Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23: Thân là mẫu mực Thần Tử

Chương 23: Thân là mẫu mực Thần Tử


Chương 23: Thân là mẫu mực Thần Tử

[Gojo nhìn người trước mắt, cực độ khẳng định người này không được mời tới. Nhưng kệ nó không quan trọng, dù sao cũng không phải là sát thủ.

“Thân là mạnh nhất, ngài nên học chấp nhận một ngày nào đó mọi thời xung quanh sẽ bị chú linh g·iết c·hết hết trong khi ngài còn sống. Bởi vì tất cả nhân loại khác quá yếu đuối, dù cho là kẻ thoáng chút ưu tú cũng sẽ tinh thần hỏng mất, thân thể suy kiệt, không cẩn thận để lộ sơ hở.”

Nếu là Gojo Satoru của hai ngày trước thì có lẽ sẽ phủ định loại quan điểm mình là mạnh nhất. Nhưng hai ngày trước có mở tiệc giao lưu gì đó và Gojo đã thấy đám hẳn là cùng trang lứa với mình. Thật nhược.

Kể cả lũ người lớn thật ra cũng không khá khẩm gì, lợi thế duy nhị là hình thể và kinh nghiệm. Nhưng vơ đũa cả nắm cũng không tốt, trong đám người nhưng thật ra có một vị nam tính hình như là nhà Zenin rất mạnh, thể chất Thiên Dữ Chú Phược triệt để đến độ chú lực bằng không, cộng thêm trạng thái tâm lý tuy có tì vết nhưng tổng thể khá ổn. Nhưng không quan trọng lắm vì tuy thể chất ưu tú đến nỗi có thể tay không xé nát đặc cấp chú linh thì cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa chú cụ để phất trừ nguyền rủa. Chú định tối thiểu phải phụ thuộc vào một cái người chế tạo chú cụ.]

/Đây là loại gì tâm lý giáo d·ụ·c./

/Tui thấy rất hợp lý mà, đúng là người mạnh nhất sẽ c·h·ế·t cuối cùng./

[“Đừng để đạo lý lớn của người khác lừa đảo. Cứu người hay không không phải là bắt buộc, ngài chỉ cần phất trừ chú linh là đủ rồi. Can thiệp vào vấn đề của nhân loại là không cần thiết, đúng sai chính tà thì để nhân loại tư giải quyết nội bộ, ngài chỉ cần bảo vệ nhân loại khỏi phi nhân loại, không có nghĩa vụ bảo vệ nhân loại khỏi lẫn nhau.”

Gojo máy móc nhìn cánh hoa anh đào rơi xuống trong sân.]

/Nguỵ giáo viên kia, sao ngươi nói cứ như Gojo Satoru không phải người vậy./

/Bảo sao thằng này tự cao thích làm theo ý mình còn áp buộc suy nghĩ của mình lên người khác./

/Ủa, ở đâu ra? Hình ảnh chúng ta xem trên màn hình là giống nhau sao? Sao tao không thấy mấy chỗ mày nói?/

/Lúc ổng tự tiện thiết kế đồng phục có mũ trùm cho Yuuji đó./

/Tui khá chắc là thầy quan sát thấy Yuuji thích mặc hoodie với áo khoác có mũ nên cố tình thiết kế dùm đó sợ học sinh ngại. Với lại đừng nhìn Yuuji có vẻ ánh dương chứ ẻm khá trống rỗng: tham gia câu lạc bộ vì không có yêu cầu phải làm gì, không có mục đích và ngoài hai anh chị lớp trên trong câu lạc bộ thì không có bạn cùng tuổi, kể cả mục tiêu cứu người cũng là do ông già giao phó,… Yuuji là tiểu thiên sứ nhưng sẽ không chủ động đâu, không có người đẩy hay kéo theo thì sẽ đứng yên tại chỗ cuối cùng c·h·ế·t cô đơn./

Đó là sự thật, nếu như nghe tin là có thể điều chỉnh thiết kế đồng phục thì quá nửa mình sẽ không thay đổi thiết kế, Yuuji nghĩ lại và cảm thấy như vậy. Cậu còn rất thích mũ trùm, với lại màu đỏ của mũ cũng khá hợp với màu tóc của cậu.

[“Nếu đứa nào dám nói: ngài mạnh như vậy, hẳn là dung túng kẻ yếu.

Ngài nhớ tiến đến đánh nó ra bã.

Thân là mạnh nhất, nếu như trong trường hợp không có ngài thì nhân loại sẽ tuyệt diệt thì hẳn là kẻ yếu cố gắng lấy lòng ngài mới phải chứ.”

Gojo Satoru đứng dưới mưa luyện tập Vô Hạn tránh mưa.]

/Cảm giác giống như là lời khuyên tránh gặp phải tra nam để khỏi bị lừa tình? Không cần hi sinh chính mình vì người khác gì đó./

/Mi vẫn còn ấm ức về đạo nghĩa ban đầu của Geto?/

/“Mạnh hẳn là bảo vệ và dung túng yếu?” Tạm kệ vụ phân biệt mạnh yếu có chút xem thấp người khác. một mối quan hệ bền vững phải là cho đi nhân lại, bảo vệ và giúp đỡ lẫn nhau chứ./

/Thông cảm em nó đi, nếu không có loại tín nhiệm đó chống đỡ thì em nó đã không chịu nỗi hương vị chú linh rồi. Sẽ càng sớm g·i·ế·t người./

/Tui có một chuyện không biết muốn nói không nhưng người bình thường sẽ không biết vị “giẻ lau nôn” là như thế nào trừ khi trước kia đã nếm thử…/

/Với lại hoàn cảnh gì đã thôi thúc một người nuốt cái cục đen sì từ chú linh biến thành để phát hiện năng lực hoàn chỉnh của mình?/

/Em nó không sớm g·i·ế·t hết gia đình và bạn trường cũ có lẽ đã là nhẫn nại đến cực độ./

[Hôm nay Satoru đi dạo trong nhà, sau đó chui vào phòng làm việc.

