Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Đế
Unknown
Chương 19: Bạch Thanh
“ Nhưng ta...”
Bạch Thanh nhất thời chỉ biết câm nín, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra.
Cảnh giới của hắn không cao, thiên tư lại kém cỏi“ Nhưng ta...”
Bạch Thanh nhất thời chỉ biết câm nín, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra.
Cảnh giới của hắn không cao, thiên tư lại kém cỏi, chỉ là một đệ tử ngoại môn của Kim Liên thánh sơn, còn Mộng Dao nàng lại là nữ đệ tử của chưởng môn nhân Bạch Ngọc thánh sơn.
Có thể thấy được khoảng cách cảnh giới, địa vị, nội tình giữa hai người lớn đến mức nào, Mộng Dao nói như thế rất đúng, Bạch Thanh tất nhiên sẽ hiểu điều đó.
Nhưng hắn không cam tâm, khó lòng chấp nhận sự thật này, hắn yêu Mộng Dao là thật, hắn cũng biết tình cảm mà Mộng Dao dành cho hắn như thế nào.
Chỉ là... hắn không thể nào ngờ được, ngày hôm nay Mộng Dao hẹn hắn tới nơi này, ngay tại ngọn núi nơi mà hắn gặp nàng lần đầu tiên, để nói chuyện chấm dứt đoạn tình duyên này.
“ Nhưng ta sẽ nỗ lực tu luyện, sẽ mạnh hơn, sẽ vào đệ tử nội môn, khi đó lại càng có tư cách làm đạo lữ với nàng hơn. Nàng hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ làm được”
“ Vậy nên nàng đừng rời bỏ ta, được không, Mộng dao..” Bạch Thanh cố gắng giải thích, nghĩ lời để nói với hi vọng níu giữ Mộng Dao ở lại
“ Ta không muốn, ngươi có chắc chắn ngươi sẽ mạnh lên? Sẽ thành đệ tử nội môn? Ta phải đợi ngươi đến bao giờ? Ta không muốn đợi”
“ Và ta cũng không có tình cảm gì với ngươi, từ trước tới giờ ta chỉ cảm thấy ngươi có chút thú vị, nên ta chỉ muốn trêu đùa ngươi mà thôi. Và ta cũng đã có ý trung nhân của mình rồi, ta và hắn sẽ thành đạo lữ, hắn còn mạnh hơn ngươi, bối cảnh cũng hơn ngươi rất nhiều”
"..."
“ Ta đến chỉ để nói chuyện này thôi, chuyện chúng ta chấm dứt tại đây, tránh cho ngươi lại đến làm phiền. Ta đi đây, tạm biệt”
Mộng Dao không tiếc bất cứ lời nào để tổn thương Bạch Thanh, những lời lẽ nàng nói ra như từng mũi tên xuyên qua tâm can hắn vậy
Mộng Dao cứ như thế rời đi, chỉ còn Bạch Thanh hắn ở lại nơi này, với một trái tim vụn vỡ
Bạch Thanh quỵ xuống, hắn khi nghe những lời lẽ vô tình kia phát ra từ Mộng Dao thì như c·h·ế·t lặng, miệng mấp máy run run không nói lên lời, cứ như vậy nhìn nữ nhân mà hắn đặt hết tình cảm vào đang dần rời xa hắn.
Hắn đau khổ cùng cực, vì lí nào, lẽ nào mà chuyện tình duyên của hắn lại đứt đoạn như vậy?
Vì tu vi cảnh giới? Hay vì địa vị, danh tiếng? Vì cái gì mà hắn phải chịu cảnh như thế này?
Hắn cứ như vậy than trách trời cao kia, trách những kẻ ngăn cản chuyện của hắn, lệ rơi trên má hắn hòa cùng với từng hạt mưa vũ đang rơi.
Bầu trời cũng hòa theo nỗi buồn của hắn, sấm chớp thiên lôi rầm vang trải dài thiên địa, chỉ còn người nam tử quỳ nơi đó u buồn, sầu khổ đau thấu tâm can.
Hắn ở nơi đó hoài niệm lại quá khứ, tại nơi mà hắn lần đầu gặp nàng, nói chuyện, cùng nhau ngắm cảnh tại đây, rồi dần dần kết duyên với nhau.
