Món Quà - Khâm Điểm Phế Sài
Khâm Điểm Phế Sài
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Ôm em gái ngủ
Lương Mạn Thu hiếm khi thấy Đới Kha tập trung đến vậy.
– Cậu ấy sốt cao thế kia mà đi xe máy thì lạnh lắm.
Đới Kha đặt điện thoại vào giữa hai chiếc gối, rồi lật chăn lên, chui vào nằm cạnh Lương Mạn Thu.
Đới Kha hỏi ngược lại:
May mà Đới Kha và Lương Mạn Thu chênh lệch chiều cao khá nhiều nên khi cô co chân nằm nghiêng, phần dưới cơ thể cậu không chạm vào người cô. Cậu cũng đã chín chắn hơn một chút so với hồi cấp Hai nên khả năng tự chủ đã mạnh hơn.
Lương Mạn Thu thành thật đáp:
Đới Kha nói:
Khóe miệng Đới Kha giật giật, buông một câu chửi:
Nếu nói Đới Kha đơn thuần chỉ muốn sưởi ấm cho mình, Lương Mạn Thu chẳng tin chút nào. Chính cô cũng không muốn tin điều đó.
– Anh nằm gần em thế này lỡ bị lây bệnh thì sao?
Lương Mạn Thu mỉm cười:
– Em có lạnh không?
Đới Kha lạnh lùng nhìn sang Lương Mạn Thu hỏi:
Cô đo nhiệt độ, cậu bấm giờ đọc số.
– Chủ nhiệm lớp em mới là người nhiều chuyện thì có.
– Là cái người hay chạy mô tô đến đón em đó hả?
Lương Mạn Thu vội ngoan ngoãn đáp:
Đới Kha lại siết chặt tay hơn: (đọc tại Qidian-VP.com)
– Không cần đâu, tớ tự xuống được.
Châu Thư Ngạn đút điện thoại vào túi, xách giúp cô chiếc ba lô treo ở lưng ghế lên:
– Anh, em uống thuốc đỡ nhiều rồi, anh về phòng ngủ đi.
Cằm Đới Kha bỗng dưng hạ thấp xuống ngang vai Lương Mạn Thu, khiến cô thấy hơi không quen, nhưng lại không muốn từ chối sự ấm áp khăng khít này.
Đới Kha cứ nắm chặt lấy cánh tay Lương Mạn Thu. (đọc tại Qidian-VP.com)
– Anh, em không muốn tiêm đâu… – Lương Mạn Thu buông cánh tay Đới Kha ra.
Đới Kha đột nhiên cất điện thoại, hỏi:
– Em không sao, có anh chắn gió cho em mà.
Đới Kha bảo: (đọc tại Qidian-VP.com)
Đới Kha ngẩng đầu nhìn màn hình gọi số, thấy còn lâu mới đến lượt bèn bảo:
Cậu nói:
Lương Mạn Thu ngơ ngác sờ trán mình:
– Lúc nãy còn bảo không lạnh cơ mà. – Đới Kha cởi chiếc áo khoác jeans của mình ném lên đùi cô, trên người cậu chỉ còn lại một chiếc áo nỉ có mũ xám.
Lương Mạn Thu lo lắng hỏi:
– Bác em nói anh trai em chỉ hơn em một lớp, đã đủ mười tám tuổi chưa?
Đới Kha lại chửi rủa Đới Tứ Hải khi không bỗng dưng mất tích, rồi ôm Lương Mạn Thu ngủ tiếp. Sự lo lắng đã lấn át h am muốn, tư thế ôm cô cũng thả lỏng hơn nhiều, hai người gần như nằm úp vào nhau như hai chiếc thìa.
Đới Kha đặt nhiệt kế lên tủ đầu giường, sờ thử trán Lương Mạn Thu. Hành động này đã trở nên quen thuộc đến mức cậu chẳng buồn xin phép trước.
Triệu Tĩnh hỏi:
Điều hòa không có chế độ sưởi, giường của cô cũng chẳng có chăn điện. Đới Kha bèn bê chiếc máy sưởi “mặt trời nhỏ” ở phòng khách vào phòng ngủ, nhưng ngoài việc gây chói mắt, nó dường như chẳng có tác dụng gì nhiều. Thế là cậu ôm chăn bông mùa đông của mình sang, đắp lên chăn của Lương Mạn Thu.
