Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
Khâm Điểm Phế Sài
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 116: Ngoại truyện 13: Món quà
Ô hiển thị nền trắng hiện rõ hai vạch hồng song song.
Lần đầu tiên trong đời, Đới Kha đỏ mặt tía tai, bảo sếp biến đi.
Kim Linh ném cái gối ôm xuống sàn, nói:
Trước đây, khi tình cờ nhắc đến chuyện sinh con, họ đã dễ dàng thống nhất với nhau là người cần cai thuốc thì vẫn tiếp tục cai, người vốn không thích vận động thì cũng bắt đầu tập luyện thể d·ụ·c thể thao. Hiện tại, tình hình sức khỏe của cả hai đều rất ổn định, nhưng chưa một ai muốn phá vỡ sự cân bằng đáng quý này để thực sự đưa kế hoạch mang thai ra bàn bạc một cách nghiêm túc.
– Vãi chưởng!
– Lão Ninh nó cũng còn độc thân mà, hay là con thử tìm hiểu nó xem sao, dù gì cũng là bạn học cấp hai bao nhiêu năm, biết rõ gốc gác lai lịch, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với người ngoài.
Chị đây thì cùng lắm cũng chỉ làm một bà cô già thôi.
Đới Kha ngồi xuống bên cạnh, vuốt má cô.
Lương Mạn Thu ngọt ngào đổi giọng:
– Không hút thuốc, không uống rượu, tắm rửa sạch sẽ rồi.
Khi hồi tưởng về quá khứ, tâm trạng mỗi người ra sao, là hoài niệm bâng khuâng hay ẩn chứa chút gì đó khác lạ, có lẽ chỉ người trong cuộc mới hay.
Mỗi lần Đới Kha bất ngờ xông vào phòng ngủ, Lương Mạn Thu đều tra hỏi “đủ bộ ba” trước, thiếu bất cứ thứ gì là anh lập tức bị lưu đày viễn xứ – tức ghế sô pha, tuyệt nhiên không có chuyện thương lượng.
Rồi một ngày, Chương Thụ Kỳ lại báo tin vui là đứa thứ hai nhà anh ta đang trên đường tới. Anh ta còn trêu Đới Kha phải cố gắng hơn nữa, tranh thủ cho con mình học cùng năm với con thứ hai của anh ta, bằng không thì nên dùng bài thuốc bí truyền bổ thận tráng dương.
– Ê Cá Hố, con kêu anh chị đẻ một thằng Tiểu D đi là con sẽ được lên chức chú út đó.
Sau khi cưới xin đàng hoàng, Đới Kha cũng bạo dạn hẳn lên. Chu kỳ của Lương Mạn Thu vốn đều đặn, nên cứ nhằm ngày an toàn là anh đòi chơi trần. Có điều, khoảng thời gian an toàn mà hai người tính toán chỉ bằng một nửa so với thông thường, nhưng may mắn là dù chơi nhiều nhưng họ vẫn chưa trúng thưởng cho đến tận bây giờ.
Lương Mạn Thu không những không đẩy Đới Kha ra, ngược lại còn ôm chặt anh hơn như một lời cổ vũ thầm lặng.
Sau nhiều năm tốt nghiệp, hiện tại cả đám đều đã ngấp nghé tuổi ba mươi, những chuyện ngốc nghếch ngây ngô của thời mười bảy, mười tám tuổi sớm giờ chỉ còn là những câu chuyện cười cho qua, chẳng một ai còn bận tâm đ ến nữa.
Suối ngầm vẫn róc rách không ngừng, tựa hồ sóng vỗ vào bờ đá, tiếng động làm người ta cảm nhận rõ mồn một sự ẩm ướt và trơn tuột.