Bạch Thanh cứ như thế hồi ức, tự ngẫm tự cười, nụ cười tự giễu bản thân, chấp nhận số phận nghiệt ngã ấy
Có lẽ là Định Mệnh đã sắp đặt mọi chuyện!
Nhưng hắn đâu biết rằng, lúc ấy, khi mà Mộng Dao quay người rời đi, khóe mắt nàng đã rơi hai giọt lệ..
Triệu Vũ tận mắt chứng kiến tất cả, quan thấy lệ rơi trên đôi mắt Mộng Dao, nhìn sự đau khổ đến cùng cực của Bạch Thanh, tâm trạng của hắn cũng u buồn theo đó.
Hắn đồng cảm với Bạch Thanh, thấu hiểu ý nghĩa hai giọt lệ của Mộng Dao, như thể chính hắn là người trong cuộc vậy
Triệu Vũ rất muốn nói với Bạch Thanh biết chuyện đó, biết Mộng Dao đã rơi lệ vì hắn, biết nàng cũng rất yêu rất yêu hắn.
Nhưng Triệu Vũ không nói được, hắn biết đây chỉ là một đoạn kí ức được chiếu lại mà thôi.
Mà hắn.. chỉ là người vô tình được chứng kiến!
“...”
Cảnh lại biến chuyển một lần nữa, Triệu Vũ nhìn thấy một nam tử đang dốc lòng tu luyện, cố gắng trở nên mạnh mẽ, người nam tử đó là Bạch Thanh
Triệu Vũ cảm nhận rõ ràng những cảm xúc nội tâm của Bạch Thanh, biết trái tim hắn đã vỡ nát đi rồi, biết lửa hận ghim sâu trong tâm khảm hắn
Để rồi bây giờ Triệu Vũ đang được chứng kiến một nam nhân vì tình duyên trắc trở mà dần trở nên lạnh lùng, cô độc tu luyện, ý chí quyết tâm mạnh mẽ đến bậc nào, làm cho Triệu Vũ cảm khái, cảm phục vô cùng.
Cuộc đời tu luyện của Bạch Thanh diễn sinh ra trước mắt Triệu Vũ như thế, bắt đầu từ lúc chia ly với Mộng Dao, đến lúc tu luyện đến cảnh giới cường giả, lại đến thành lập Bạch Vương Phủ, rồi đến khi gặp bình cảnh không thể tiến một bước đột phá, cho đến hiện tại, Triệu Vũ một mình chứng kiến toàn bộ.
Một lão tiên nhân, đứng nơi đỉnh núi, tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn xa xôi, như thể đang ngắm nhìn giang sơn một lần cuối cùng vậy
Phong thái tiên nhân tỏa ra từ lão tiên ấy, cảnh này nếu có người nhìn thấy thì có lẽ sẽ cảm thấy vị ấy đã siêu việt cảnh giới rồi, này chỉ là đứng nhìn ngắm thiên hạ lần nữa mà thôi.
Nhưng với kẻ đã nhìn thấy gần cả cuộc đời lão tiên ấy như Triệu Vũ lại khác, hắn thấy vị kia đứng nhìn hướng xa xa chân trời kia, trong tâm hắn có ý vị gì đó buồn thương.
Hắn biết người ấy đang nhìn gì, không phải là nhìn giang sơn gì cả, mà là đang hồi ức lại quá khứ, tình duyên thời còn hán tử của mình.
Hắn đứng tại nơi mà hắn cùng nàng lần đầu gặp nhau, tại nơi mà hai người sẽ hẹn nhau tới để gặp gỡ, cùng ngắm phong cảnh đất trời.
Vị lão tiên nhân, Bạch Thanh cô độc nơi đỉnh núi đó, ngày qua ngày, hoàng hôn lại tới, nhìn mây về núi, ánh dương dần tan, nhưng rồi nỗi đau nối tiếp nỗi đau
Tình cảm của hắn giờ như phiến lá, bay bay mỗi khi gió về.
Lại như phiến đá nguội lạnh cũng biết buồn, ung dung nghe tiếng đàn sáo vi vu.
Bạch Thanh nét u buồn lộ rõ nơi ánh mắt, nhìn, tưởng nhớ lần nữa, nhẹ nhắm mắt cảm nhận mọi thứ.