– Về đến nhà, nếu tiện thì nhắn cho cô một tin nhé.
Đới Kha xách đồ uống cùng Lương Mạn Thu lên lầu.
– Làm gì có.
– Nói lắm thế, hết sốt rồi à?
Triệu Tĩnh nhìn Đới Kha, hoang mang hỏi:
Đới Kha nhận lấy cặp sách của Lương Mạn Thu từ tay Châu Thư Ngạn, liếc nhìn thằng nhóc tướng tá thư sinh có vẻ chưa trải sự đời này một cái. Khí chất thanh tao với mặt mũi sáng sủa như này mà ở lớp cậu thì cũng được xếp vào hàng trai đẹp rồi.
Lương Mạn Thu mặt mày tái mét vì bệnh và lo lắng, trông như sắp ngất đến nơi.
Vẫn 38.1°C.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên nhỏ con, từ lúc Đới Kha dừng xe đã dán mắt vào cậu. Giờ đây, hai cùi chỏ của ông ta chống lên mặt quầy kính, người rướn qua quầy, mông thì nhấp nhổm, cười gian xảo hỏi:
Đây là chăn lông ngỗng A Liên mới đổi cho hai đứa, vừa nhẹ vừa ấm hơn chăn bông gòn. Phải thừa nhận rằng, từ khi A Liên dọn đến, chất lượng cuộc sống của hai anh em đã cải thiện đáng kể.
Hai cánh tay cô vô tình che chắn trước ngực, chẳng biết là để tự vệ trước yêu râu xanh hay là giúp Đới Kha tự chủ nữa.
Đới Kha đáp:
– Không lạnh thì ngủ đi. – Đới Kha siết chặt vòng tay hơn một chút, đến cả phần cổ trần của cô cũng được cậu che chở. Một luồng hơi thở ấm áp phả vào hõm vai cô, dường như còn nóng hơn cả thân nhiệt của cô.
Châu Thư Ngạn im lặng một thoáng, coi như ngầm thừa nhận.
Bữa tối Lương Mạn Thu chẳng thiết ăn gì, giờ hơi đói. Uống hết nửa chai Mizone, cô thấy dễ chịu hơn một chút.
– Trên mạng nói lúc sốt uống Mizone tốt hơn nước lọc.
Lương Mạn Thu đáp:
Đới Kha lật chăn lên, nằm nghiêng bên cạnh cô lướt điện thoại. Phần chăn chồng lên nhau đắp cho Lương Mạn Thu, còn cậu chỉ đắp một lớp, vô thức gác một chân ra ngoài theo thói quen. Khoảng cách giữa cậu và Lương Mạn Thu chỉ gần hơn một chút xíu so với lần “ngủ chung” trước.
Lương Mạn Thu run rẩy mặc vào, tay cô chẳng cần phải rụt lại vì ống tay áo của cậu dài đến mức che khuất cả bàn tay.
Lương Mạn Thu đang sốt, thính giác có phần kém nhạy, nhưng tiếng pô xe gầm rú vẫn làm cô ù hết cả tai. Nếu họ đi muộn hơn chút nữa, chắc sẽ bị người dân quanh đó phàn nàn vì làm ồn.
Đới Kha hỏi:
Lồ ng ngực ấm áp và vòng tay rắn chắc của Đới Kha đã giữ chặt hơi ấm, không còn cảm giác gió lùa nữa.
– Bác sĩ bảo sẽ sốt đi sốt lại tới hai ba ngày là ít mà.
Lương Mạn Thu ngồi xuống chiếc ghế trống khó khăn lắm mới tìm được, run rẩy ôm lấy cánh tay mình.
Lương Mạn Thu không còn sức từ chối, đến đi lại cũng thấy khó nhọc, lười chẳng buồn nói.
– Còn lạnh không?
– Ôm chặt vào thì lạnh nỗi gì.
– Anh…
Sau đó cậu phóng thẳng chiếc Suzuki về khu Bích Lâm Hồng Đình, tiện thể ghé vào cửa hàng tiện lợi 24 giờ dưới nhà mua một mớ Mizone và Coca.
– Cậu họ Châu à?
Châu Thư Ngạn lắc đầu:
Lương Mạn Thu cứng họng, hít một hơi thật sâu, hai hàm răng bất giác va vào nhau lập cập.
Triệu Tĩnh và Châu Thư Ngạn gần như đồng thanh nói:
Đới Kha đáp:
– Thì… nước lọc thôi ạ.