Đới Kha nhẩm tính, Chương Thụ Kỳ đã bốn mươi hai tuổi mà vẫn làm một mạch được hai đứa, đúng là gừng càng già càng cay, có thể sánh ngang với người bạn vong niên của anh ta là Đới Tứ Hải. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi cái nút bít lỗ dần xìu xuống, Lương Mạn Thu vừa nhổm người dậy là dòng dịch lỏng sền sệt, loãng hơn hồ dán một chút tức thì chảy ra, lấp đầy rốn Đới Kha.
Lương Mạn Thu lại hỏi:
Đi bộ đường dài dĩ nhiên càng đông người thì càng vui, Lương Mạn Thu rủ thêm Kim Linh và An Giai Nguyệt, Kim Linh thỉnh thoảng lại gọi thêm cả Kim Minh, còn An Giai Nguyệt thì hú thêm một cậu bạn cùng bàn thời cấp Ba kiêm bạn học chung đại học là Khỉ Con.
An Giai Nguyệt lườm cậu ta một cái, nói:
Ngay cả An Giai Nguyệt, người không thuộc hội Thúy Điền cũng khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này. Mẹ cô thường giả vờ vô tình nhắc nhở:
Đới Kha nghiến răng, khẽ rên lên một tiếng.
Thời cấp Ba, mọi người hay gán ghép Lương Mạn Thu với Châu Thư Ngạn, nhưng phần lớn chỉ là trêu đùa cho vui. Với ai Châu Thư Ngạn cũng tỏ ra ôn hòa, lịch thiệp, nên người dính tin đồn tình cảm với cậu ta không chỉ có Lương Mạn Thu, chẳng qua Lương Mạn Thu là người được đồn đại lâu nhất, thậm chí có phiên bản còn cho rằng họ đã từng hẹn hò một thời gian.
Cuộc sống nội trú sáu ngày một tuần chẳng khác nào ở tù, vừa khô khan vừa ngột ngạt, nên mấy chuyện ngồi lê đôi mách xoay quanh vụ yêu sớm chính là thứ gia vị tuyệt vời nhất.
Lương Mạn Thu vội bịt miệng anh lại, nhắc:
– Hình như là vậy thiệt đó.
Lương Mạn Thu muốn giật lại nhưng không kịp, vội nói:
Đồng nghiệp của Đới Kha, cũng là một trong những phù rể năm xưa, thấy An Giai Nguyệt và Khỉ Con trò chuyện thân mật như thế bèn hỏi anh với vẻ mặt đầy khó hiểu:
– Em làm gì đấy?
– Nhìn thằng Đại D nhà người ta kìa, hồi đi học thì quậy phá muốn c·h·ế·t mà giờ cũng làm được cảnh sát, lại còn cưới được cô vợ giỏi giang tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh nữa chứ.
Lương Mạn Thu giật bắn mình, vô thức siết chặt khiến Đới Kha suýt chút nữa thì bắn tại trận.
– Nhận được hoa cưới của bạn rồi thì người tiếp theo lên xe hoa chắc chắn là con gái mẹ phải không?
Hồi An Giai Nguyệt ôm bó hoa cưới của Lương Mạn Thu về nhà, mẹ cô còn cười tủm tỉm trêu:
Đới Kha dịu dàng nói:
Cảnh sát hình sự ngày thường toàn phải làm việc chân tay vất vả, bán sức khỏe để đổi lấy thành tích phá án, nên hễ được nghỉ là chỉ muốn nằm ườn ở nhà chơi game cho thỏa thích. Ban đầu Đới Kha rủ rê mãi chẳng ai buồn đi, nhưng vừa nghe nói hai cô phù dâu xinh đẹp trong đám cưới cũng tham gia là mấy anh chàng độc thân liền nhao nhao hưởng ứng nhiệt tình.
Đới Kha đáp:
Giờ đây cả hai đã thực sự là người lớn, cuối cùng cũng hiểu ra rằng cái gọi là mang thai ngoài ý muốn thực chất chỉ là tấm bình phong tiện lợi để che đậy cho những phút giây người lớn mất kiểm soát và buông thả bản thân – một cái cớ đã được cả thế giới người lớn ngầm công nhận.
