Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 269: Trích Tinh Giáo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 269: Trích Tinh Giáo


Chương 269: Trích Tinh Giáo

“Không tệ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lê Nhật, giờ thì ngươi đã thấy tầm quan trọng của ta chưa?”

Nhìn xuống cái xác lạnh ngắt của Phùng Cốt, Lê Nhật không khỏi thầm cảm thấy may mắn. Tên kiếm tu này dù đã bỏ mạng, nhưng sức mạnh của gã vẫn khiến hắn cảm thấy kh·iếp sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Các Hạ Thần đã hình thành không gian riêng, đồ vật bên trong dù có c·hết đi cũng không bị kẻ khác chiếm giữ dễ dàng. Tạm thời Lê Nhật chỉ thu được thanh trường kiếm của Phùng Cốt mà thôi.

Lê Nhật không trả lời, chỉ hít sâu một hơi, ánh mắt đầy tin tưởng dõi theo từng hành động của bản sao. Nhất Nguyên không chậm trễ, hai tay nhanh nhẹn bắt quyết, vẽ nên những ký hiệu phức tạp bằng hồn lực trong không trung. Những đường nét rực rỡ hiện lên, chằng chịt như một mạng lưới đang bao phủ toàn bộ không gian. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong khoảnh khắc đó, từ giữa mi tâm của hắn, một bóng hình thiếu niên xuất hiện, phiêu phù trong không trung. Nhất Nguyên xuất hiện trong dáng vẻ tự tin đến lạ, hồn lực tinh thuần từ hắn tỏa ra cuồn cuộn, như những đợt sóng lớn tràn qua mọi ngóc ngách, đè bẹp tinh thần của đám tu sĩ Trích Tinh Giáo. Ánh sáng mờ ảo từ cơ thể hắn như xua tan bóng tối đang bao phủ chiến trường.

Lời nói vừa dứt, thân ảnh một lão bà, lọm khọm xuất hiện, trang phục giống hệt như đám tu sĩ như lại có phần tươm tất hơn và một cái mũ quyền uy trên đầu. Biểu tượng Trích Tinh Giáo đính bên trên, đó là một thiết kế huyền bí và tối giản.

“Trích Tinh Giáo! Hẳn là rất kiên nhẫn mới chờ đến lúc này ra tay.”

Nhưng hắn cũng không có thời gian suy nghĩ đến vấn đề đó, bởi vì, trong cơn gió lạnh cắt da thịt, bất ngờ lại vang lên tiếng nói đầy địch ý:

Tình thế của Lê Nhật lúc này vô cùng nguy nan. Hoàng Tuyền Phệ Nhật của Phùng Cốt không chỉ lợi hại mà còn tàn độc hơn bất kỳ thứ gì hắn từng đối mặt. Làn khí vàng kim kia không chỉ ăn mòn sức sống, mà còn cản trở hoàn toàn khả năng tái tạo của cơ thể hắn.

Sức ép tinh thần áp lên tâm trí Lê Nhật lúc này đã không còn là một cơn sóng nhỏ. Nó đã hóa thành những cơn sóng lớn như bão tố ngoài đại dương, từng đợt từng đợt cuốn tới, nhấn chìm hắn trong một sức nặng tưởng chừng không thể gánh nổi.

“Lần đầu tiên ở Thiên Mạt Địa, có kẻ thoát khỏi hợp công từ Tinh Mộng Trần Ai của chúng ta. Lê Nhật, ngươi là loại quái thai gì? Bổn giáo chủ nhất định phải mang ngươi về, tra khảo linh hồn ngươi, tìm cho ra bí mật bên trong.”

Tế bào nào cố gắng tổ hợp lại đều bị chặn đứng, như thể một bàn tay vô hình bóp nghẹt mọi mạch sống trong cơ thể. Hắn cảm giác mình như một ngọn đèn dầu sắp tắt, sức lực dần bị rút cạn đến mức không còn có thể vận dụng bất kỳ lực lượng nào.

Lê Nhật thì thào trong một nụ cười nhàn nhạt:

Sắc mặt Lê Nhật thoáng thêm vài phần tái nhợt. Dù biết rằng nguy cơ này là không thể tránh khỏi, nhưng thực tại vẫn khiến hắn cảm thấy nặng nề. Cho dù không bị đám tu sĩ này cản trở, hắn vẫn không đủ sức để phá vây.