Đới Kha hỏi:
– Anh mang cả chăn qua đây rồi còn gì.
Đới Kha ngoảnh lại nhìn cô từ trên cầu thang:
Triệu Tĩnh lại hỏi:
Lương Mạn Thu không ngờ mình đã sớm lọt vào tầm ngắm của cô giáo chủ nhiệm: (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Tĩnh bán tín bán nghi dặn dò:
Nhưng mí mắt trĩu nặng và hơi thở nặng nề khiến cô chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm đ ến mục đích thực sự của cậu.
Châu Thư Ngạn quay lại, gõ nhẹ lên mặt bàn phía Lương Mạn Thu, thông báo:
Xuống đến cổng trường, Triệu Tĩnh vừa họp xong cũng đợi sẵn ở đó. Cô bước tới đỡ Lương Mạn Thu, hỏi han vài câu:
– Anh, chăn này nhẹ thật đấy, đắp hai lớp mà vai không thấy nặng gì cả.
Cô dậy đi vệ sinh, cậu bật đèn.
– Anh, lỡ chủ tiệm tiện lợi mách ba anh thì sao?
Đầu óc Lương Mạn Thu như treo máy, chỉ còn chút trực giác cố gắng hoạt động để ngộ ra rằng “bạn học” mà Đới Kha nhắc đến chỉ có một người, đó là Châu Thư Ngạn.
Lúc nãy bác sĩ dặn có thể uống thuốc hạ sốt trước, kê cho cả một hộp. Đới Kha rút tờ hướng dẫn sử dụng ra, bật đèn pin điện thoại lên nghiền ngẫm.
Ngôi nhà rộng lớn chỉ còn lại hai người họ. Chiếc giường nhỏ trở thành con thuyền đơn độc giữa biển khơi vô tận, họ chỉ có thể dựa vào nhau, trôi nổi bồng bềnh giữa đêm đen và mưa gió…
Lương Mạn Thu rụt hai tay vào trong ống tay áo, tay phải cách lớp vải khẽ gõ nhẹ lên trán cho tỉnh táo hơn một chút:
Bác sĩ nói đã kê thuốc hạ sốt rồi, bảo cậu cứ cho bệnh nhân uống đúng theo đơn. Đới Kha vẫn còn bán tín bán nghi, Lương Mạn Thu thì chỉ mong không phải tiêm nên vội vàng kéo cậu ra khỏi phòng khám.
Lương Mạn Thu sốt nhũn cả người, ở bàn phân loại bệnh nhân đo được 38,7°C, vẫn chưa phải là cao nhất. Điều dưỡng hỏi bệnh sử và tiền sử co giật do sốt cao, rồi bình tĩnh bảo cô xếp hàng chờ gọi số.
Trong đầu Đới Kha như có một công tắc nào đó vừa được bật lên, các mạch nối thông suốt. Cậu bèn lạnh lùng hỏi:
Lương Mạn Thu nói:
– Vẫn lạnh à?
– Chăn lạnh quá, cứ như đang hút hết hơi ấm của em vậy.
– Ai mà yếu như sên giống em chứ, anh còn chẳng nhớ lần cuối mình bị sốt là bao giờ nữa.
Hồi bé thì dọa “Còn lằng nhằng nữa là anh đánh đấy”, lớn lên thì dọa “Còn lằng nhằng nữa là anh hôn đấy”. Chỉ cần Đới Kha muốn thì luôn có một động từ nào đó trị được Lương Mạn Thu.
Lương Mạn Thu không trả lời, bởi dường như trả lời kiểu gì cũng không ổn. Nói không lạnh thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận hành vi vượt rào của cậu, còn nói lạnh thì lại trái với lòng mình.
Cô được giao cho Đới Kha. Điều Triệu Tĩnh không tiện hỏi, cậu học trò cưng Châu Thư Ngạn đã giúp cô nói thẳng:
– Lão Đới tối nay chắc không về, lỡ em sốt cao thì anh lại phải chở em đi viện nữa.
– Ai biết hai người đó đi hú hí ở đâu rồi.
Lương Mạn Thu đáp:
Đôi mắt Lương Mạn Thu vốn lờ đờ vì sốt, lúc này hiếm hoi sáng lên: (đọc tại Qidian-VP.com)
Đới Kha đeo ba lô của Lương Mạn Thu, tiếp tục đứng cạnh cô lướt điện thoại.