Kim Minh không tránh khỏi bị ăn đòn, nhưng lực sát thương đã yếu hơn hồi nhỏ rất nhiều, vài cái gối ôm ném tới thì có thấm tháp vào đâu?
– Gọi ông xã đi.
Để cân bằng số lượng nam nữ trong nhóm, cũng như có thêm người phụ xách đồ, Đới Kha thường rủ thêm mấy anh đồng nghiệp nam còn độc thân tham gia cùng.
– Nói ra là mất thiêng đấy.
– Sao mà nhiều nước dữ vậy?
Dĩ nhiên là không một ai hỏi thẳng, tất cả đều lựa lời bóng gió xa xôi, vòng vo tam quốc, phô diễn trọn vẹn sự thâm thúy của tiếng Hoa.
Nhưng giọng cô chẳng có vẻ áy náy gì lắm.
Khỉ Con đăng ảnh chụp chung cả nhóm lúc đi bộ lên trang cá nhân, chẳng mấy chốc đã thấy Châu Thư Ngạn bấm “thích”.
Bên trong là một chiếc hộp acrylic được dán kín, đựng một vật hình cây bút, giống như nhiệt kế điện tử, cũng có một ô hiển thị nhỏ bằng nửa móng tay út, nhưng không có đầu kim loại đo nhiệt độ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành Lịch sử tại Đại học Y, Khỉ Con đã trở về trường cũ của mình là trường cấp Ba Hải Thành để dạy môn Lịch sử và trở thành đồng nghiệp của Jodie.
– Anh ơi, anh… ra rồi à? – Lương Mạn Thu bất giác hỏi.
Những cuối tuần Đới Kha phải đi công tác xa nhà, Lương Mạn Thu thường xuyên tụ tập cùng An Giai Nguyệt và Kim Linh.
Đới Kha quẳng hộp quà xuống sàn, bế thốc món quà lớn lao, quý giá và nặng trĩu của mình lên, nhất thời xúc động đến không nói nên lời. Cảm xúc vỡ òa khiến anh lại giống hệt như lần đầu gặp cô, buột miệng chửi thề:
– Cái anh này, về mà sao không báo trước một tiếng.
Khỉ Con lại nói:
Đàn ông con trai thì cùng lắm chỉ bị mất mặt thôi.
– Đột xuất được về sớm, anh cũng không ngờ tới.
– Tớ từng tán dóc với cô Jodie về thằng Tây đó, cả hai bọn tớ đều cảm thấy cậu ta coi Tiểu Thu như người tình trong mộng vậy.
Điều khiến họ thực sự phiền lòng lúc này là bao giờ mới sinh được một nhóc Tiểu D hay một bé Trung Thu để chặn đứng những lời thúc giục của Đới Tứ Hải.
– Thôi vậy, mấy người vào được trường cấp Ba Hải Thành với Đại học Y toàn là siêu nhân cả, em trèo cao không tới nổi. Anh Đại D à, em không có bản lĩnh như anh đâu.
Khác với vẻ cẩn thận tỉ mẩn của Lương Mạn Thu mỗi khi mở quà, Đới Kha giật phăng sợi ruy băng, xé toạc lớp giấy gói màu xanh thẫm.
– Rốt cuộc là quà gì?
Đới Kha thì bảo mới nửa năm thôi, còn sớm chán.
Nỗi lo này chủ yếu đến từ Lương Mạn Thu.
– Em khùng à, làm gì có chuyện đó.
Với những người này, hôn nhân chẳng qua cũng chỉ là một cuộc giao dịch tr@n trụi mà thôi.
Đới Kha đáp:
Lão Ninh cũng là một trong những nạn nhân, thường tếu táo phản bác:
Nghe nói vợ của Đới Kha tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh danh giá, lại làm việc ở một công ty lớn, ai cũng tấm tắc khen anh có bản lĩnh. Người nào biết chuyện thì lại khen thêm cả lão Đới ba của anh, rõ ràng ông chủ Đới có tầm nhìn đầu tư hơn hẳn những người khác.