Cuối cùng, trút hơi thở vẫn lạc...
Triệu Vũ chứng kiến tất cả câu chuyện, trái tim hắn cũng có cái gì đó đau xót, dường như tiếc thương, đồng cảm với số phận của đôi uyên ương
Đến bây giờ hắn mới hiểu rõ toàn bộ ý nghĩa của câu thơ dưới bức thư họa kia
Tuyết phủ ngàn sơn, tình lạc lối
Đạo hành đơn độc, mộng tàn phai
Sự cô đơn, lạnh lẽo nơi tâm can của Bạch Thanh khi mà tình duyên hắn tan vỡ, lạc hướng.
Để rồi hắn chấp nhận từ bỏ đoạn tình cảm đó để bước trên con đường tu hành cô độc, cảm thấy lạnh lẽo cả thể xác lẫn tâm hồn
Nhưng rồi cuộc đời nghiệt ngã đã đánh gãy cả lý tưởng đạo hành của hắn, mọi nỗ lực của hắn đều trở nên vô vọng
“ Haha, so với chuyện tình của Bạch Thanh tiền bối, chuyện của ta cũng chỉ như đứa trẻ lên ba mà thôi” Triệu Vũ cười tự giễu bản thân
Thoát khỏi mộng cảnh xong, Triệu Vũ vẫn trầm lặng đứng đó, cảm xúc bồi hồi khó tả, lặng nhìn bức thư họa treo đó hồi lâu
Xong, sau khi lấy lại thần trí, Triệu Vũ mới bất giác lẩm nhẩm tự hỏi
“ Ta chìm vào mộng cảnh này, cảm giác lâu như vậy? Mà người hô hoán ta đến đây còn chưa xuất hiện, thật làm sao a”
Thắc mắc trong lòng xong, Triệu Vũ xoay người định đi ra cửa đường. Vừa quay lại, trước mắt hắn là một ông lão râu tóc bạc phơ, thần thái điềm đạm đạo mạo, nhưng nhìn có chút thì đó hư thất, không rõ ràng
Triệu Vũ kinh hãi ngã ra sau, không biết lão tiên nhân này ở đây từ lúc nào, thần không biết quỷ không hay xuất hiện
“ Khụ khụ. Tiểu hữu cần gì bất ngờ như thế, ta lại không có làm gì ngươi” Vị lão tiên kia ho nhẹ một cái, nở nụ cười hiền hòa nói
Sau khi lấy lại bình tĩnh xong, Triệu Vũ mới vội đứng dậy, ngại ngùng đôi chút vì hành động ngã ra vừa rồi của mình
Xong hắn mới nhìn lại một lần nữa lão tiên kia, ngay khắc đó hắn lại kinh ngạc đến ngây người, lắp bắp nói
“ N-Ngài là Bạch Thanh tiền bối?”
“ Ừm, là ta”
Triệu Vũ đối chiếu vị này tiên nhân với Bạch Thanh lão tiên trên bức thư họa kia, thấy rất giống rất giống, lại thêm chứng thực từ miệng vị này nói ra, cho nên hắn mới xác thực vị trước mặt hắn đây là Bạch Thanh
“ Ta tên Triệu Vũ, diện kiến Bạch Thanh tiền bối” Triệu Vũ khom người nắm tay kính lễ
“ Ừm không sao, không cần phải kính lễ quá như vậy haha” Bạch Thanh cười lớn, nhìn Triệu Vũ nói
Triệu Vũ kính lễ xong thì đứng thẳng người, suy nghĩ một chút xong thì hỏi
“ Tiền bối, cho ta hỏi một chút, có phải ngài là người đã gọi ta đến đây?”
“ Ta? “
“ Ta không phải người gọi ngươi đến đây, ta chỉ là một tia tàn hồn còn sót lại mà thôi, gọi ngươi tới nơi này là kẻ khác”
Bạch Thanh cười cười giải thích cho Triệu Vũ
Triệu Vũ sau khi nghe lời giải đáp của Bạch Thanh thì khẽ cau mày, nếu không phải Bạch Thanh, thì là ai gọi tới?
Kẻ trong miệng Bạch Thanh nói là nhân vật nào?