– Lạnh à?
Chương 63: Ôm em gái ngủ
– Đi thôi.
Lương Mạn Thu ôm bình giữ nhiệt, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình gọi số, trông cô như thể đi khám bệnh một mình, thỉnh thoảng lại uống một ngụm nước mang từ trường đi.
Đới Kha gác một tay lên đầu, áp sát ngực mình vào lưng Lương Mạn Thu, choàng tay kia ôm lấy cô, nắm cổ tay cô kéo vào lòng.
– Đi thôi.
– Anh, anh còn lên mạng tra cả cái này nữa à?
– Có cần tớ đỡ không?
– Thư Ngạn, em quen anh trai Tiểu Thu à?
– Sau này chắc sẽ có dịp quen thôi ạ.
– Bác sĩ nói em sẽ sốt đi sốt lại trong vòng ba ngày lận mà. – Lương Mạn Thu lảng sang chuyện khác. – Bác đi đâu thế ạ? Cô A Liên cũng không về à?
– Làm gì có chuyện đó.
– Anh cậu đến rồi, để tớ đưa cậu xuống.
– Còn lằng nhằng nữa là anh hôn đấy.
Đới Kha kéo tay Lương Mạn Thu:
– Thôi, đọc chẳng hiểu gì sất.
Triệu Tĩnh hỏi:
Lời vừa dứt, bên ngoài cổng sắt tự động có một giọng nam trong trẻo vọng vào:
Lương Mạn Thu hỏi:
Châu Thư Ngạn khó mà tin được vì Lương Mạn Thu vừa mới than lạnh tức thì, nhưng sực nhớ tới việc cô vì sợ ông anh này mà phải làm bài tập nghỉ đông giúp cậu thì dường như thấy chuyện này cũng hợp lý.
Đới Kha lẩm bẩm:
Em gái sốt đến mơ màng, chứ anh trai thì vẫn tỉnh táo. Sức nóng của tuổi trẻ dễ dàng bùng cháy khi kề cận, có lẽ chỗ nào đó trên người cậu còn nóng hơn cả cô.
Chữ nhỏ xíu khiến mày cậu nhíu chặt.
Lương Mạn Thu kêu khát, Đới Kha đưa chai Mizone cho cô.
So với lúc ngồi xe máy, họ chỉ đổi vị trí trước sau và tư thế ngồi thành tư thế nằm.
– Tớ tự đi được.
Lương Mạn Thu đáp:
Trời đã sáng rõ, Đới Tứ Hải mặt mày đen kịt, đang trừng mắt nhìn cậu.
– Lương Mạn Thu, em uống nước gì thế?
– Ông bao nhiêu tuổi rồi mà còn để vợ quản đến mức không mua nổi cái xe hả?
– Đại D, xe của con hả? Ngầu thế! Chất chơi người dơi luôn! Cho bác mượn chạy vài hôm nhé, bác đảm bảo không mách ba con đâu.
– Em không biết nữa.
Chẳng bao lâu sau, Đới Kha mệt lử sau cả tối bận rộn cũng thiu thiu ngủ theo Lương Mạn Thu. Đến nửa đêm, khi cô cựa mình, cậu lại tỉnh giấc, giấc ngủ của cậu chưa bao giờ nông đến thế.
– Bác em bảo anh trai em qua đón, cậu ấy đến rồi à?
– Đó là anh trai em à?
Kể ra thì bí mật này lại một lần nữa bị lộ vì Lương Mạn Thu.
Một lực rất mạnh đột nhiên kéo giật Đới Kha xuống giường, khiến cậu choàng tỉnh giấc.
Trong lòng cô thầm mong ngóng một ngày nào đó mình sẽ quen với chuyện này.
Bác sĩ cấp cứu kinh nghiệm đầy mình, sau khi hỏi rõ triệu chứng của Lương Mạn Thu thì không yêu cầu xét nghiệm máu mà chẩn đoán luôn là cúm rồi kê đơn thuốc.
Chẳng tốn mấy sức, Lương Mạn Thu đã thiếp đi, bỏ lại Đới Kha một mình vật vã.
– Em cũng dựa gần bạn học như thế nên mới bị lây bệnh hả?