Cuộc chiến hồn lực bắt đầu diễn ra, và dù vô hình với mắt thường, không khí xung quanh dường như cũng bị chấn động dữ dội. Nếu có kẻ ngoài cuộc quan sát, tất cả chỉ thấy một đám người đứng yên tại chỗ, nhưng trên mặt ai nấy đều hiện rõ sự căng thẳng tột độ. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng từng tên tu sĩ Trích Tinh Giáo, trong khi gương mặt Nhất Nguyên vẫn giữ nụ cười trêu ngươi.

Nhưng từ trong bóng tối, lại xuất hiện thêm một nhóm tu sĩ khác, bước đi lặng lẽ như những bóng ma, vây quanh Lê Nhật. Không giống như đám trước, những kẻ này mang theo một áp lực nặng nề hơn nhiều, và ngay khi xuất hiện, chúng đồng loạt nâng tay. Những gợn sóng vô hình âm nhu tỏa ra, nhanh chóng hội tụ, đè nén không gian quanh Lê Nhật như một cái lồng kín bị nén đầy khí độc.

Ngay khi phòng thủ ý chí của Lê Nhật tưởng như tan rã, một điều bất ngờ xảy ra. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhẹ nhõm, tựa như gánh nặng khổng lồ vừa được ai đó chia sẻ.

Trong bóng tối đặc quánh như mực, lại bước ra thêm hàng tá tu sĩ, trùng trùng lớp lớp, mỗi bước chân đều toát lên sát ý nặng nề. Số lượng đã vượt xa con số mà Lê Nhật có thể ước lượng trong nháy mắt. Chúng đứng vây kín xung quanh, hình thành một vòng tròn dày đặc, mỗi tên đều chìm trong vẻ quỷ dị khó tả.

Trước mắt hắn là một cảnh tượng quái dị. Một nhóm tu sĩ với đôi mắt bịt kín bằng vải đen, miệng bị may lại thành một đường thẳng rỉ máu, và tai đã bị cắt đến tận gốc, để lại những mảng da nhăn nhúm xám xịt. Những cái đầu trọc bóng loáng phản chiếu ánh sáng yếu ớt, tạo nên một hình ảnh rợn người.

Hắn khẽ thở ra một hơi dài, ánh mắt thoáng chút trầm ngâm nhưng rất nhanh trở nên lạnh lùng và thực dụng. Không có thời gian cho cảm xúc, nhất là khi hắn đang trong tình trạng kiệt quệ.

Lê Nhật khẽ gật đầu, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng hàm chứa sự cảm kích:

Nhất Nguyên bật cười lớn, rồi dần tan biến vào hư không, trở lại bên trong Thế Giới Ý Thức. Dù tỏ ra ngạo mạn như không có gì, nhưng Lê Nhật cảm nhận rõ ràng sự suy kiệt của bản sao. Đánh tan Tinh Mộng Trần Ai nhất định đã khiến Nhất Nguyên phải trả một cái giá lớn.

Tâm điểm của biểu tượng là một con mắt độc đáo với đồng tử phát sáng màu bạc, tượng trưng cho sự thấu hiểu và kết nối tinh thần. Bao quanh mắt là một vầng trăng khuyết sâu sắc, được tô điểm bởi những họa tiết trang trí tinh tế màu xanh thẳm, thể hiện sức mạnh từ các vì sao.

“Thế nào? Có phải ta rất hữu dụng không?”

Cũng như Bách Thiển, linh hồn của Phùng Cốt bị Lạc Hồn Thức giam cầm, thu về bên trong Thế Giới Ý Thức.

Lê Nhật khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tọa thiền để hồi phục sức lực, nhưng vẫn không quên lột sạch đồ của Phùng Cốt. Kể cả linh hồn lạnh lẽo của gã cũng không thoát khỏi Lạc Hồn Thức của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lê Nhật lại nhắm mắt tập trung trị thương. Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa bắt đầu điều chỉnh hơi thở, một cơn rùng mình bất ngờ chạy dọc sống lưng. Một áp lực mới, nặng nề và đầy sát ý, từ đâu đó lan tỏa ra, bao trùm lấy toàn bộ không gian xung quanh. Hắn không nhận ra ngay, nhưng bản năng sinh tồn đã khiến cơ thể hắn cảnh giác.

