi xe, Trình ɖu͙ƈ Tú bám chặt lấy cổ áo anh: “Đau, em đau quá, từng đợt từng đợt...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Văn Khuynh cau mày, sững sờ, thất vọng nhìn em gái, anh ấy là vì muốn tốt cho cô ấy, sợ Tông Khải Phong bắt nạt cô ấy, nhưng cô ấy.....
Văn Nhàn chưa kịp nói hết câu đã bị Văn Khuynh ngắt lời: “Không rõ cái nào quan trọng hơn sao?”
Cô ấy nhìn theo chiếc xe rời đi, xoay người đi vào nhà, nghe thấy.... (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ấy chưa từng sinh con, nên không biết, ngay cả khi đến bệnh viện rồi, cũng phải trải qua cơn đau đẻ khủng khϊế͙p͙.
"Anh biết rồi”.
Khi cô ấy đi mua sắm trở về, Văn Khuynh đã ở trong nhà rồi.
"Văn Nhàn”
Văn Nhàn vẫn muốn giải thích, nhưng Văn Khuynh đã không còn kiên nhẫn liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Tông Khải Phong.
Một người kiên cường như cô, cũng không cách nào chịu nổi cảm giác đau đớn từng đợt từng đợt như này, giống như có thứ gì đó đang cắt xé da thịt cô: “Đau quá, tôi đau quá”
Đợi sau khi Trình ɖu͙ƈ Tú sinh con ra, Văn Nhàn ôm lấy đứa bé, thông báo rằng cô ấy đã sinh xong.
Văn Khuynh véo má cô ấy, lực tay mạnh như binh lính, Văn Nhàn kêu lên: “Đau, đau,..."
“Được, sau này chuyện của em, anh sẽ không quan tâm” Văn Khuynh đứng dậy.
Những ngón tay thon dài của cô siết chặt lấy ghế ngồi, miệng run rẩy: “Có phải tôi sắp c·h·ế·t rồi không?”
Văn Nhàn ngơ ra, sau khi kịp phản ứng, liền nhìn ngó xung quanh, cô ấy nhanh chóng bước đến: “Sao anh lại đến đây?” “Nhớ em” Anh ấy cong môi, nở một nụ cười vô cùng đẹp.
“Anh, em xin lỗi, em không phải cố ý đầu”
Cô ấy liền có thể rời đi, cùng anh ấy đi đến cùng trời cuối đất, bỏ lại mọi thứ ở đây, sống một cuộc sống chỉ thuộc về họ.
Như vậy sẽ có thể qua mắt được mọi người.
“Em nhất thời quên mất...”.
Nhưng Văn Nhàn biết, anh trai là vì thương yêu cô ấy, quan tâm cô ấy. Nũng nịu chui vào lòng anh ấy, ôm lấy anh ấy: “Anh”
Đến lúc đó, cô ấy có thể thoải mái, rời đi mà không mang theo cảm giác tội lỗi.
Suy cho cùng cũng là giả, chạm vào một cái là bị bại lộ ngay.
Văn Nhàn bước tới ngồi xuống ghế sofa, bảo người làm rót nước cho Văn Khuynh: “Em đi khám thai về tiện đường qua trung tâm thương mại một chuyến, thì đó, không phải là đứa bé sắp chào đời sao, em chuẩn bị một chút quần áo, mà đúng rồi, anh hôm nay đến có chuyện gì vậy?”
Nói xong liền rảo bước đi ra ngoài. Suy cho cùng thì vẫn là em gái ruột của mình, cho dù vừa mới rất tức giận, nhưng cũng không thể không quan tâm cô ấy. . ngôn tình sủng
Cô ấy phàn nàn: “Anh đến sao không báo trước một tiếng” Văn Khuynh dựa vào ghế sofa, cơ thể anh ấy rắn chắc, lại cao, dù cho không nói lời nào cũng khí thể kinh người.
Cô ấy không biết Tông Khải Phong nói Trình ɖu͙ƈ Tú sinh con xong, liền để cô ấy rời đi là thật hay giả, nhưng thời gian một năm, cũng đủ để anh có thể nhìn rõ lòng mình.
Lúc nói anh ấy đưa mắt qua nhìn những túi đồ lớn nhỏ đặt trêи ghế sofa.
Lúc cô ấy nhìn thấy anh ấy, cô ấy suýt chút nữa nổ tung, may mắn thay, Trình ɖu͙ƈ Tú không có ở đó, nếu không việc này chắc chắn đã bị phát hiện rồi.
Văn Nhàn chạy ra ngoài, đuổi theo anh ấy, từ phía sau ôm lấy: "Anh, có lẽ là em bị trầm cảm trước khi sinh, tâm trạng không tốt, cho nên anh đừng giận em nhé, vừa nãy không phải em cố ý đầu, biết là anh quan tâm em mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh của em đến, bên ngoài rất lạnh, anh mang cô ấy đến khách sạn nghỉ ngơi, đợi anh trai của em về rồi, hai người hãy trở về”. Lúc này Văn Nhàn trốn trong nhà vệ sinh gọi điện thoại cho anh.
Trang Tử Ý đưa tay ra kéo cô ấy ôm vào lòng: “Chúng ta rõ ràng là người yêu của nhau, em yêu anh, anh cũng yêu em, tại sao đến gặp mặt nhau cũng khó như vậy?”
"Đợi đến bao lâu?" Trang Tử Ý hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.