Mối Tình Đầu - Chu Nguyên
Chu Nguyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24: Lần Đầu Hẹn Hò (2)
VìchiềutheoGiangNinhnênanhđãcốhếtsứcđểlàmchậmquátrình.
(*)Vàng hồng là hợp kim của vàng nguyên chất trộn và đồng được trộn với tỷ lệ khá cao, khiến dòng kim loại này sở hữu sắc hồng nữ tính.
Giang Ninh xõa mái tóc ướt, máy sấy để bên ngoài mất rồi, thôi kệ. Tạm gác việc sấy tóc lại, cô mở tủ quần áo, tìm tới tìm lui cũng chỉ có mấy bộ thường ngày. Cuối cùng cô quyết định rút từ đáy tủ ra chiếc váy dài tay màu đỏ rồi mặc vào.
ÁnhmắtLâmYếnThùchữnglại,dánchặtlênngườiGiangNinh.Giang Mai mặc một chiếc váy đỏ chiết eo cao phong cách vintage, eo nhỏ chân dài, làn da trắng tuyết.
Anh điềm nhiên như không có việc gì, đan mười ngón tay vào nhau, nắmtrọn lấy ngón tay cô, da thịt gần kề, “Em phải thích ứng với cảm giác có bạn trai đã, bắt đầu từ nắm tay.”
GiangNinh:“...”
Cửa phòng Giang Ninh đóng chặt, Mộc Mộc thì híp mặt dụi dụi bên chân anh. Lâm Yến Thù vươn tay ra gãi gãi đầu cho chú ta, ra hiệu nó tránh sang một bên, đừng có làm dính lông lên quần anh.
“Ba mẹ cháu đều là người làm ăn, mẹ cháu đang ở Mỹ, ba thì ở ngay Tân Thành, hai người cũng ly hôn nhiều năm rồi.” Giọng Lâm Yến Thù rất bình tĩnh, “Hiện cháu đang sống một mình ở Tân Thành.”
“Giờ hai đứa ra ngoài hẹn hò à?” Giang Ninh nói, “Nếu định đi chơi thì đi đi, mẹ không làm mất thời gian của hai đứa nữa.”
MớibuổihẹnhòđầutiênđãláiBentley,cứlàmnhưxehoavậy.
“Chân trần? Bên ngoài lạnh lắm.” Lâm Yến Thù hạ giọng xuống rất thấp. “Em không mặc áo khoác à?”
- ” Giang Mai kịp thời dừng lời, “Mộc Mộc ngoan lắm, cháu nuôi sao khéo thế, mập mạp được như vậy?”
“Con đi tắm đây.” Giang Ninh đi vào phòng tắm, đóng cửa rồi lại mở ra, lấy điện thoại trên bồn rửa tay.
Tay trái Giang Ninh gõ điện thoại, tay phải đưa cho anh, “Xem phim gì đây? Điểm đánh giá đều không cao lắm, sao nhanh hết chỗ vậy nhỉ?”
Buôngrèmcửasổxuống,côquayngườinhàolêngiườngtìmđiệnthoại, Lâm Yến Thù không báo qua Wechat cũng không gửi tin nhắn, anh không hề nói trước với Giang Ninh mình sẽ đến sớm mà chỉ đứng chờ ở dưới lầu.
“Con uống nước đi này.” Giang Mai rót một ly nước để trước mặt Lâm Yến Thù, rồi nhìn con mèo, “Đây là mèo của con à?”
GiangNinhgửimộttinnhắnthoại,GiangNinhmởlênnghe.
“Tớilàđượcrồicònquàcáplàmgì.”
Lâm Yến Thù nhìn Giang Ninh chăm chú, không gian trong xe yên tĩnh, đôi mắt anh cũng sâu thẳm theo, “Đây đã là tiến độ chậm nhất của anh rồi.”
“Ôngnộicháugiờthếnào?”
“Ôi, bạn trai con lái xe đi rồi?” Giang Mai ở ngoài nói vọng vào, “Sao thế? Không được hả?”