Nhất Nguyên bật cười, giọng nói trẻ trung nhưng đầy trêu chọc vang lên:

Từ chúng, từng cơn dao động vô hình, nhỏ nhưng hiểm, len lỏi trong không khí như những con rắn độc, chậm rãi nhưng chắc chắn hướng đến Lê Nhật, tìm cách đục khoét tâm trí hắn từ bên ngoài.

Đám tu sĩ Trích Tinh Giáo không thể chống đỡ nổi trước đòn phản công áp đảo này. Lần lượt từng tên ngã gục, khuôn mặt méo mó trong đau đớn. Có kẻ chỉ đơn giản ngã xuống, nhưng nhiều tên khác trực tiếp bị vỡ nát phần đầu, máu và mảnh sọ văng tung tóe.

Lê Nhật nhận ra mình đã bị bao vây. Từ trong bóng tối, những bóng dáng mờ mịt dần lộ ra. Một nhóm người, hoặc thứ gì đó giống người, đứng lặng lẽ trong tư thế kỳ quái, như những pho tượng sống. Không ai phát ra âm thanh, nhưng áp lực từ họ khiến không khí như đông đặc lại.

Cảnh tượng lúc này lại mang một nét hùng tráng kỳ lạ. Lê Nhật ngồi đơn độc trên một đụn cát nhô cao, dáng vẻ tưởng như bình thản nhưng lại toát ra sự tàn tạ đến cùng cực.

Tuy nhiên, nụ cười của hắn nhanh chóng nhạt đi khi nhận ra điều bất thường. Từ xa, hắn đã cảm nhận được đại quân đang ầm ầm tiến đến, với số lượng không dưới mấy ngàn người. Chúng di chuyển rầm rộ, mỗi bước chân như tiếng trống trận vang vọng, và khí thế của chúng như một bức tường khổng lồ đang dần áp sát.

Đám tu sĩ của Trích Tinh Giáo ở đây rõ ràng chỉ là tiên phong, nhiệm vụ chính của chúng là cầm chân hắn, để đại quân phía sau đến kịp thời phong tỏa hoàn toàn.

Theo từng lời nói phát ra từ Lê Nhật, một luồng hồn lực kỳ dị như sóng âm tỏa rộng ra xung quanh. Đám tu sĩ quái dị lập tức run rẩy, như thể cả linh hồn của chúng bị chấn động bởi một cơn địa chấn không thể chống cự. Thất khiếu của chúng đồng loạt rỉ máu, từng dòng đỏ thẫm chảy xuống, hòa quyện với bầu không khí đậm đặc mùi tanh. Vài kẻ yếu hơn đã quỵ xuống, thân thể co giật như cá mắc cạn.

Nhưng trái ngược với tình hình nguy hiểm, hắn vẫn nhếch môi cười khẽ, đôi mắt sáng lên sự sắc bén. Dù cơ thể mệt mỏi, thần thức của hắn vẫn không ngừng len lỏi qua không gian, mở rộng phạm vi cảm nhận ra đến mười dặm xung quanh.

Trích Tinh Giáo nổi danh khắp cõi bởi các chiêu số công kích linh hồn đầy huyền ảo, tựa như mượn sức mạnh từ các vì sao để dệt nên một mạng lưới mộng tưởng vô tận. Một khi đã sa vào, kẻ địch chẳng những mất phương hướng, mà còn bị cuốn vào những ảo ảnh chân thực đến mức không thể phân biệt thật giả.

Xung quanh hắn, hơn trăm tu sĩ quái đản đứng chen chúc, mặc dù số đông áp đảo, không một ai dám tỏ ra khinh suất. Sự hiện diện của Lê Nhật, dù đang trong tình trạng kiệt quệ, vẫn như một lưỡi dao bén ngót, sẵn sàng phản công bất cứ lúc nào. Bầu không khí căng thẳng bao trùm, tựa như mặt nước hồ phẳng lặng nhưng lại che giấu một ngọn núi lửa sắp phun trào.

