Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 25: Mộng Thần Châu, Ngươi Chơi Ta?

Chương 25: Mộng Thần Châu, Ngươi Chơi Ta?


--- Bên trong gian nhà Triệu Sơn---

Từ lúc Triệu Vũ tỉnh lại sau cơn hôn mê đến giờ, ba người Triệu Sơn Vọng Nguyệt cùng Trương Nhi vẫn luôn bên cạnh hỏi han lo lắng cho sức khỏe của hắn

Thăm hỏi tình hình sức khỏe của Triệu Vũ xong, Triệu Sơn mới nhẹ giọng nói:

“ Tiểu Vũ, chuyện gì đã xảy ra thì tiểu Nhi có kể qua cho ta nghe rồi, nhưng chỉ đến đoạn trước khi con bé ngất đi mà thôi, cho nên bây giờ ta muốn nghe con kể chuyện xảy ra sau đó như thế nào”

“ Tiểu Nhi có nói tên thủ lĩnh thảo khấu đó cảnh giới mạnh hơn hai người các con nữa”

Trương Nhi nghe Triệu Sơn nhắc chuyện này xong, cũng vội gật gật đầu mình, ánh mắt chăm chú nhìn Triệu Vũ, nói:

“ Đúng đó Vũ ca ca, ta lúc đó ngất đi nên không biết chuyện gì nữa, huynh làm sao đánh bại được tên đó vậy”

Triệu Vũ thấy ba người trước mặt đang nhìn hắn với một bộ biểu cảm muốn lắng nghe kì tích hắn làm thế nào đánh bại được thủ lĩnh thảo khấu Bá An kia, nhất thời lúng túng gãi gãi đầu, tiếp lấy lại bình tĩnh, nói:

“ Thật ra con cũng không nhớ rõ tình hình thế nào, lúc đó tình hình rất nguy hiểm mà tiểu Nhi lại dường như mất đi lí trí vậy, bất chấp nguy hiểm một mình đánh với tên thảo khấu đầu kia”

“ Mà con khi đó rất muốn ngăn cản muội ấy, định sẽ đưa muội ấy chạy trốn trước đợi cha nương trở về rồi đi báo thù sau. Nhưng mà không thể, mấy tên tiểu đệ của Bá An bao vây cuốn lấy làm con không thể đến gần tiểu Nhi được, bắt buộc phải đánh với bọn chúng trước”

“ Con lúc ấy sợ hãi vô cùng, bởi vì lần đầu tiên lâm vào hoàn cảnh này mà. Cũng may sau đó con cố gắng trấn tĩnh lại, nhớ lại toàn bộ những lời cha dạy, dần dần vực dậy đánh với bọn chúng, mới chiến thắng được”

Triệu Vũ trầm ngâm suy nghĩ giây lát, như thể đang cố nhớ lại chi tiết chuyện ngày hôm đó, tiếp lại nói:

“ Lúc con đánh ngất mấy tên lâu la tiểu đệ xong, vừa định qua chỗ tiểu Nhi để kéo muội ấy chạy trốn thì đã thấy muội ấy b·ị đ·ánh bay rồi, thương thế muội ấy lúc đó rất nặng”

“ Con vừa chống đỡ thế đánh của tên Bá An đó vừa tìm kiếm thời cơ để đưa Tiểu Nhi rời đi, nhưng mà không thể. Tên đó rất xảo quyệt, dường như biết trước ý định của con vậy”

“ Năm lần bảy lượt bị ngăn cản, con liền nghĩ có lẽ phải đánh với hắn đến một mức độ nào đó để hắn lộ sơ hở mới có thể chạy thoát”

“ Cho nên con mới cầm kiếm lên, chính diện chém g·iết với hắn. Nhưng mà cảnh giới của hắn cao hơn con một chút, lại có kinh nghiệm chiến đấu rất nhiều, con gần như không có cơ hội đả thương được hắn”

“ Mỗi đao hắn xuất ra sức nặng tựa ngàn cân vậy, con khó khăn chống đỡ, vừa phải phân tán sự chú ý để bảo vệ tiểu Nhi vừa phải tìm thời cơ chạy trốn”

“ Nhưng mà thương tích càng ngày càng nhiều, cho nên con biết đánh lâu dài thì có lẽ cả hai sẽ c·hết mất”

Triệu Vũ dừng lại, quan sát một lượt biểu cảm của từng người, xong hắn nói, vẻ mặt còn có chút tự hào

“ Con lúc ấy nghĩ ra một kế, giả vờ b·ị t·hương nặng không thể cử động được để hắn nhất thời khinh thường mà buông lỏng cảnh giác, xong con đã chớp lấy thời cơ mà đâm lại hắn một kiếm”