“Khôngcầnmuađâu,nhàemkhôngthiếugìcả.”
“Anhmượnđấy.”
“Hay là con bảo cậu ấy lên đây trước?” Giang Mai bế Lâm Mộc Mộc, một người một mèo đứng trước phòng tắm, nói chuyện với Giang Ninh qua cánh cửa, “Cậu ấy chờ lâu lắm rồi, trời vừa mưa, hai ngày nay nhiệt độ giảm nhanh, cứ đứng ngoài thì rét c·h·ế·t. Tay cậu ấy còn quấn băng kia kìa, mới bị thương phải không?”
“Anh biết em không thiếu thốn gì, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp mẹ em. Bạn bè và người yêu khác nhau nhiều lắm, đây là lễ nghĩa cần có. Em cứ thu xếp chuẩn bị đi, anh đi một lát thôi.” Giọng nói Lâm Yến Thù trầm ổn càng khiến lời anh nói thêm phần thành thục đáng tin, “Chờ anh.”
“Vậy ư?” Giang Mai cũng khẩn trương theo, bà lúng túng xoay trái xoayphải, “Mẹ cũng nghi nghi nên mới gọi con dậy, thế mà còn bảo không phải.”
Rốtcuộclàđếntừmấygiờ?
“Rồiemsẽbiết,anhcòncóthểkhônggìkhônglàmđược.”
Cô đi chân trần xỏ dép trong nhà, đó là một chiếc dép lông xù màu xám nhạt, phần gót sen nõn nà lộ ra ngoài.
“Anhthuêngườiláihộlàđượcmà?”
Giang Ninh vội trả lời, “Nếu anh không muốn lên thì vào xe ngồi chờ em. Ngoài trời đang lạnh, anh đừng để bị cảm, chú ý cẩn thận, vết thương dễ bị nhiễm trùng lắm đấy.”
“Ôngquađờirồiạ.”
“NinhNinhđangthayquầnáo,cháucómuốnuốnggìkhông?”
Suốtthờigianhọcđạihọchaingườichưatừnggặpnhau.
Lâm:“Đãgặpphụhuynhrồià?”
“Có nhanh quá không?” Giang Ninh có cảm giác như chiếc vòng trên tay nặng ngàn cân, Lâm Yến Thù thích ứng với thân phận mới mau thật đấy.
(**) Cartier là tập đoàn công ty của Pháp, chuyên thiết kế, sản xuất, phân phối đồ trang sức và đồng hồ cao cấp.
“Không nhanh đâu.” Lâm Yến Thù rất hài lòng với cặp vòng này, nhìn ngoài còn đẹp hơn trong ảnh, đeo trên cổ tay Giang Ninh càng mỹ lệ, “Nhãn hiệu này có cửa hàng ở ngay trong thành phố, chỉ mất một ngày giao hàng thôi.”
Vàng hồng tỏa ra ánh sáng nhu hòa dễ chịu, đeo trên cổ tay trắng nõn của cô lại càng thêm xinh đẹp.
“Vâng,conbiếtrồi.”
Giang Ninh cảm thấy tiến triển tình cảm thế này có hơi nhanh, nhưng trong lòng thầm cân nhắc lại, cũng không nhanh lắm nhỉ. Bọn họ sắp kết hôn rồi, thế này đã gì mà nhanh.
GiangNinhkhôngnhịnđượcbậtcười,“Anhthuêxeá?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Người đứng dưới kia đúng là anh ấy.” Giang Ninh chống tay lên bồn rửamặt, nhìn mấy sợi tóc xiên xẹo của mình, cả khuôn mặt đỏ ửng còn chưa tỉnh ngủ, “Anh ấy đến được một lúc rồi.”
“Cứ đi rồi em biết.” Lâm Yến Thù đẩy cánh cửa sảnh tầng 1, bước ra ngoài, tài xế mặc tây trang từ ghế lái xuống xe, khom người mở cửa sau.