Lương Mạn Thu tắm qua loa rồi chui vào ổ chăn, người cứ run lên cầm cập. Cô tu hơn nửa chai Mizone ở nhiệt độ thường nên người lại càng lạnh hơn.
– Dạ.
Đới Kha quay lại xem đơn thuốc, xác nhận lại liều lượng một lần nữa rồi bảo Lương Mạn Thu uống trước một liều.
Mí mắt Lương Mạn Thu giật giật, cô ngậm chặt miệng lại.
Lương Mạn Thu im lặng đợi một lúc, thấy cậu không có ý định ra ngoài bèn rụt rè lên tiếng:
Lương Mạn Thu ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ mặt ngơ ngác:
– Dạ…
– Tối mai mà còn sốt thì đi viện truyền nước.
– Anh… – Đang sốt nên ánh mắt Lương Mạn Thu càng thêm mơ màng, tựa như say rượu. Và rồi ngay sau đó, cô khẽ rên lên một tiếng.
Lần cuối Đới Kha bị sốt đã là hồi mới vào Tiểu học. Trong ký ức của cậu, hễ sốt là phải truyền nước, nên cậu không yên tâm, hỏi lại bác sĩ cho chắc rằng không truyền nước thì có hạ sốt được không?
Đới Kha rụt tay lại, rồi cũng sờ trán mình:
Lương Mạn Thu hình như lại sốt cao hơn, cả người cô mơ màng, cố dùng chút lý trí còn sót lại để từ chối:
Lương Mạn Thu lắc đầu, đầu đau như búa bổ, đành phải cố nặn ra mấy chữ:
– Em có ngủ không thì bảo?
Đới Kha hỏi:
– Anh ấy… đi học muộn, lớn hơn em hai ba tuổi lận.
– Anh cũng không biết.
“Tác dụng phụ: buồn nôn, nôn, nóng rát dạ dày…”
Chiếc mô tô chở hai người lao đi vun vút, mất hút trong màn đêm.
– Giấy không gói được lửa mà… – Cô cười gượng hai tiếng. – Anh, nửa năm nữa là anh mười tám rồi, chắc bác không mắng anh đâu nhỉ.
– Dạ.
Ra đến hành lang, Châu Thư Ngạn hỏi:
– Để anh đi mua.
Khoảng cách giữa hai người giờ chỉ còn là hai lớp áo ngủ.
Mở cửa vào nhà, trong nhà tối om, quả nhiên cặp vợ chồng kia chưa về.
– Lương Mạn Thu.
Bước thêm một bậc thang, trán cô bỗng cụng phải lòng bàn tay Đới Kha. Bàn tay cậu lành lạnh áp vào trán cô dễ chịu vô cùng, khiến cô chỉ muốn áp cả đôi má nóng hổi của mình lên đó để hạ nhiệt.
– Nhỡ sốt ngu luôn thì phải làm sao?
Buổi tối, nhiều phụ huynh tan làm mới đưa con nhỏ đến khám bệnh; tiếng khóc lóc, nôn ọe, chửi bới ồn ào huyên náo, chẳng khác nào một cái chợ.
– Chạy chậm thôi, nhớ chú ý an toàn.
Lương Mạn Thu quay đầu lại vẫy tay chào tạm biệt cậu bạn và cô giáo, trong khi Đới Kha trông như một vị phụ huynh đang lôi xềnh xệch đứa con không muốn rời khỏi khu vui chơi.
Họ đến khoa Cấp cứu của Bệnh viện Nhân dân Thúy Điền. Năm đó, khi Lương Mạn Thu mới bị bỏ lại tiệm, Đới Tứ Hải đã đưa cô đến đây khám sức khỏe tổng quát.
– Thuốc vớ thuốc vẩn, chẳng có tác dụng gì cả… – Đới Kha chửi thầm, vừa thiếu ngủ vừa lo lắng, giọng nói có phần yếu ớt.
Đới Kha đáp:
Cạnh lối ra vào dành cho người đi bộ, một chiếc mô tô màu xanh lam sẫm đang đậu, trông như một con mãnh thú bằng thép nấp trong đêm tối. Người lái xe tháo mũ bảo hiểm, bước xuống xe, dáng người cao ráo, chân dài, thân hình rắn rỏi. Nếu không phải đang mặc chiếc quần đồng phục thể thao xanh đen thống nhất của Hải Thành và gương mặt còn đôi nét non nớt, thì nom cứ ngỡ là một người đàn ông trưởng thành.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.