" Haizz"

“ Đáng tiếc hắn quá dày dặn kinh nghiệm, nên ngăn chặn được một đòn cuối đó, nếu không khi ấy hắn đã bị kiếm của con đâm thẳng vào tim rồi”

Triệu Vũ nói đến đây, biểu cảm có chút tiếc nuối, làm Triệu Sơn Vọng Nguyệt cũng bật cười thành tiếng, xong Triệu Sơn nói:

“ Không sao cả, con làm cho hắn bị trọng thương như thế là rất tốt rồi, ta có lời khen cho con”

“ Thế tiếp theo chuyện xảy ra thế nào” Vọng Nguyệt lên tiếng hỏi

“ Lúc vừa trọng thương hắn xong, con cũng không định lại đến đánh g·iết hắn, một mực ôm tiểu Nhi mà chạy. Tưởng rằng đã thoát được rồi, nào ngờ tên Bá An kia vậy mà vẫn kịp thời đứng lên bổ một đao về phía con và tiểu Nhi”

“ Con chỉ kịp đẩy muội ấy ra, bản thân thì lãnh nguyên đao kia của hắn. Lãnh trực tiếp một đòn đó nên con lúc ấy thương tích nặng đến mức gần như ngất đi vậy, nhưng rồi dường như ý chí sống còn thúc giục cho nên con lại cố gắng đứng dậy một lần nữa”

“ Chịu thương tích quá nặng, vả lại bản thân con lúc ấy nghĩ rằng gần c·hết đến nơi rồi, cho nên mọi kìm nén bên trong cứ thế tuôn trào ra, hóa thành phẫn nộ”

“ Con bị lửa giận cuốn lấy, nên đã điên cuồng chém g·iết với hắn, bất chấp có thể sẽ bị g·iết c·hết.”

“ Đến khi hoàn toàn tỉnh táo... đã thấy hắn nằm dưới đất, đầu lâu lăn lóc một bên rồi. Sau đó con cố bước đến để đưa tiểu Nhi trở về, nhưng mà cơ thể không còn nghe theo sự khống chế mà ngã xuống, tâm trí cũng dần rơi vào cơn mê. Chuyện sau đó thì con không còn nhớ gì nữa”

Triệu Vũ kể xong, im lặng quan sát vẻ mặt đầy kinh ngạc của phu thê Triệu Sơn cùng Trương Nhi, gương mặt hắn cười tươi tỏ vẻ kiêu ngạo, tự hào

Triệu Sơn trầm ngâm một chút, xong cất tiếng nói, trong giọng điệu có vui mừng tự hào pha lẫn sự hối hận

“ Ừm. Lần đó ta cùng nương con đi đã khá xa rồi, nhưng lại có dự cảm bất thường, cảm giác có điều gì đó không lành xảy ra, cho nên bọn ta vội vã quay trở về”

“ Đến nơi thì đã thấy cả ngôi làng chìm trong biển lửa, bọn ta lo lắng vội tiến vào, thì đã thấy con cùng tiểu Nhi nằm b·ất t·ỉnh rồi, xung quanh người dân đều c·hết hết.”

“ Bọn ta cũng rất kinh ngạc khi các con có thể xử được hết đám thảo khấu kia, còn lại mấy tên thảo khấu bị con đánh ngất, ta trong lúc tức giận đã g·iết hết bọn chúng rồi”

“ Sau khi đưa hai đứa các con trở về để cứu chữa thì bọn ta đã quay trở lại an táng cho những người đã mất trong thôn rồi”

“ Vâng ạ” Triệu Vũ trả lời lại, nhìn sang Trương Nhi một bên cùi gằm mặt xuống bàn, trong ánh mắt là nỗi buồn thương, hắn nhẹ xoa xoa lưng nàng an ủi

Xong Triệu Vũ lại lần nữa rơi vào trầm tư, lặng im suy nghĩ một vài thứ

Hắn không kể chuyện gặp Bạch Thanh cùng Mộng Thần Châu sau khi hôn mê, một phần vì nói ra sợ rằng ba người sẽ không tin, nghĩ hắn đang bị chập chập đâu đó trong đầu thì khổ

Một phần nữa là do trước khi hắn rời khỏi Bạch Cảnh Mộng Địa, Mộng Thần Châu có truyền âm nhắc nhở hắn không nên kể về sự tồn tại của nó cũng như mộng cảnh

Hiện tại cảnh giới của hắn rất thấp, còn chưa bắt đầu tu tiên, nên nếu nói ra cũng vô dụng, có khi còn dẫn tới nhiều chuyện rắc rối không tốt.

