Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Đế
Unknown
Chương 1: Xuyên Không
Nhân sinh!!
Tam giới tiên yêu ma tranh đấu triền miên, đều khát vọng cái gọi là trường sinh, d·ụ·c vọng làm chí cường giả đứng đầu chúng sinh
Bởi thế, mưu hèn kế bẩn, mưu quyền đoạt lợi, ngươi lừa ta gạt. Tất cả mọi quỷ kế đều được sử dụng bởi những cường giả tu chân
Sinh, lão, bệnh, tử chỉ dùng cho những kẻ phàm nhân người trần mắt thịt kia
Còn giới tu chân? Chỉ có chém chém g·iết g·iết, ngươi là quân cờ trong tay ta, ta lại là đồ vật trong tay kẻ khác.
Nhưng...
Tất cả đều nằm trong bàn cờ lớn từ lúc khai thiên lập địa, đây chỉ là trò chơi của Thiên Đạo!!
-----------------------------------------
Rầm! Rầm! Rầm!
Thiên lôi oanh đỉnh, mưa đen trút xuống như thác lũ, khắp nơi bị bao phủ bởi một màn đêm âm u, kinh sợ lòng người
Mưa rơi nặng hạt, thiên không kia như đang than khóc cho số phận những kẻ phàm nhân đang chịu cảnh khốn cùng, sống một đời hèn mọn không danh không phận, không được quyết định vận mệnh của mình ở nhân gian
Là những kẻ cả đời chỉ sống như sâu bọ, không bao giờ có thể quật khởi, mặc người xâu xé, chà đạp.
Đây chính là sự khốc liệt, bi thảm của tu chân giới, nơi mà chỉ kẻ nào có thực lực mới có thể xưng bá một phương
Thương thay thân phận phàm trần,
Chìm sâu trong bể khổ nhân thế.
--- Bóng tối tĩnh mịch bao trùm nhân gian ---
Tại một ngôi nhà nhỏ trên đỉnh một ngọn núi, tiếng khóc thương ai oán hòa vào giông tố đang trải dài khắp thiên địa ngoài kia
Nơi từng tràn ngập tiếng cười bao nhiêu, thì giờ đây chỉ còn lại tiếng nức nở và thở dài. Không khí dày đặc nỗi buồn, như cả ngàn vạn nỗi đau dồn lại trong một khoảnh khắc.
Trung niên nhân nhẹ cúi đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn vào khoảng không vô định, như đang cố níu giữ những kỷ niệm đã qua, nương tử người ấy quỵ gối, lệ hai hàng cứ thế tuôn rơi, lặng nhìn thân xác không còn khí tức sinh mệnh đang nằm trên linh sàn kia
“ Vũ nhi... Con tỉnh lại, con hãy sống lại đi mà, nương xin con, xin con...”. Vọng Nguyệt tay chạm vào cơ thể lạnh lẽo của Triệu Vũ mà khóc.
“ A Nguyệt, Vũ nhi cũng đã mất rồi, nàng nén đau thương, để nó có thể ra đi thanh thản...” Trung niên nhân tên Triệu Sơn vừa nghẹn ngùi đau xót vừa an ủi nương tử mình.
Con trai của bọn hắn, Triệu Vũ, năm nay chỉ mới 13 tuổi, còn rất nhỏ rất nhỏ, lúc sáng sớm có đi ra con suối gần nhà chơi, nhưng không biết ăn hay gặp phải vật thể thần bí nào đó, mà khi trở về thì sắc mặt dần trở nên xanh xao rồi ngã gục xuống.
Cả hai người cố gắng làm mọi cách để cứu, nhưng tất cả mọi sự nỗ lực đều không thành, đứa con bé nhỏ của họ hơi thở dần dần yếu đi, cuối cùng không còn dấu hiệu sự sống.
Nhìn nhi tử mà mình thương yêu đang chịu biết bao nhiêu đau đớn mà dần đến bờ vực t·ử v·ong ngay trước mặt, người làm phụ mẫu như bọn hắn không thể làm gì để cứu sống được nhi tử mình, trong lòng hai người đau đớn không gì sánh được, như vạn tiễn xuyên qua tâm can vậy.
Bầu không khí t·ang t·hương bao trùm cả ngôi nhà, tiếng thút thít vang lên khe khẽ, tiếng thở bất lực dài người trung niên phát ra trên khuôn mặt, nương theo nỗi u buồn mất mát, vừa ôm nương tử an ủi.
Chỉ đêm nay nữa thôi, ngày mai là họ sẽ không thấy nhi tử ngoan hiền hoạt bát của mình nữa.
Triệu Sơn vừa nhìn lướt qua nơi nhi tử mình đang nằm đó, quay sang xoa xoa bả vai Vọng Nguyệt an ủi
“ A Nguyệt, nàng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ mai táng Vũ nhi, nàng vì lo lắng cho Vũ nhi mà đã tiều tụy đi nhiều rồi.”
“ Không, ta muốn ở bên Vũ nhi, không muốn để nó phải cô đơn vào giờ khắc này nữa” Vọng Nguyệt vừa lắc đầu, nhìn về phía nhi tử mình đang nằm đó, hai khóe mắt ngấn lệ
“Là kẻ làm cha như ta bất tài vô dụng, cảnh giới không mạnh, không thể cứu sống nhi tử của mình”
Thế rồi hai người cứ vậy bên cạnh cơ thể đang dần lạnh lẽo Triệu Vũ, cả ngôi nhà dần chìm vào tĩnh mịch, t·ang t·hương. Nửa đêm canh ba, lúc mà phu thê Triệu Sơn đang canh thức trước thân xác lạnh lẽo của nhi tử, ngoài trời mưa vẫn đang rơi không ngừng kèm theo tiếng sấm nổ cùng thiên lôi, bất ngờ một vệt sáng từ thiên không chiếu xuống xuyên qua mái nhà, thẳng xuống cơ thể Triệu Vũ.