– Thôi xin ba tha cho con, con đây thà làm bà cô già cả đời còn hơn.
Trước kia, mỗi lần đổi tư thế, Đới Kha đều vô thức liếc xem bao có bị rách không. Nếu không bật đèn thì anh lại dùng tay “nhìn”, tiện thể kéo bao lên một chút, kẻo nó bị cuộn vào trong rồi tuột mất.
An Giai Nguyệt đáp:
Vòng bạn bè của họ dần được mở rộng và duy trì tương đối ổn định.
Đợi ba mẹ nguôi giận, Kim Minh bất lực đẩy gọng kính, nhớ tới cái kế hoạch tào lao mà lão Ninh đã bày cho mình, bèn thủ thỉ với chị gái:
Lương Mạn Thu và Đới Kha từ đó nghiễm nhiên trở thành hình mẫu lý tưởng, người quen của Đới Tứ Hải ai cũng có thể lấy họ ra để dạy dỗ con cái nhà mình:
Lương Mạn Thu nằm nhoài trên ngực anh một lúc để lấy lại sức, mồ hôi quyện vào nhau khiến da thịt càng thêm dính nhớp.
– Ê Linh Heo, hay bà giả vờ công khai là les để chặn bớt hỏa lực của ba mẹ đi?
Hôm nay Đới Kha tròn ba mươi mốt tuổi.
– Quà gì thế?
Lương Mạn Thu khẽ mỉm cười, vẻ e thẹn của cô giờ đây không còn là sự rụt rè tự ti như thuở ban đầu mà là một sự đằm thắm và kín đáo.
– Con không nghe nói gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lương Mạn Thu mơ màng tỉnh giấc.
Hầu Tử cười cười đưa điện thoại cho An Giai Nguyệt xem, nói:
Lương Mạn Thu cười khúc khích, dòng dịch lỏng theo đó cũng run rẩy nhỏ giọt, kết thành một hàng cúc ngọc lớn nhỏ không đều trên cơ bụng săn chắc của Đới Kha.
Đới Kha khàn giọng hỏi:
Bình thường anh vẫn gọi cô là em bé nước, đến khi không đeo bao thì cô đã hóa thành thú lũ quét.
Lương Mạn Thu không ngửi thấy mùi lạ, bèn yên tâm hôn đáp lại anh.
Đới Kha ngắt lời cô:
– Phải ăn bánh kem với ước nguyện đã chứ.
Lương Mạn Thu chợt ngờ vực, vất vả vòng tay ra sau tìm kiếm vành bao, nhưng hình như chẳng cảm nhận được gì, chỉ có đám lông xoăn tít và thứ dịch trắng nhớp nháp.
– Chưa đẻ thì chắc cũng sắp rồi ha.
Mấy lời ong tiếng ve này Đới Kha chỉ nghe tai này rồi ra tai kia, chẳng bao giờ mang về nhà kể lể làm Lương Mạn Thu phiền lòng.
Mặt khác, họ cũng đang thực sự tận hưởng thế giới hai người đầy ổn định và hạnh phúc này.
Còn Đới Kha, hễ được nghỉ phép là lại dắt Lương Mạn Thu đi leo núi hoặc đi bộ đường dài, ai bảo cô không có hứng thú với mấy môn thể thao mang tính đối kháng cơ chứ.
Đới Kha đòi hỏi:
Đới Kha đét mông cô một cái, như đá phải thân cây sau mưa, d1ch nhờn văng tung tóe khiến anh lại ướt sũng cả người.
Nếu Lương Mạn Thu không phải là con nuôi của nhà họ Đới thì Đới Kha chắc chắn chẳng có cửa mà với tới cô, chuyện này không cần nói ra thì ai cũng ngầm hiểu với nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô đọc tài liệu, thấy nói rằng nếu không dùng biện pháp tránh thai mà một năm vẫn không cấn bầu thì có thể bị chẩn đoán là vô sinh hiếm muộn.