Nhìn bàn tay anh thon gầy với những đốt tay rõ nét, đường chỉ trong lòng bàn tay cũng im đậm gọn gàng, Giang Ninh vẫn chưa hiểu anh định làm gì, “Ừm? Sao thế?”
Ánh mắt sâu thẳm của Lâm Yến Thù thoáng nhìn Giang Ninh, rồi đặt bình nước xuồng, “Cô ấy quá ưu tú, khó theo đuổi lắm ạ.”
“Cháulàbạnhọccấp3vớiGiangNinhà?
“Em đã thấy khác thuê người lái hộ chưa?” Lâm Yến Thù đóng cửa xe, nhích lại gần Giang Ninh, “Giờ đi ăn thì hơi sớm, hay mình đi xem phim trước nhé?”
Lâm:“Anhđimuaítquàbiếudì,mườiphútsausẽlên.”
“Con sấy khô tóc đi.” Giang Mai đứng dậy tìm máy sấy cho con gái, bà nói, “Để tóc ướt dễ bị cảm lạnh đấy.”
Nếutheocùngnhịpđộvớimình,anhchỉsợGiangNinhkhôngchịuđược.
“Dạ không.” Lâm Yến Thù cầm cốc nước, ngón tay thon dài với những khớp nối rõ ràng khẽ động, “Lên đại học cháu không theo kịp cô ấy.”
“Lênđạihọchaiđứavẫnbênnhauchứ?”
Giang Ninh đứng trước tủ giày thay một đôi cao gót, chạm phải ánh mắt anh, cô nghiêng đầu như muốn hỏi: Anh nhìn cái gì?
“Tặng em.” Lâm Yến Thù buông tay Giang Ninh ra, kéo tay áo phái lên, lộ ra cổ tay mạnh mẽ, trên đó cũng là một chiếc vòng tay bằng vàng hồng, “Vòng tay đôi, chúng ta là người yêu rồi, người khác có chúng ta cũng phải có. Hôm qua vừa đặt hôm nay đã giao đến rồi.”
“Dạ vâng, tên nó là Mộc Mộc, mèo đực 12 tuổi ạ.” Lâm Yến Thù để tay lên gối, “Mấy hôm trước cháu gặp tai nạn, bị thương ở tay phải nằm viên, nên gửi mèo sang chỗ Giang Ninh tạm mấy hôm.”
Lâm Yến Thù nghiêng người qua cầm bình nước ấm bên phía Giang Mai, rất tự nhiên rót nước cho Giang Ninh, “Vâng, đã nhiều năm rồi ạ.”
Giang Ninh không đủ dũng khí nghe lại giọng mình, cũng không chắc mình nói có dễ nghe không, nhưng giọng Lâm Yến Thù thì ngược lại, vừa êm tai vừa dịu dàng.
Lâm: “Ừm, sáng nay anh làm thủ tục xuất viện sớm, không bận gì nên đến luôn.”
LâmYếnThùnóiláokhôngcầnnhápvậyluôn? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dìkhôngcầnvấtvảđâuạ,cháukhônguốnggìđâu.”
“Dạthôiạ,cháuănsángrồi,dìcứngồinghỉđi.”
Giang Ninh bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Yến Thù, “Anh lên đây đi, mẹ em đang ở nhà.”
LâmYếnThùtrảlờirấtngắn.
Chương 24: Lần Đầu Hẹn Hò (2)
“Được,”Hìnhnhưanhđangcườithầm,“Ngheemhết.”
Lúc thấy anh đứng dưới lầu, Giang Mai còn cho là chàng trai này xốc nổi quá, lo lắng liệu có phải loại con cháu nhà giàu đời thứ hai ăn chơi láu cá không, nhưng gặp rồi thì an tâm hơn hẳn.
“Còn mua gì nữa, nhà mình đầy đủ hết mà.” Dù miệng từ chối nhưng giọng Giang Mai vẫn ăm ắp ý cười hài lòng, “Bảo cậu ấy mua ít thôi, mua nhiều lại tốn tiền, lãng phí lắm.”
