Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: Ước Nguyện, Ý Chí, Quyết Tâm

Chương 8: Ước Nguyện, Ý Chí, Quyết Tâm


Ngày mới lại bắt đầu, khí trời ở Mộng giới vẫn trong xanh thanh tĩnh như vậy, làm lòng người cảm thấy thư thái vào mỗi bình minh vừa lên

Triệu Vũ đi ra khỏi cửa ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, nhẹ vươn mình một cái, hắn cảm thấy cơ thể thật thoải mái, khỏe mạnh,có lẽ do hôm qua tập luyện xong có chút mệt nên ngủ cũng rất ngon

Ngày hôm nay vẫn tiếp tục như thế, theo mục tiêu rèn luyện thì buổi sáng chạy bộ còn buổi chiều kéo đẩy đá tảng kia tiếp, cho đến khi nào qua được Luyện Thể cảnh, làm chủ được hô hấp pháp, đạt đến Luyện Tinh cảnh

Dùng bữa sáng xong Triệu Vũ lại đi tới khu đất trống kia để chuẩn bị chạy bộ tiếp. Hôm nay hắn nhất định sẽ hoàn thành nhanh hơn về 2 lần chạy, ngày hôm qua hắn làm lỡ rất nhiều thời gian rồi

Vận động các khớp cơ xong, Triệu Vũ bắt đầu chạy, hơi thở nhịp nhàng đồng đều, hắn tinh thần cực kì sảng khoái, nghĩ hôm nay sẽ hoàn thành xong trước giờ trưa

Triệu Vũ một đường chạy đến thôn xa kia, cảnh vật xung quanh vẫn đẹp đến làm người thấy dễ chịu, cơn gió thoảng qua làm tươi mát tâm hồn chàng niên thiếu

Chạy gần đến thôn làng kia, Triệu Vũ đã thấy trước cổng làng có hai cái bóng người khá quen thuộc đang chơi đùa với mấy đứa trẻ khác trong làng

Triệu Vũ nhận ra hai con người đó, Trương Nhi và Hạo

Vừa đến nơi, Trương Nhi quay đầu lại thì thấy Triệu Vũ đang chạy tới, nàng một bộ niềm nở, cười hướng Triệu Vũ bước đi, Triệu Vũ vừa đến nơi, còn chưa kịp nói lời gì thì Trương Nhi đã cất lời trước

“ Chào buổi sáng, Triệu Vũ, ngươi hôm nay vẫn chạy tiếp sao, chiều qua ngươi không chạy hay sao”

Triệu Vũ bật hơi, thở nhẹ ra chút, điều chỉnh hô hấp cho ổn định, sau đó nhìn Trương Nhi cùng vừa mới đi tới Hạo. Gật đầu nhẹ, cười nói

“ Ta ngày nào cũng chạy, chạy hai lần, còn buổi chiều ta ở trên núi rèn luyện cái khác”

“ Ồ” Trương Nhi ồ ra một tiếng, trong ánh mắt có chút tiếc nuối. Hẳn là vì hôm qua không biết Triệu Vũ quay lại đây một lần nữa

Ánh mắt hơi buồn một chút, tiếp Trương Nhi vội thay đổi bằng nụ cười nhìn Triệu Vũ, vui vẻ nói

“ Thế tức là ngày nào ngươi cũng đến đây đúng không, vậy ta có thể tu luyện cùng ngươi được không, ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ. Bởi vì cha ta nói rằng chỉ có mạnh mẽ lên mới có thể sinh tồn tại thế giới này”

Triệu Vũ có chút bất ngờ nhìn Trương Nhi, hắn không nghĩ tới một bé gái mới độ tuổi này lại có suy nghĩ thấu triệt sáng suốt như vậy, hắn nhìn khuôn mặt có chút chờ mong cùng thành khẩn Trương Nhi, bật cười thành tiếng, thầm nghĩ

“ Thú vị, cô nàng này thú vị thật”

Nhẩm một chút, sau Triệu Vũ cười nói “ Cũng được, ngươi nếu tu luyện với ta cũng được”

Xong lại nói “ Nhưng tu luyện sẽ rất khó khăn đấy, chưa kể đi xa như vậy rồi phụ thân mẫu thân ngươi có cho phép hay không, ngươi tuổi còn nhỏ lại là nữ giới, họ sẽ lo lắng chứ?”

Nói một loạt các hệ lụy ra xong, Triệu Vũ nhìn khuôn mặt đắn đo lo lắng Trương Nhi, cũng liếc một cái Hạo đang bên cạnh, khuôn mặt cũng nhăn lên một cái phức tạp, hắn cũng đang nhìn Trương Nhi

Nhìn cái này, trong lòng Triệu Vũ cũng cười nhẹ một tiếng, hắn biết tâm tư của Hạo, tên này có vẻ thích cô nàng Trương Nhi này đây

Trầm tư một chút, sau đó Trương Nhi ngước mặt lên, đôi con ngươi long lanh nhìn Triệu Vũ nói “ Cái này ngươi nói cũng đúng. Như thế này đi, ta về hỏi ý cha nương ta thế nào, rồi ta sẽ trả lời lại ngươi”