Lương Mạn Thu nheo mắt cười, dụi đầu vào lòng anh một cách tự nhiên, không chút oán hờn.
– Anh ơi, em xin lỗi nha.
– Mày cứ yên tâm đi Minh Bốn Mắt, mục tiêu chính của ba mẹ mình bây giờ chính là mày, mày mà không đẻ được một thằng con trai nối dõi là nhà mình kể như tuyệt tự đó.
Hả? Đầu óc Lương Mạn Thu ong ong, nhất thời không phản ứng kịp.
Trời đất bao la, ngày sinh của ai thì người đó là to nhất.
– Anh, anh có…
Trong bóng tối mờ ảo, nhịp thở gấp gáp của đối phương, những thói quen đầy ám muội khi cả hai gần gũi, cùng với mùi hương quen thuộc đến nao lòng, Lương Mạn Thu dần thả lỏng cảnh giác, cười khẽ mắng yêu:
Chương 116: Ngoại truyện 13: Món quà
Đới Kha đáp:
– Đại D, hôm bữa bác thấy ba con ẵm một đứa nhỏ trước cửa tiệm cũ, không biết là của ông ấy hay của con nữa.
Ngay cả Đới Tứ Hải mời về ăn sinh nhật, anh cũng từ chối, hẹn dịp khác tụ tập vì công việc quan trọng hơn.
– Anh ước rồi, ước cho em…
Cô đang thiu thiu ngủ thì bị một bàn tay quen thuộc làm cho bừng tỉnh.
Anh xong việc trở về nhà, trời cũng đã gần sáng.
Lương Mạn Thu đưa tay kiểm tra, quả nhiên “c@u nhỏ” vẫn cứng rắn như lúc đầu.
Lần này, Đới Kha thả sức đổi mấy tư thế liền: khi thì nâng người cô lên từ phía sau như chơi rút gỗ; khi thì như hai lưỡi kéo cắt nhau; lúc lại để cô dạng ch ân ngồi lên người mình mà nhấp mạnh.
Lương Mạn Thu thì e ngại không dám ngỏ lời, còn Đới Kha vốn mạnh miệng cũng chưa hé răng.
– Chúc ông xã sinh nhật vui vẻ!
– Nguyệt Nguyệt, cậu có để ý không, mỗi lần tớ đăng tấm ảnh nào có Tiểu Thu là thằng Tây kia lại “thích” nhanh như gió.
Cô nằm nghiêng, một bên đầu gối bị nhấc lên, đối phương cứ thế cọ tới cọ lui đến khi cô ướt át rồi đâm thẳng vào.
– Chậm tiêu thế, bây giờ cậu mới nhận ra à?
Kim Linh bỗng chốc biến thành một học sinh cá biệt trong lớp, nhưng mọi lời càm ràm đều như nước đổ đầu vịt với cô, cứ vào tai này rồi lại tai kia ra.
Bước ngoặt bất ngờ xuất hiện vào năm thứ hai sau khi họ kết hôn, có một lần Đới Kha đi công tác xa, cuối tuần Lương Mạn Thu phải ngủ một mình.
Chẳng cần bật đèn, Đới Kha cũng tưởng tượng ra vẻ mấp máy đầy khêu gợi nơi cửa mình của cô.
– Anh ơi, sinh nhật vui vẻ nhé.
Sau đó, ba của bọn họ lại dò hỏi:
Kim Linh trợn mắt lườm ba mình một cái sắc lẹm:
– Anh bảo phù dâu còn độc thân mà, nhìn đâu có giống chút nào.
– Cái con bé bạn học cấp Ba mà con làm phù dâu cho đó, nó đẻ con chưa nhỉ?
– Bà xã ngốc, của em het chứ của ai.
Đới Kha cười bảo:
– Anh ơi, có phải anh không đeo bao không thế?