Hai người đi vào thanh máy, Lâm Yến Thù nhấn nút xuống xong thì xòa tay ra trước mặt Giang Ninh.
Tai Giang Ninh vểnh lên, có ý gì? Lấy bừa lý do nói dối mẹ cô à? Giang Ninh tắt máy sấy rồi cất vào chỗ cũ.
(*) Tên nam chính Lâm Yến Thù (林晏殊): Chữ Lâm (nghĩa là rừng) đượctạo thành bởi 2 chữ mộc (木) – 2 cái cây; Yến (nghĩa là trong lành, tươi tốt, bìnhan)trongNgôntiêuyếnyến(言笑晏晏) - vuivẻnóicười;Thùtrongtừ
Giang Ninh không dám ngó nghiêng xem có bao nhiêu hàng xóm đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, anh sắp xếp kiểu gì đấy hả? Cô c·h·ế·t lặng ngồi vào trong xe, cửa xe đóng lại, ngay sau đó là Lâm Yến Thù cũng ngồi vào từ cửa xe bên đối diện.
Đáp lời mẹ xong, Giang Ninh hắng giọng mấy cái giữ mic gửi tin nhắn, “Anhmuaítthôiđấy,quantrọngtấmlònglàđược,đừngtốnkémquá.”
Cái này này cô mua từ 2 năm trước, lúc mới về Tân Thành, là Giang Mai ép cô mua. Giá hơn một ngàn, mới mặc được có hai lần. Giang Ninh quả quyết ngẩng đầu, kéo khóa lên.
Lâm Yến Thù ngẩng lên nhìn cô, khẽ cười, rất nghe lời cầm cốc lên, “Được.”
GiangNinhgậtđầu,lấyđiệnthoạira,“Emđặtvétrướcnhé?”
“Không sao, không vội, em cứ từ từ thôi.” Lâm Yến Thù dời mắt, thầm nuốt nước miếng.
Cổ tay bỗng mát lạnh, Giang Ninh ngước lên nhìn Lâm Yến Thù đang đeo vào tay mình một chiếc vòng bằng vàng hồng, nhìn rất giống mẫu của Cartier.
Giang Ninh cũng sợ mẹ lỡ lời hỏi câu nào không nên, thế là nhanh chóng đứng lên gọi Lâm Yến Thù, “Mình đi thôi?”
Giang Ninh nghe được tiếng mèo chạy, chắc là mừng Lâm Yến Thù. Giang Ninh có thể tưởng tưởng ra dáng vẻ vểnh mông vẫy đuôi sung sướng của Lâm Mộc Mộc.
“Cảm giác thế nào?” Lâm Yến Thù hạ tầm mắt, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng mềm mại của Giang Ninh, “Có khó chịu không?”
“Vậy là tốt, bao năm như thế rồi.” Ấn tượng ban đầu Lâm Yến Thù để lại trong lòng Giang Mai hết sức tốt đẹp, điều kiện gia đình anh rất tốt, nhưng lại không hề kiêu căng cao ngạo, trái lại tính cách còn hiền lành lễ phép.
“Anh thuê tài xế lái xe đến.” Lâm Yến Thù ung dung chậm rãi nói, “Anh không thể lái xe, mà chúng ta hẹn hò thì không thể gọn bạn bè tới làm bóng đèn được. Thế là anh hỏi bên dịch vụ xe, họ nói với xe hạng sang sẽ cấp thêm tài xế. Đằng nào cũng được chọn xe nên anh lấy hẳn cái xa hoa một chút, thế nào?Đã đủ hào nhoáng chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Mai thoáng trầm mặc, “Cháu cũng học đại học ở Bắc Kinh à? Cháu học trường nào thế?”
“Mẹ biết rồi.” Giang Mai trở lại phòng khách, hỏi tiếp, “Ba mẹ cháu làm nghề gì?”
