Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 24: Hồi Tỉnh

Chương 24: Hồi Tỉnh


--Thực tại--

Hôm nay là một ngày thời tiết trong lành, khí trời mát mẻ, ánh nhật quang ấm áp tươi dịu từ trên cao kia luồn lách qbất cứ nơi nào mà nó lướt qua

Vô vàn áng mây bạch sắc trôi nổi trên nền trời xanh, gió loáng thoáng lướt qua từng tán lá, ngọn cây, tiếng chim muôn ríu rít kêu gào vang động cả mấy ngọn núi, như đang vui đùa chào đón ngày mới tốt lành

Không khí mát mẻ, tốt lành là như thế, nhưng ở nơi nào đó lại có bầu không khí u buồn, ảm đạm

Tại một ngôi nhà nhỏ trên đỉnh núi, không gian bên trong lẫn bên ngoài càng tĩnh mịch, âm trầm, dường như không còn tiếng nói cười vui vẻ nơi đó nữa

“ Phu quân, chàng nói... tiểu Vũ nó bao giờ mới tỉnh lại đây”

Vọng Nguyệt đứng cạnh giường Triệu Vũ, khuôn mặt toát lên vẻ lo lắng, âu sầu hỏi Triệu Sơn đang đứng cạnh nàng

“ Ta cũng không biết được, này còn tùy vào số phận của nó nữa. Tiểu Vũ lần này b·ị t·hương nặng như thế...” Triệu Sơn nhẹ thở dài, vừa nói vừa đưa tay xoa nhẹ bả vai Vọng Nguyệt an ủi

Hai người bọn hắn từ lúc xảy ra biến cố tại thôn Vũ Đại đến giờ, không ngày nào là không lo lắng, hi vọng Triệu Vũ sẽ tỉnh lại

Mặc dù không biết bằng cách nào mà thương thế bên ngoài của Triệu Vũ đã bình phục hoàn toàn rồi, nhưng mãi vẫn chưa tỉnh lại

Hai người sợ rằng hắn đã tổn thương đến nguyên thần rồi, mà một khi b·ị t·hương ở nguyên thần thì rất khó để hồi phục lại được

Nhìn con trai của mình đang hôn mê như thế, trong thâm tâm hai người rất đau xót, u buồn sầu não, cùng với đó là tự trách bản thân mình vì đã để tình cảnh này trở lại một lần nữa, con trai bọn hắn lại một lần bước vào sinh tử.

Giá như ngày đó bọn hắn không phải bận công việc đi xa, giá như ngày đó bọn hắn cùng đi đến thôn với hai đứa trẻ, thì chuyện đáng tiếc này đã không xảy ra rồi. Hai người bấy lâu nay vẫn luôn là ghim vào tâm khảm chuyện này

Đứng nhìn Triệu Vũ một hồi xong, Triệu Sơn cất tiếng nói:

“ Thôi được rồi, bây giờ chỉ còn hi vọng tiểu Vũ nó sẽ mau chóng tỉnh lại thôi. Nàng ở đây chăm sóc để ý tới nó. Ta đi xem tiểu Nhi nó tu luyện thế nào rồi”

Nói xong, Triệu Sơn bước bước rời khỏi nhà, chỉ còn lại một mình Vọng Nguyệt ngồi đó nhìn Triệu Vũ, trên khóe mi đã rưng rưng giọt lệ

------------------------------------

Tại khu đất trống, Trương Nhi vẫn nỗ lực tu luyện, khác một điều là ánh mắt nàng không còn vẻ hồn nhiên ngây thơ như ngày đầu nữa, nhưng là ánh mắt đầy quyết tâm, kiên định

Sau biến cố tại thôn của nàng, nhất là sau c·ái c·hết của cha nương nàng, giờ đây nàng đ·ã c·hết đi một nửa tâm can của mình rồi, trong mắt nàng bây giờ chỉ còn là tu luyện, trở nên mạnh mẽ..