Cuộc sống cứ thế trôi qua, một tháng, hai tháng, rồi nửa năm. Họ không còn gánh nặng tránh thai, những tưởng sẽ được bung xoã tới bến, nhưng rồi lại lo ngay ngáy lỡ bung quá đà thì lại thành vô sinh hiếm muộn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đới Kha nhìn chăm chú, mắt từ từ mở to, miệng há hốc kinh ngạc, rồi ngẩng phắt lên nhìn Lương Mạn Thu.
– Anh đã bảo em không cần đợi anh, cứ ngủ trước đi mà.
Sau lần giao lưu mà hai bên đạt được thoả thuận đó, bao cao su bỗng dưng biệt tăm biệt tích khỏi nhà. Thỉnh thoảng, sau mỗi cuộc yêu, Lương Mạn Thu và Đới Kha lại có thêm công đoạn thay ga giường.
Lương Mạn Thu khoanh tay, tựa người ngủ gật trên ghế sô pha, trên bàn trà đặt một hộp quà dẹt dẹt, trông như hộp bút máy.
– Tụi bây còn trẻ thì lo mà cố gắng lên, cho ba tụi bây sớm được lên chức ông nội đi, chứ đứa thì đi học, đứa thì đi làm, ông ấy ở nhà cũng buồn lắm đó.
Đới Kha ừ một tiếng, nghe như tiếng đáp lời, lại như tiếng gằn giọng vì dùng sức.
Đới Kha gắt:
An Giai Nguyệt và Kim Linh đã kết bạn WeChat với nhau trong đám cưới của Lương Mạn Thu, thỉnh thoảng vẫn tương tác qua lại trên trang cá nhân của đối phương. Đôi khi Kim Linh đến quận Diêm Sơn để nghe giảng hoặc tham gia tập huấn, nếu có rủ Lương Mạn Thu đi ăn thì cũng không quên gọi cả An Giai Nguyệt, từ đó tạo thành một nhóm ba người chơi thân với nhau.
Kim Linh và Kim Minh cũng trở thành đối tượng bị oanh tạc dồn dập.
Công việc của Đới Kha khá đặc thù nên không ít kẻ cậy mình có biên chế mà vênh váo tự đắc, tìm bạn gái nếu không xinh đẹp thì cũng phải giàu có, thậm chí nhiều người còn vắt óc nghĩ kế tiếp cận con gái lãnh đạo hòng đổi đời nhờ một cuộc hôn nhân.
Đới Kha đè nghiêng người cô, càng ra sức cọ xát khiến mật ngọt tuôn trào dào dạt, tràn trề lênh láng, một cảm giác mãnh liệt chỉ có khi cả hai không dùng bao.
Mẹ cô lại nói:
– Đó là cô vợ nuôi từ bé đó, người ta nuôi từ nhỏ tới lớn, sao hồi đó ba mẹ không chịu nuôi cho con một đứa đi?
Chương Thụ Kỳ không những không giận mà còn cười, nhắc anh tối nay hoàn thành tài liệu, không quên chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Lương Mạn Thu dè dặt đáp:
Sau mỗi hiệp, Lương Mạn Thu luôn là người chịu thua trước, mệt nhoài rũ rượi. Đới Kha để cô ngồi trên người mình ngồi mát ăn bát vàng, còn anh thì miệt mài nâng cô lên xuống, nhịp nhàng đưa đẩy.
Sau đám cưới của Lương Mạn Thu và Đới Kha, những lời hỏi thăm của người quen dành cho họ đều xoay quanh chuyện bao giờ thì có con.
An Giai Nguyệt “hầy” một tiếng, đáp:
Đới Kha hôn cô một cái, rồi nhoài người cầm lấy hộp quà, tò mò hỏi:
Ngoài chuyện bị giục cưới, tính cách trái ngược của hai chị em cũng bị châm chọc.
Anh đồng nghiệp suy nghĩ một lúc rồi quyết định bỏ cuộc:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.