“Có được không ạ?” Giang Ninh ngồi trên toilet, vừa ôm điện thoại vừa tự động viên mình phải bình tĩnh.
đặcthù,nghĩalàkhácbiệt.
Giang Ninh đi ra phòng khách, thấy trên bàn đặt một bó hoa hồng trắng, hương thơm ngọt ngào phảng phất trong không khí. Giang Ninh ngồi xuống ghế sofa nhỏ cạnh Lâm Yến Thù, lấy cái cốc trên bàn định rót nước.
“Các phim hay đều dồn để chiếu vào Tuần lễ vàng của tháng 11, trước kỳnghỉ lễ chỉ có mấy phim vậy thôi.” Lâm Yến Thù đáp lời rất thành thật, “Em cứ chọn bừa một cái đi, toàn bộ anh chưa xem thôi.”
Bêntainóngnhưphảibỏng.
“Gìvậy?”
Cảm giác thân mật khó hiểu chợt dâng lên, anh xán lại gần, Giang Ninh có thể cảm nhận rõ ràng cả hơi thở và nhiệt độ cơ thể anh.
TimGiangNinhvọtlênđếntậncổhọng,saoLâmYếnThùđếnsớmthế?
LâmYếnThùnắmtaycô,timGiangNinhnhưmuốnvọtrangoài.
“Cháuănsángchưa?Dìvẫncònbữasángtrongnồiđấy.”
Giang Ninh cầm điện thoại lên, hít một hơi thật sâu rồi gõ chữ, “Anh đang ở dưới nhà em à?”
Giang Ninh chỉ hận không thể ngắt lời mẹ ngay bây giờ, cô sấy vội vàng, nhìn Lâm Yến Thù qua tấm gương, cố tình ngắt ngang cuộc nói chuyện để tránh Giang Mai hỏi ra ngọn ngành, “Anh uống nước đi.”
“Nhiệt độ buổi trưa sẽ cao lên, chiều lại tới bệnh viện, em có sẵn quần áo thay ở đó rồi.”
Đến cái tuổi này, rất nhiều cặp đôi kết hôn chóng vánh, 1-2 tháng là xong hết mọi chuyện. Ra mắt, yêu đương, kết hôn, mang thai, hòa hợp là dọn về ở chung, sống thử thấy ổn thì kết hôn.
“Dạ.”GiangNinhgiảbộlàmmộtđộngtácquayđầurấttựnhiên,côcười với Lâm Yến Thù, cũng thấy được anh, “Anh ngồi chờ một lúc đã nhé, em đi sấy tóc.”
“Ý em là, hai chúng ta cơ.” Giang Ninh mím môi, “Có phải nhanh qua không?”
“Lát anh ấy sẽ lên, anh ấy đi mua chút đồ. Vừa này không biết mẹ cũng ở đấy, anh ấy nói cứ lên tay không thì không phải phép.” Giang Ninh mở lại tin nhắn của Lâm Yến Thù, áp lên tai nghe lại lần nữa, đặc biệt là hai chữ cuối cùng.
“Anh thông thái quá ha?” Giang Ninh úp điện thoại, cô cũng không hay xem phim, thỉnh thoảng cũng chỉ những lần đi xem mắt mới đi, bình thường sẽchiađôitiền,mộtngườimờicơmmộtngườibaové.Côcũngkhônghiểu quy tắc chiếu phim của các rạp lắm, vậy mà Lâm Yến Thù có thể nghiêm túc trả lời cô như vậy. Trong không gian nhỏ hẹp, ngoài người lái xe ngồi ghế trước chỉ có cô và Lâm Yến Thù. Khóe môi cô khẽ cong lên, tập trung lựa phim, “Đội trưởng Lâm đúng là không gì không biết nhỉ.”
Côthựcsựrấthợpvớimàuđỏ,xinhđẹpvôngần.
“Saothếcon?”
DùsaođâycũnglàngườibạntraiđầutiêncủaGiangNinh.