Thân là người không có bạn cùng lứa, người xung quanh gặp thì đều cúi đầu, sau khi học tập xong thì ngoài tự huấn luyện sẽ không có hoạt động giải trí khác ngoài nhìn ra ngoài ngẩn người. Nhưng cũng không sao cả, không có vui buồn và đặc thù d·ụ·c vọng chính là tiêu chuẩn cần thiết của thần, nếu có gì xấu thì tâm tình bình thản khiến chú lực chứa trong thân thể không quá cao đi (dù cho so với người khác thì là cao).

Đối với Gojo thì nhìn ngoài cửa sổ và vọc đóng giấy tờ trên bàn không có gì khác biệt ý nghĩa. Không có cảm giác thôi thúc thì khả năng chọn một trong hai là 50/50.

Vì thế gia chủ (tui mới không phải cha của thần tử đâu) về nhà và phát hiện đống quy hoạch phương hướng công ty mới toanh trên bàn làm việc (Lục Nhãn nên tự động biết tình hình công ty luôn) Thần Tử đang ngồi ghế không cảm xúc nhìn ra cửa sổ, bên ngoài hoa cỏ nở rực rỡ nhưng liền một con bươm bướm hay côn trùng hay chim chóc gì đó đều không có vì tụi nó không xuyên qua kết giới được.

Gia chủ đã ngộ ra rồi! Từ ngày mai tổ chức khiến Lục Nhãn đại nhân bắt đầu ra ngoài đi, tiện thể phất trừ chú linh luôn.]

/Mi có chắc thầy méo phải nữ chính của truyện Mary Sue không? Chỉ còn thiếu nước mắt màu ngọc trai cùng máu có ánh cầu vồng nữa là đủ./

/Đừng lo, EQ thấp, IQ cao, mới không phải cái loại tồn tại quái quái kia đâu./

[Gojo Satoru im ỉm ngồi sau xe, tính ra đây là lần đầu tiên ra khỏi tộc địa. Bầu không khí từ nhàn nhạt hủ bại chuyển biến thành nồng nặc không đồng đều hủ bại.]

/Tui đã suýt đục lỗ mắt khi nhìn thấy chú linh, bây giờ ống kính chuyển sang tầm nhìn của Gojo, tui cảm thấy vẫn là mù thì tốt hơn./

/Tui đã từng cảm thấy Geto đại nhân nuốt chú linh bị ảnh hưởng tâm tình (cùng vị giác) nên nổi điên trả thù xã hội là không tránh khỏi. Nhưng sau khi nhìn cái này thì tui lại không hiểu sao Gojo miêu miêu lại không trước một bước trả thù xã hội./

[Chú lực nói ra cũng là nguyền rủa hình thành từ mặt trái cảm xúc, tất nhiên không phải là đồ tốt, dù đã được chú thuật sư chặt chẽ khống chế thì bản chất vẫn không thay đổi, cùng lắm cảm giác hủ bại thoáng nhẹ đi mà thôi. Và bây giờ người bạn nhỏ Gojo Satoru sắp trực diện khó khăn đầu đời: đám đông.

Xem nhẹ phong cảnh ô nhiễm mắt, tình báo Lục Nhãn mang đến cũng khiến bạn nhỏ chưa trải việc đời xém cháy não.

Theo thói quen cản đ·ạ·n s·ú·n·g bắn tỉa ngoài Vô Hạn (đều treo giải chừng đó năm mà lâu lâu vẫn có ngốc hàng đến tặng đầu người) xem em tài xế để mình ở lại quảng trường một mình với lý do: chúng em đi thọc c·h·ế·t thằng sát thủ, ngài cứ đi cải trang vì hành đi.

Vì thế người bạn nhỏ bị bảo bọc thái quá ngơ ngác đứng đó, trên tay quấn một cái chú cụ có thể thông báo định vị. Satoru có chút mờ mịt không biết nên làm gì.

“Cháu tại sao lại đứng một mình? Là đi lạc sao? Để chú giúp cháu tìm bố mẹ nhé.” Một chú mặt hiền lành, còn tính sáng sủa phát hiện có bạn nhỏ đi lạc, tinh thần trượng nghĩa dâng lên muốn giúp, còn nhét kẹo giúp bạn nhỏ ổn định tâm tình.

Thật là quen thuộc diễn biến. Mỗi tội Satoru không đọc sách đáng ngờ nhiều nên không hiểu vì sao thằng này nó to gan thế. Dù cho không có Lục Nhãn truyền thông tin rằng trong kẹo có thuốc mê thì loại cảm giác ác ý từ trên người này trào ra cuồn cuộn nha.

Chú thuật sư đối với chú lực cảm quan khá mạnh, trên cơ bản có thể thông qua cảm nhận chú lực để đọc lấy tình cảm, phi chú thuật sư nào biết cách khống chế chú lực, vì vậy trước mặt chú thuật sư thì đám người này cơ bản không chỗ ẩn nấp. Dù biểu tình quản lý tốt thế nào thì cảm xúc thật sự… có thể hiểu vì sao chú thuật sư ít chơi với phi thuật sư.

Satoru suy nghĩ trong nháy mắt, cầm lấy kẹo, đi theo “chú tốt bụng”.]

/…/

/Khoan đã, ngươi nói với ta lừa bắt Lục Nhãn thật sự chỉ cần như vậy?/

Chương 23: Thân là mẫu mực Thần Tử