“ Tiểu Nhi, con ngừng lại một chút, thời gian này con tu luyện điên cuồng như thế cũng không tốt, nghỉ ngơi tốt một thời gian đi”

Trương Nhi vẫn đang tu luyện công pháp, nghe tiếng Triệu Sơn phía sau bước tới thì ngừng lại động tác, khẽ gật đầu trả lời

“ Con không sao đâu, sư tôn. Con muốn càng mạnh mẽ hơn nữa, để không còn bị người đánh g·iết, cũng là muốn bảo vệ người thân thuộc nữa”

“ Haizz” Triệu Sơn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết lí do tại sao Trương Nhi lại cố chấp với việc tu luyện đến thế

Nếu Trương Nhi vẫn điên cuồng tu luyện không ngừng nghỉ như vậy, tâm lí không thả lỏng ra thì đến lúc bước vào tu tiên đạo, rất có thể sẽ sản sinh tâm ma mà lạc lối trong mê vụ tu tiên

Triệu Sơn không hi vọng điều đó xảy ra, dù sao thì Trương Nhi vẫn còn rất non trẻ, khó lòng kiểm soát tâm trí bản thân mình

“ Sư tôn, Vũ ca ca huynh ấy vẫn chưa tỉnh lại ạ?” Trương Nhi đột nhiên lên tiếng hỏi

“ Vẫn chưa tỉnh lại, nguyên thần của nó có lẽ đã b·ị t·hương tổn nghiêm trọng, sợ là rất lâu mới tỉnh. Hoặc là... không bao giờ tỉnh lại nữa” Triệu Sơn vừa nói, trên khuôn mặt lộ ra nét u sầu, giọng âm trầm có thể cảm nhận được nỗi buồn của hắn

Trương Nhi nghe xong thì ánh mắt cũng trùng lắng xuống, nàng cũng rất buồn vì Triệu Vũ hôn mê lâu như vậy

Cũng tự trách, vì bảo vệ bản thân nàng mà Triệu Vũ phải đánh g·iết với kẻ địch mạnh mẽ, để rồi b·ị t·hương nặng đến mức này

“ Sư tôn, con xin lỗi. Vì con mà Vũ ca ca mới ra nông nỗi này, nếu lúc ấy con bình tĩnh hơn, nghe lời Vũ ca rời đi thì huynh ấy đã không bị như vậy..” Trương Nhi vừa nói, nước mắt lưng chừng như muốn tuôn trào ra

Triệu Sơn thấy Trương Nhi nét mặt sắp khóc như thế, nhất thời lúng túng, xong thở ra một hơi, nhẹ nhàng an ủi nàng

“ Đừng tự trách mình như thế, con còn nhỏ, chưa suy nghĩ chu toàn được là điều khó tránh khỏi. Còn về tiểu Vũ, nó rất đáng mặt nam nhi đấy chứ, sẵn sàng đứng ra bảo vệ sư muội của mình”

“ Có lẽ, lúc đó nó dù biết không đánh được, có thể sẽ phải c·hết tại đó, nó cũng sẽ liều mạng để cứu con, cho nên con không cần dằn vặt chuyện này. Đó là quyết định của chỉnh bản thân tiểu Vũ”

“Vâng, sư tôn” Trương Nhi nhẹ giọng trả lời lại, trong giọng nói vẫn còn chút buồn rầu, xong ánh mắt cũng kiên định hơn rất nhiều

“ Trẻ nhỏ dễ dạy”

Triệu Sơn thấy tâm tình của Trương Nhi dần tốt lên như thế, cũng gật cầu một cái, có chút hài lòng

“ Thôi được rồi, con tu luyện đi nhé, nhưng có chừng mực một chút, đừng cố gắng quá như thế sẽ không tốt, ta đi về xem tình hình Triệu Vũ chút đây”

Thả ra lời này xong, Triệu sơn xoay người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên hắn dừng lại động tác, trên gương mặt là sự ngỡ ngàng kinh ngạc, tiếp đến là mừng rỡ như điên

Trương Nhi thì vừa chuẩn bị tu luyện tiếp, mắt liếc thấy một bộ biểu cảm này của Triệu Sơn, nàng cũng hoang mang không biết xảy ra chuyện gì

Trương Nhi vừa mới định hỏi xem có chuyện gì mà Triệu Sơn lại có vẻ vui mừng như thế

“ Sư tôn, có chuyện gì xảy ra sao”

Triệu Sơn nghe tiếng gọi vọng lại từ phía sau, xong mới trấn tĩnh lại, tiếp quay người lại đi về hướng Trương Nhi đang đứng đó, tươi cười nói:

