Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Đế
Unknown
Chương 18: Bạch Vương Phủ
Triệu Vũ đến càng tiến đến gần trung tâm tiểu không gian, hắn nhận thấy có gì đó không đúng.
Khi cách trung tâm độ mấy trăm mét thì cơ thể Triệu Vũ bất giác dừng lại, con ngươi Triệu Vũ quan sát xung quanh, hắn vô pháp thấy được cái gì khác, vẫn là cây cỏ hoa lá như mấy lần hắn đã đi qua đây
“ Quái lạ, ta đến đây rồi nhiều lần rồi, chẳng phải cảnh vật nơi này vẫn như cũ hay sao? Vậy tiếng gọi kia là từ đâu tới?”
Đang ngơ ngác nhìn mọi thứ vẫn 'như mọi khi' thì bỗng nhiên trước mặt Triệu Vũ, trong hư không dần dần hiện ra một tòa phủ đệ rất lớn, rất đẹp, xuất hiện bất thình lình như này làm Triệu Vũ bất ngờ không tự chủ mà ngã ra đất
Sau khi lấy lại bình tĩnh xong, Triệu Vũ mới từ từ đứng dậy, quan sát bảng hiệu trên cổng phủ
“ Bạch Vương Phủ?”
“ Nếu là tên như thế này, thì nơi này có lẽ là phủ đệ của Bạch gia nào đó chăng?”
Triệu Vũ nhìn tên phủ này thì có chút nghi hoặc, ngồi suy đoán linh tinh
“ Tòa phủ này làm sao sẽ xuất hiện ở đây? Ta đi qua mấy lần đều không phát hiện được, bây giờ lại hiện ra? Làm sao được như thế?”
“ Không lẽ nói, phủ đệ này là bị ẩn giấu trong không gian hư huyễn, cho nên ta dò xét qua đều không có phát hiện gì. Lần này hiện ra, vậy có lẽ người gọi ta ở trong đó”
“ Được rồi, nếu đã gọi ta đến đây, thì ta cũng không ngại đi vào xem thử, xem kẻ gọi ta đến là ai, mục đích gì”
Triệu Vũ tự kỷ suy đoán tình hình tòa phủ đệ này xong, không chút do dự bước đến trước cổng phủ, tính đẩy cổng bước vào.
Hắn có thể nhảy qua bức tường kia mà đi vào phủ, nhưng là con người lịch sự thì hắn muốn đi từ cửa chính hơn, không thể vô lễ với chủ nhân nơi này như thế được
Vừa mới bước vào trong phủ một khắc đó, đập vào mắt Triệu Vũ là không gian hoàn toàn khác với tiểu không gian ngoài kia, giống như nơi này là một vùng không gian khác nữa vậy
“ Lớn như vậy? Thật khó để tin mà” Triệu Vũ há hốc miệng, kinh ngạc nói
Phủ đệ này nhìn bên ngoài thì thấy nhỏ, rộng đâu đó chỉ hai ba trăm mét mà thôi, nhưng bước vào bên trong thì Triệu Vũ thấy nó rất lớn, hơn cả thôn làng Trương Nhi ở, phải biết thôn Vũ Đại dài rộng hơn 1 dặm vuông.
Bất ngờ quy về bất ngờ, Triệu Vũ vẫn chậm rãi quan sát xung quanh, nơi này kiến trúc rất giống với những tòa phủ đệ của vua quan thời xưa mà Triệu Vũ thấy ở kiếp trước, còn có trang viên, có một cái hồ nước lớn độ trăm mét, ở giữa hồ là Bát Giác Lầu, có cầu nối đi tới đó.
“ Có vẻ là dành cho chủ nhân nơi này nghỉ ngơi, ngắm cảnh”
Triệu Vũ vừa đi vừa quan sát xung quanh, nơi này mặc dù rộng như thế, nhưng kiến trúc nhà cửa lại chỉ có 12 13 ngôi nhà, phòng ốc lớn nhỏ, với sự phân chia khu vực chính, phụ. Còn có các hành lang nối liền các nhà lại với nhau, nhìn qua là Triệu Vũ biết được nơi nào chính nơi nào phụ, chưa kể còn có các bảng hiệu trên mỗi ngôi nhà phòng ốc
Khu vực chính có lẽ là nơi ở dành cho con cháu và những người có vai trò đứng đầu của tòa phủ đệ này, bao gồm cả những nơi dành cho tiếp khách hay công việc quan trọng khác. Khu vực phụ thì dành cho nha hoàn người hầu cũng như nhà bếp hay những việc khác không quá quan trọng
Còn lại phạm vi xung quanh đó đều là vườn hoa hoặc nơi vườn trồng rau quả, cây cối khắp nơi
“ Nơi này nhìn khá tốt đấy chứ, nhưng làm sao sẽ xuất hiện ở đây? Không thấy người hay bất cứ động vật nào, giống như một phủ đệ c·h·ế·t vậy”
Triệu Vũ vừa đi vừa suy nghĩ, thắc mắc về mọi thứ diễn ra nơi này, có quá nhiều điểm đáng ngờ ở đây
Cứ như thế quan sát, suy đoán, Triệu Vũ đã bước đến nơi quan trọng nhất, và cũng có lẽ là nơi mà người đã gọi Triệu Vũ đến đang ở
“ Bạch Tiền Đường”
Triệu Vũ trầm ngâm, nhìn chằm chằm bảng hiệu, này là ngôi nhà lớn nhất ở đây rồi, là nơi tiếp khách, dự yến tiệc của chủ nhân tòa Bạch phủ này
“ Vào thôi, có lẽ đáp án ta muốn biết đang ở bên trong” Triệu Vũ khẽ nói một câu, ánh mắt nhìn vào sâu bên trong đường này, cất bước đi vào
Vào đến sảnh đường, Triệu Vũ nhìn thấy hai bên là những cái ghế xếp hàng ngay ngắn, còn có bàn nhỏ ở giữa mỗi cái ghế, hình như là dành cho khách nhân ngồi, và phía trên cao nhất, ở trung tâm mà tất cả người ngồi đều có thể thấy, là nơi người đứng đầu an tọa, một cái ghế nạm khắc hình long phượng, và một cái bàn dài ngay trước đó.
