Mong Ánh Sáng Ôm Lấy Em
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14
Ngón tay Cố Dĩ Hà nhẹ nhàng vuốt qua vết sẹo trên cổ tay tôi: “Tôi không xứng làm mặt trời, nhưng mặt trăng cũng có thể chiếu sáng cả bầu trời.”
Tôi không biết vì sao cô ấy lại thở dài.
Như thể tôi là một báu vật quý giá mà anh ấy khó lòng có được.
Hii cả nhà iu 💖
Trên vòng có treo vài hình ngôi sao và mặt trăng, che phủ vừa khéo vết sẹo kia.
Chương 14
Vết sẹo từng bao phủ cả tuổi thanh xuân tăm tối của tôi, cứ thế hiện ra trong không khí, đến cả cơn gió ngang qua cũng có thể nhìn thấy rõ.
“Không giống đâu.” Cố Dĩ Hà buột miệng, rồi như sực nhớ ra điều gì, cười tự giễu, “Cũng gần như vậy thôi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Tôi chớp chớp mắt, nhất thời chưa kịp hiểu anh ấy có ý gì.
Ngay cả bố mẹ yêu tôi đến tận xương tủy, vì không giỏi biểu đạt, cũng chưa từng nói cho tôi biết, rằng sự tồn tại của tôi là quan trọng.
Tôi nghiêng người ôm lấy Cố Dĩ Hà, trong lòng dâng lên cảm giác an toàn chưa từng có.
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi lúng túng ngồi xuống cạnh cậu, anh quay đầu nhìn tôi: “Giang Giang, tôi không xứng để cậu thích.”
Anh ấy biết ý nghĩa của vết sẹo đó, nhưng chưa từng hỏi tôi một câu.
Câu này Lục Uyển Uyển cũng từng nói.
Gió đầu hè mang theo chút se lạnh, khiến từng sợi lông trên tay tôi dựng đứng.
Cuối cùng, tôi nhẹ nhàng kéo vạt áo của Cố Dĩ Hà, hỏi: “Cố Dĩ Hà, tớ có thể... thích cậu không?”
Đợi anh buông tay, tôi mới nhìn rõ chiếc vòng đang nằm trên cổ tay mình.
Người đầu tiên biết chuyện tôi và Cố Dĩ Hà ở bên nhau là Lục Uyển Uyển.
“Ừm!” Tôi gật đầu, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
Lục Uyển Uyển ngồi cùng tôi trước cửa, nhìn dòng người qua lại trên đường, khẽ thở dài.
Tôi từng nghĩ, mình là người thừa thãi trên thế giới này.
Sao lại như vậy chứ?
Chỉ dùng hai câu nói, liền nhẹ nhàng lấy đi gánh nặng trong lòng tôi suốt bao năm.
Bàn tay ấy như chạm khẽ vào trái tim tôi.
Ánh mắt cô ấy rơi xuống tay trái của tôi.
Anh ấy ngồi xuống tảng đá bên cạnh, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
“Không được, phải không?” Tôi nhìn chằm chằm vào viên đá dưới chân, chỉ cảm thấy nỗi buồn dâng tràn trong lòng.
Cảm giác xấu hổ tràn lên đầu, tôi còn chưa kịp rụt tay về thì một vật lạnh toát đã rơi lên cổ tay tôi.
“Giang Giang, tớ cũng sẽ lên Thủ đô, nếu cậu ta dám bắt nạt cậu, tớ nhất định sẽ đ.ấ.m cậu ta đầu tiên.” Cô ấy xắn tay áo lên, ra vẻ rất oai phong.
Trong khoảnh khắc đó, tôi như nghe được tiếng vang của nhịp tim mình, vang dội đến choáng ngợp.
Tôi chưa kịp nhìn rõ đó là gì, thì tay trái đã bị anh ấy nắm lấy.
“Tôi đã mơ một giấc mơ rất rất dài.” Anh ấy nhìn tôi, ánh sáng trong mắt mờ đi, “Là về cậu.”
Vốn dĩ câu hỏi đó là điều tôi không nên hỏi.
Khi tôi theo bản năng muốn vùng ra, ống tay áo đã bị anh dễ dàng kéo lên tới khuỷu tay.
Tôi không hiểu cậu ấy đột nhiên nói vậy là có ý gì, bàn tay xoắn chặt vạt áo, khẽ đáp: “Uyển Uyển cũng nói... đã mơ về tớ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Dĩ Hà không trả lời tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Giang Giang, đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu mặc áo ngắn tay.” Cô ấy bỗng nắm lấy tay trái tôi, mắt hơi đỏ lên, “Ban đầu tớ không đồng ý để cậu ở bên cậu ta.”
Tôi bị cô ấy chọc cười, cười một hồi rồi mới ngừng lại trong ánh mắt của cô ấy.
Hửm?
Chỉ biết anh đã nói rất nhiều, nhưng không hề trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi không hiểu anh đang nói gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh nghiêng người sang, tay đặt lên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa: “Giang Giang.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Mũi cay cay, nước mắt nhanh chóng dâng đầy trong đôi mắt tôi.
Thật ra tôi không phải là như vậy.
Tôi vừa định phản bác, liền bị cậu ngắt lời.
Chưa từng có ai nói với tôi rằng, thế giới này thiếu tôi một người.
Tôi luôn tham lam, lúc nào cũng muốn nhiều hơn một chút.
“Chuyện như vậy, phải để con trai nói trước.” Anh cười, trong mắt lại bừng lên ánh sao.
Một lúc sau, Cố Dĩ Hà mới khẽ thở dài.
“Thế giới này thực sự thiếu một người như cậu.” Cố Dĩ Hà nhẹ nhàng đeo vật lạnh ấy lên tay tôi, cúi đầu, tôi không thấy được vẻ mặt của anh ấy, chỉ nghe giọng có phần lúng túng, “May mà mọi thứ vẫn còn kịp.”
Rất nhiều rất nhiều lời, từ đáy lòng trào lên môi, rồi lại bị tôi nuốt xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.