Lâm Yến Thù nhìn Mộc Mộc lăn lộn toàn thân dính bụi đang ngồi phịch lên chân mình, “Mấy năm trước cháu lên Bắc Kinh học đại học nên gửi nó sang nhà ông nội một thời gian, ông lại chiều ngày nào cũng cho nó no nê ba bữa thịt. Lúc cháu tốt nghiệp về đón nó đã nặng những 9kg rồi.Bác sĩ thú ý bảo cháu phải ép nó giảm cân, mấy năm nay điều độ hơn mới xuống được 6kg đấy ạ.”
Giang Ninh bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng tắm rửa, vừa quấn mái tóc ướt rồi về đến phòng để thay quần áo thì nghe tiếng chuông cửa vang lên. Cô soi gương dặm một ít phấn nền thì đã nghe thấy tiếng Lâm Yến Thù bên ngoài, “Cháuchàodì,cháulàLâmYếnThù,chữLâmcóhaibộmộcấyạ,Yên trong vui vẻ nói cười, Thù là đặc thù khác biệt. Cháu là bạn trai của NinhNinh ạ.
GiangNinhđẹpthậtđấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hồi bé Ninh Ninh thích mèo lắm, cứ quấn quýt lấy dì đòi nuôi suốt, nhưng lúc đó điều kiện gia đình không cho phép nên dì không đồng ý. Sau này khấm khá lên rồi thì không hiểu sao tự nhiên con bé không thích mèo nữa-- (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước kia từng có người hỏi anh thích kiểu con gái thế nào, anh không thích kiểu gì hết, anh chỉ thích Giang Ninh thôi.
Lâm Yến Thù nhướng mày nhưng không nói gì thêm, nhưng ý cười như muốntrànrakhỏiđáymắtanh.TạmbiệtGiangMai,anhđitrướcrangoài.
TayGiangNinhdánsátvàotayanh,siếtchặt,thânmậtkhôngkhoảngcách.
GiangNinhnhậnlấycốcnước,“Cảmơnanh.”
Lâm Yến Thù đang ngồi ngoài sofa phòng khách, nhìn quanh phòng một lần nữa.Nắngbuổisángrấtđẹp,từngoàibancôngchiếuvào,cảcănphòng ngập tràn sắc nắng.
“Đúngạ,hồiđihọccôấyhaygiảngbàichocháulắm.”
GiangNinhcầmdiđộngbướcnhanhrangoàithìvaphảiGiangMai.
“Tức là cháu theo đuổi Giang Ninh nhiều năm rồi hả?” Giang Ninh nở nụ cười, nói, “Thảo nào...”
Hôm nay anh ăn mặc chỉnh tề, thành thục ổn trọng, bớt đi vài phần sắc bén, lại càng thêm vẻ dịu dàng chìm chặn.
Giang Ninh mở máy sấy, hạ giọng nói chuyện với Giang Mai, “Mẹ cứ từ từ thôi, đừng hỏi dồn quá, chừa cho người ta chút tự nhiên chứ.”
“Chúng ta đi sớm à? Vậy hôm khác cháu sẽ đến gặp dì để ra mắt chính thức.” Lâm Yến Thù đứng lên nói, “Hôm nay vội quá nên chưa chuẩn bị được gì ạ.”
“Thế này là nhiều rồi.” Giang Mai nhìn mấy hộp quà xếp được thành cái núi nhỏ ở trước cửa, “Cháu không cần khách khí vậy đâu.”
“Có gì mà không tiện? Sớm muộn gì cũng phải gặp thôi.” Giang Ninh nói, “Chẳng phải các con đã dự định kết hôn rồi sao? Không gặp mặt thì sao mà kết?”
“Được.” Lâm Yến Thù không khách khí với Giang Ninh, anh nói, “Đưa tay cho anh.”
Một tay Giang Ninh níu túi xách trên vai, nhìn thẳng vờ bình tĩnh nhưng hai tai đã nóng rát lên, “Anh đổi xe à? Sao hôm nay lại lái Bentley thế?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.