Tổng quan thì nơi này cho Triệu Vũ cảm giác uy nghiêm, trang nghiêm đến nhường nào, trong thâm tâm hắn nghĩ rằng chủ nhân nơi này có lẽ là một nhân vật rất mạnh mẽ, có uy phong, tôn nghiêm của mình, làm cho Triệu Vũ trong tiềm thức tự có sự sùng bái, tôn kính
“ Nơi này rốt cuộc là thế nào a, cảm giác nơi này mang lại cũng khác hoàn toàn khác với bên ngoài kia, và làm sao cũng không thấy cái gì khác nữa? Không lẽ người gọi ta tới không ở đây?”
Triệu Vũ một mặt nghi hoặc khó tả, chân bất giác bước đi quan sát xung quanh bên trong đường này
Trên tường bên phải trong đường này treo những bức thư họa, với đường nét tranh vẽ cùng những câu thơ đối với thư pháp huyền diệu, Triệu Vũ cảm giác như chìm vào hư mộng, được chứng kiến tận mắt cảnh ý của từng bức thư họa
Triệu Vũ như vậy đi xung quanh, quan sát, mỗi một bức thư họa Triệu Vũ đều dừng lại cảm nhận, chìm vào không gian huyễn, cảnh mà thư họa tạo ra rất chân thực, hắn cảm nhận được từng cảm xúc của người sáng tác ra những này thư họa.
Triệu Vũ đi tham quan một vòng bên cánh phải tiền đường xong, hắn dừng chân lại ngay trước ghế tọa chính, tầm mắt hắn dán vào bức thư họa lớn nhất nơi này, trầm lặng, cảm nghiệm ý nghĩa của bức này
Bức thư họa này không giống với những cái khác, những bức kia họa nào là cảnh sắc thiên nhiên, hoặc là những tiên nhân tiên tử với câu thơ nói lên cảm nhận về cái hay cái đẹp làm xao xuyến thâm tâm tác giả.
Nhưng bức này chỉ họa duy nhất một người, một lão tiên nhân đứng đó, tay chắp sau lưng, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn hướng xa xôi nào đó, vẻ u sầu toát ra từ đôi con ngươi đó
Triệu Vũ nhìn xuống dưới bức họa, có một câu thơ viết lên đó
“Tuyết phủ ngàn sơn, tình lạc lối,
Đạo hành đơn độc, mộng phai tàn”
Triệu Vũ thầm đọc câu thơ này xong, một luồng khí tức bao trùm lấy hắn, đưa hắn vào một không gian khác, không phải là cái cảm giác chìm vào hư mộng như những bức thư họa trước nữa, này là thật sự bước vào mộng cảnh rồi
“ Đ- Đây là..!" Triệu Vũ bị đưa vào không gian này, nhất thời kinh ngạc thốt lên
“ Nơi này là mộng cảnh? Huyễn cảnh? Từ bức thư họa đó tạo ra?” Triệu Vũ không thể nào phán đoán được chuyện gì đang xảy ra, có chút cảm giác mơ hồ rồi.
Triệu Vũ vừa bước vào mộng cảnh, giây trước vẫn còn là một không gian hoàn toàn trắng xóa, ngay sau đó mọi thứ đã biến đổi một cách chóng mặt
Trước mặt Triệu Vũ là một người nam tử, rất tuấn tú, và một nữ tử rất diễm lệ thanh tao, nhìn hai người thật đẹp đôi, như uyên ương hồ điệp vậy
Triệu Vũ thầm lặng quan sát diễn biến của mộng cảnh
--------------------------------------------------
“ Mộng Dao, tình duyên của chúng ta cứ như vậy mà kết thúc sao, chúng ta đạo lữ, có thể song tu cùng nhau, cảnh giới sẽ càng tăng tiến thêm mà, tại sao nàng nhất quyết phải rời đi?”
Nam tử tuấn tú với gương mặt buồn bã, gặng hỏi nữ tử tên Mộng Dao kia
“ Không có chuyện gì, ta cảm thấy ta một mình tu luyện cũng có thể tăng cao tu vi, và cũng là vì ngươi quá yếu, cảnh giới của ngươi còn thấp hơn cả ta."
"Bạch Thanh, ngươi nói xem, ngươi ta song tu, có thể cảnh giới cường đến mức nào được?” Mộng Dao nhìn nam tử tên Bạch Thanh kia, lạnh lùng nói
“ Nhưng ta...!!”