“ Tiểu Nhi, đi, đi với ta trở về. Tiểu Vũ nó tỉnh lại rồi”

Trương Nhi cũng là bất ngờ, tiếp đến là vui mừng phấn khích nói:

“ Vũ ca ca tỉnh rồi sao, sư tôn người đưa con đi đi”

“ Ừm để ta đưa con đi” Triệu Sơn nói xong, nhẹ phất tay một cái, cả hai người đồng thời biến mất vào hư không

Thật sự thì tiên thức của Triệu Sơn luôn luôn bao phủ cả ngọn núi này, nhất là khu vực ngôi nhà của hắn

Nhất cử nhất động trong nhà đều được hắn để tâm tới, cho nên khi Triệu Vũ tỉnh dậy thì hắn có thể phát hiện rất nhanh

---Trong gian nhà ---

Vọng Nguyệt vẫn còn ngồi cạnh giường để chăm sóc Triệu Vũ, nhìn con trai vẫn đang trong trạng thái hôn mê, Vọng Nguyệt trong tâm là sự đau thương.

Vừa cúi gầm mặt xuống, trong tâm thức nàng luôn luôn cầu mong con trai nàng sẽ tỉnh lại từ mê cảnh, thì bỗng nhiên nàng cảm nhận có tiếng động nhỏ

Vội ngước mắt lên nhìn, nàng đã vội òa khóc lên, mừng rỡ nói:

“ Tiểu Vũ, con tỉnh rồi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi”

“ Nương...” Triệu Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, thì Vọng Nguyệt đã nhào tới ôm lấy hắn, lệ tuôn rơi đầy gương mặt

Bên ngoài, Triệu Sơn cùng Trương Nhi vừa mới về trước cửa, Triệu Sơn còn chưa kịp phản ứng, Trương Nhi đã vội chạy vào nhà, vòng tay ôm Triệu Vũ mà nức nở

“ Vũ ca ca, huynh tỉnh lại rồi, ta còn sợ huynh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa chứ, hức hức~”

Triệu Sơn cũng bước vào, nhìn Triệu Vũ, trên gương mặt đã xuất hiện nụ cười nhẹ, dường như đã rũ bỏ được gánh nặng tâm tư bấy lâu nay, hắn nhẹ nhàng nói:

“ Con tỉnh là là tốt rồi, thời gian này bọn ta lo lắng sợ con sẽ hoàn toàn hôn mê không tỉnh lại nữa”

Tiếp lại nói: “ Nhất là tiểu Nhi, nó vẫn luôn dằn vặt tự trách vì sự nông nổi nhất thời của bản thân mà con phải rơi vào nguy hiểm như vậy”

Triệu Vũ nghe xong thì thoáng bất ngờ, nhìn nhìn Trương Nhi đang ôm mình, hắn nở nụ cười trông thật ấm áp, nói với Trương Nhi

“ Nhi nhi, muội không cần phải day dứt mình như thế, dù sao cũng là ta quyết định cứu muội mà. Thêm nữa, không phải chúng ta đã chiến thắng, ta đã tỉnh lại đây rồi hay sao”

Trương Nhi nghe xong, xúc động, càng khóc lớn hơn, ôm chặt đến mức Triệu Vũ cũng phải kêu đau lên

“ Khụ khụ, Nhi nhi, đau ta đau ta”

Trương Nhi nghe thấy thế thì vội buông tay ra, mặt đỏ lên màu hồng lửa, cúi cúi đầu ngại ngùng

“ Haha” Thấy một màn này, cả ba người Triệu Sơn đồng thời cười lớn

Tiếp Triệu Vũ nhìn Triệu Sơn cùng Vọng Nguyệt, ánh mắt có chút ươn ướt nơi khóe mi, nhẹ giọng nói:

“ Cha, nương, con tỉnh lại rồi, con xin lỗi vì đã để hai người lo lắng nhiều như vậy”

Cả Triệu Sơn Vọng Nguyệt đều xúc động trong lòng sau khi nghe con trai mình nói lời đó, cả hai người đều đi đến ôm lấy Triệu Vũ, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết

Trương Nhi cũng ở bên cạnh, sụt sùi khóc, giọt lệ của sự hạnh phúc cứ thế tuôn trào..

Chương 24: Hồi Tỉnh