Áp lực tinh thần từ chúng hợp lại thành một cơn bão vô hình. Đứng trước sức ép khủng bố từ hợp công tinh thần của Trích Tinh Giáo, dấu hiệu suy yếu của Lạc Hồn Thức bắt đầu xuất hiện. Những đường gân xanh trên thái dương hắn nổi lên, cơ hồ sắp bùng nổ dưới áp lực ngày càng gia tăng.

Nhất Nguyên vung tay, đánh ra một ấn quyết cuối cùng. Ký hiệu bằng hồn lực trước mặt hắn hợp lại thành một vòng tròn sáng rực, rồi bất ngờ oanh tạc ra xung quanh như một cơn bão. Tiếng nổ đom đóm vang lên thanh thúy, từng đợt sóng xung kích vô hình lan tỏa.

Thần thức của hắn bị ép buộc phải thu hồi về. Lê Nhật không còn đủ khả năng duy trì trạng thái t·ấn c·ông, toàn bộ hồn lực bị buộc phải chuyển sang phòng thủ, tạo thành một lớp bảo vệ cứng cỏi xung quanh tâm trí. Nhưng dù là phòng thủ, mỗi giây trôi qua cũng như một cơn địa chấn đang không ngừng vùi lấp ý chí hắn.

Những bậc thầy của Trích Tinh Giáo thậm chí có thể thao túng những ký ức sâu kín nhất, biến nỗi sợ hoặc khao khát của đối phương thành v·ũ k·hí. Lời đồn kể rằng, một khi đã trúng phải chiêu "Tinh Mộng Trần Ai," tâm trí sẽ mãi mãi bị giam cầm giữa cơn mộng, dù thể xác vẫn tựa như còn sống, nhưng linh hồn đã chẳng thể quay về thực tại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tinh Mộng Trần Ai, chiêu số độc môn của Trích Tinh Giáo, càng lúc càng bộc lộ sự lợi hại. Điểm đáng sợ nhất của chiêu thức này nằm ở khả năng cộng hưởng tinh thần. Bất kỳ tu sĩ nào thuộc Trích Tinh Giáo đều có thể liên kết linh hồn với đồng đội, gia tăng sức mạnh cho chiêu số đến mức gần như vô hạn. Sát thương tinh thần không chỉ tăng lên theo cấp số nhân, mà còn phủ rộng như một tấm lưới khổng lồ, bóp nghẹt mọi ý chí kháng cự của mục tiêu.

Sau khi kết thúc, không gian trở lại tĩnh lặng. Nhất Nguyên phủi tay, ánh mắt đầy vẻ tự mãn quay về phía Lê Nhật:

Máu khô loang lổ trên người hắn, còn cánh tay trái đã b·ị c·hém đứt từ trước, để lại một mỏm cụt với v·ết t·hương sâu hoắm. Máu đã ngừng chảy, nhưng cơ thể hắn vẫn suy kiệt đến mức không thể tái tạo hay khôi phục lại sức lực. Đầu óc hắn hoa lên từng đợt, ý thức như chực chờ tan rã dưới sức ép dồn dập của Tinh Mộng Trần Ai.

“Đây là Tinh Mộng Trần Ai uy chấn Thiên Mạt Địa sao?” Lê Nhật cười khẩy nói, dù trọng thương khó lòng động đậy một đầu ngón tay, nhưng lời lẽ của hắn vẫn văng vẳng trong không trung. “Thật khiến ta thất vọng!”

Nhưng đó là đối với kẻ khác, còn Lê Nhật, hắn là một bậc thầy về linh hồn, một người không chỉ hiểu mà còn thấu suốt bản chất sâu sắc nhất của nó. Linh hồn trong tay hắn không còn là một thực thể bí ẩn khó nắm bắt mà là một công cụ, một v·ũ k·hí sắc bén hắn có thể tùy ý điều khiển. Có thể nói, cho đến hiện tại, chưa một ai, dù mạnh đến đâu, từng khiến hắn cảm thấy lép vế trong lĩnh vực này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 269: Trích Tinh Giáo