Phu thê Triệu Sơn bừng tỉnh, ngỡ ngàng nhìn cột sáng từ trời giáng xuống ngay trên nhi tử mình, ngay sau đó là một sự việc diễn ra đến kinh thiên động địa mà có lẽ cả đời này hai người cũng không bao giờ quên được.
Con trai của họ, Triệu Vũ đang dần tỉnh thức, đôi mắt hắn mở mắt ra, ngồi dậy trong sự ngỡ ngàng của hai người.
Trấn tĩnh lại tinh thần, sau đó Vọng Nguyệt vội đến ôm con vào lòng vừa khóc nói
“ Vũ nhi, con sống lại rồi đúng không, con trai của ta, Vũ nhi của ta, ông trời có mắt .”
Triệu Sơn cũng bước đến bên cạnh, ánh mắt xúc động nói “ Vũ nhi, con tỉnh là tốt là tốt rồi, lại là khởi tử hoàn sinh”
"..."
Còn về Triệu Vũ, ngay khi vừa tỉnh lại, đập vào mắt là một màn này, mờ mịt, khó hiểu nhìn hai người trung niên một nam một nữ trước mặt, không hiểu chuyện gì xảy ra.
“ Hai người này là ai, sao lại ôm ta, vừa ôm vừa khóc? Cái gì sống cái gì c·hết? Ta chẳng phải còn sống đây? Với lại Vũ nhi là ai, ta tên Vương Quyền mà nhỉ?”
Nghĩ xong, vừa nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ nhỏ sau lưng Vọng Nguyệt, lắc lắc một chút, bỗng con ngươi hắn rụt lại, mi tâm nhíu chặt, tâm thần cực độ chấn kinh
“ Đây.. đây là tay của ai? Ta sao? Sao có thể nhỏ như vậy? Chẳng lẽ nói.. ta c·hết thật rồi? Hay chỉ là mơ?”
Nghe tiếng hét lớn từ Triệu Vũ, phu thê Triệu Sơn nhìn hắn ngạc nhiên, tiếp đến Vọng Nguyệt lo lắng hỏi
“ Con sao vậy, còn đau ở đâu, không ổn chỗ nào sao”
“ A ơ..” Triệu Vũ nhất thời không biết trả lời thế nào, chính hắn hiện cũng đang rất bối rối.
“ Cảm giác rất chân thật, không lẽ nói.. ta xuyên không rồi?” Ánh mắt biến ảo một trận, lại nhìn một chút hai người trước mặt, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“ Thật có lẽ là xuyên không, nhưng ta nhớ ta mới lúc nãy còn ở trong phòng, vừa mới bắt đầu ngủ thôi mà? Sao có thể c·hết được?”
" Nếu đây thật là thế giới khác, vậy không lẽ xuyên không thật sự có thể xảy ra? Giống trong mấy bộ truyện bộ phim mà ta xem?"
Lấy tay kéo má mình một cái thật mạnh. Đau, hắn cảm nhận được cơn đau ấy lan truyền ra khắp cơ quan thần kinh. Vậy có thể chứng minh được rằng đây là thật, hắn nhìn hai con người trước mặt với biểu cảm khó có thể tin được
Phu thê Triệu Sơn nhìn con trai mình làm mấy hành động kì dị, nghi ngờ một chút Triệu Sơn mới mở lời
“ Sao thế, con còn đau ở đâu, nói ra với ta”
“ A dạ không, không sao đâu ạ” Triệu Vũ mặc dù còn có chút bối rối lo lắng, nhưng vẫn trả lời Triệu Sơn một tiếng
“ Ừm, có lẽ Vũ nhi vừa mới tỉnh dậy, còn đang mệt, nghỉ ngơi tốt trước, sáng sớm chúng ta lại nói” Triệu Sơn nhẹ giọng nói
“ Vậy cũng tốt, Vũ nhi con nghỉ ngơi đi nhé, tỉnh dậy ta sẽ nấu cháo cho con bồi bổ ” Vọng Nguyệt nhìn Triệu Vũ âu yếm nói.
" Dạ" Triệu Vũ bất giác gật đầu
“ Có lẽ như vậy đi, ta cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ quá, có chuyện gì tỉnh dậy lại nói, không chừng đây thật chỉ là mơ.” Triệu Vũ thầm nghĩ xong cũng nhẹ gật đầu một cái, rồi nằm xuống ngủ th·iếp đi..
Nhìn con trai mà mình hết mực yêu thương ngủ say giấc trên giường, đôi phu thê cảm xúc bồi hồi, vẫn còn không tin vào mắt mình, sau đó là ôm lấy nhau mà rơi lệ, con trai của bọn hắn đã sống lại, lại có thể sống lại từ cõi âm ti, kì tích, là kì tích, thật quá tốt rồi
Hai người không nói một lời nào, lặng lặng đứng nơi đó, trong khóe mắt vẫn còn cô đọng giọt lệ mà nhìn Triệu Vũ đang nằm ngủ nơi kia, trong tâm khảm có biết bao là mừng vui hạnh phúc