Trông thấy Triệu Vũ đờ người ra thất thần, ba người Triệu Sơn nghi hoặc hiện ra trên khuôn mặt, xong Triệu Sơn lên tiếng hỏi:

“ Triệu Vũ, làm sao, còn cảm thấy đau ở đâu đó trong người?”

Triệu Vũ tai nghe tiếng Triệu Sơn hỏi mới bừng tỉnh lại, a ơ lúng túng, sau mới rõ ràng nói:

“ Con không sao ạ, có lẽ mới tỉnh lại nên còn hơi choáng váng đầu óc một chút, có lẽ còn cần phải nghỉ ngơi thêm một chút”

Triệu Sơn Vọng Nguyệt nghe xong thì khẽ gật đầu đồng ý, xong Vọng Nguyệt nhìn Triệu Vũ cười nói:

“ Ừm con hôn mê 6 tháng rồi mới tỉnh, có lẽ tinh thần chưa lành hẳn, thời gian này con cứ nghỉ ngơi đi, chưa cần phải tu luyện ngay đâu”

“ Sáu Tháng Hôn Mê?”

Triệu Vũ vừa mới chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi, nghe được * 6 tháng* phát ra từ Vọng Nguyệt, hắn kinh ngạc mà bất giác hét lớn

Tiếng hét của hắn rất lớn làm cho Triệu Sơn và Trương Nhi vừa mới đi được vài bước đã giật mình quay người lại, nghi hoặc nhìn hắn. Vọng Nguyệt thấy biểu hiện há hốc mồm chấn kinh của con trai thì vội vàng nói:

“ Con sao thế”

Triệu Vũ lúc này mới nhận ra mình có chút phản ứng quá khích rồi, vội khép miệng lại, xong nhìn mọi người cười hỏi:

“ Con hôn mê từ trận chiến đó đến giờ đã trôi qua 6 tháng rồi?”

“ Ừm, con hôn mê đã nửa năm rồi, tiểu Nhi thì tỉnh lại sau vụ đó 1 tháng” Triệu Sơn lên tiếng nói

“ Vậy ạ, con biết rồi ạ” Triệu Vũ trả lời lại xong, trầm ngâm suy nghĩ linh tinh một chút, còn Triệu Sơn mấy người thì sau đó cũng lần lượt rời đi

Chỉ còn lại một mình Triệu Vũ trong phòng, hắn nằm xuống, đặt tay lên trán suy nghĩ

“ C·hết tiệt, không ngờ là ta ở trong mộng cảnh được nửa năm rồi. Làm sao có thể a.. Mặc dù trong mộng cảnh ta cảm giác với thời gian không phải quá rõ ràng, chỉ mơ hồ phỏng đoán thời gian trôi qua kha khá được 1 2 tháng rồi thôi”

“ Nhưng mà... không nghĩ tới lại là nửa năm a”

Triệu Vũ lắc đầu cười có chút bất lực, xong lại vang vang tiếng trong thế giới tinh thần, trong giọng nói có chút trách mắng

“ C·hết tiệt, Mộng Châu, ai bảo ngươi chơi đùa ta lâu như thế hả? Nửa năm là thời gian đủ để ta củng cố cảnh giới, có khi phá cảnh lên Khí Phàm rồi. Tên nhóc nhà ngươi thật.... Đ#@m”

“...”

Vẫn không có tiếng phản hồi nào

Triệu Vũ bất đắc dĩ rời khỏi thế giới tinh thần, suy suy nghĩ nghĩ sắp xếp một chút cho dự định sắp tới

“ Nửa năm nửa năm rồi a, xem ra bắt đầu từ ngày mai ta phải tu luyện trở lại rồi, đã bỏ phí quá nhiều thời gian. Tiểu Nhi muội ấy tỉnh lại trước ta 5 tháng, có lẽ bây giờ đạt đến Khí Phàm cảnh rồi”

“ Haizz.. Ta phải cố gắng thêm nhiều thôi, nếu không sẽ bị muội ấy bỏ xa mất”

Triệu Vũ thở dài, sắp xếp những việc sắp tới phải làm xong, lại nghĩ đến việc bị Mộng Thần Châu cùng Bạch Thanh chơi cho một vố đau như thế

“ Aaa tức c·hết ta mất, cay quá!! ”

Triệu Vũ nhất thời nổi khùng điên lên lăn lộn trên giường, y như một đứa trẻ con tức giận vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó mà phình má lên hờn giận vậy

À nhưng mà đúng thật hắn bây giờ đang trong thân xác trẻ con:)

Chương 25: Mộng Thần Châu, Ngươi Chơi Ta?