Nói xong nàng nhìn Triệu Vũ bằng ánh mắt tràn đầy hi vọng, rồi quay người đi vào trong thôn, đi được vài bước thì quay lại nói

“ Ta vào hỏi ý trước, ngươi nói ngươi sẽ quay lại đây một lần nữa đúng không, khi đó ta sẽ cho ngươi đáp án nhé”

“ Được thôi, một lúc nữa ta sẽ lại chạy tới”

Đáp lại lời Trương Nhi xong, Triệu Vũ nhìn qua Hạo, thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt tức giận, Triệu Vũ chỉ cười nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi, còn Hạo ở lại nơi đó với cơn giận dữ vì cảm giác đang bị khinh thường

Triệu Vũ quay lại núi tốc độ khá ổn định, có lẽ vì hắn đã quen với tần suất hôm qua rồi nên chạy tới nhanh hơn, cảm giác mệt lâu hơn một chút

Quay lại khu trống kia, Triệu Vũ chỉ nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi lại tiếp tục chạy quay trở lại thôn làng, lần này hắn chạy nhanh hơn, có lẽ là do hắn không muốn người khác phải chờ đợi hắn. Bởi hắn hiểu rõ cảm giác chờ đợi lâu nó tệ đến mức nào

Lần này đến trước thôn, Triệu Vũ thấy Trương Nhi cùng Hạo đang đứng đợi trước cổng làng, bên cạnh còn có một trung niên nhân, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Triệu Vũ

“ Triệu Vũ, đây là cha ta, ông ấy nói muốn gặp ngươi xem thế nào rồi mới quyết định có cho ta đi tu luyện với ngươi hay không”

“ Ta tên Trương Đào, ta có nghe Nhi nói ngươi có đồng ý cho con gái ta luyện võ?” Trung niên tên Trương Đào hỏi

“Trương thúc, ta tên là Triệu Vũ, mới quen biết Trương Nhi ngày hôm qua, nhà ta ở trên núi đằng kia” Triệu Vũ vừa giới thiệu vừa chỉ hướng ngọn núi xa xa kia

Tiếp lại nói " Trương Nhi đúng là có ý hỏi ta tu luyện cùng, nhưng ta sợ Trương thúc không đồng ý, nên để nàng về hỏi ý kiến thúc trước"

Trương Đào nghe xong, cũng nhẹ gật đầu đồng ý với quyết định của Triệu Vũ, tiếp nói

“ Ta cũng mong muốn nhi nữ ta có thể luyện võ, để có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng Nhi nhi nói là phải đến ngọn núi xa kia thì ta lại không thể yên tâm được, còn có ngươi mới gặp nó không bao lâu, ta không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi được”

Nhìn bộ không thể tin tưởng của Trương Đào, Triệu Vũ cũng là bất đắc dĩ. Suy nghĩ một lát sau, hắn đáp lại

“ Vậy thì như thế này, ta cũng sẽ về hỏi xem cha nương ta ý thế nào, nếu được thì ngày mai cha ta sẽ đến gặp thúc để nói chuyện, rồi thúc dựa vào đó quyết định, Trương thúc thấy thế nào?”

Trương Đào suy nghĩ một thoáng, xong cười trả lời “ Cũng được, ta cũng muốn gặp phụ thân ngươi, muốn xem thử người thế nào mà có thể dạy một đứa trẻ như ngươi hoạt bát như vậy, ngươi có vẻ khá thông minh đấy chứ, haha”

Hai người nói chuyện giao lưu một phía, còn một bên Hạo từ nãy tới giờ khuôn mặt âm u, mắt trừng Triệu Vũ, hắn rất khó chịu khi Triệu Vũ lại nói chuyện rất hòa hợp với Trương Đào như thế

Nói chuyện xong, Triệu Vũ tạm biệt Trương Đào cùng Trương Nhi, cũng liếc nhìn Hạo một cái gật đầu, rồi quay bước chạy đi về núi, trong lòng có một chút suy tính

Hắn về đến khu đất trống kia là cũng gần đến giờ cơm, vì hôm nay thời gian hắn nói chuyện ở thôn Trương Nhi khá nhiều, về đến nhà thì Triệu Sơn Vọng Nguyệt đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ, Triệu Vũ cũng ngồi vào bàn ăn, hắn hiện tại chưa quyết định có nên nói về chuyện hôm nay cho hai người nghe hay không

Nhưng Triệu Sơn Vọng Nguyệt biết chuyện hắn muốn nói là gì, bởi vì bọn họ ngày nào cũng theo dõi quan sát con trai mình tu luyện, nhưng nếu hắn chưa nói thì hai người cũng không hỏi gì, chờ đợi Triệu Vũ tự mình nói ra

Chiều đến, Triệu Vũ lại tiếp tục kéo đẩy tảng đá lớn kia lên xuống ngọn núi lớn, hôm nay hắn đã quen thuộc hơn nên đã hoàn thành sớm hơn, tính ra thì hắn cũng có thiên phú cao cho nên hô hấp pháp thì hắn học cũng như vận dụng nó khá thành thạo

Tập luyện xong xuôi mà thời gian chỉ mới xế chiều chưa đến giờ cơm, Triệu Vũ quyết định ra con suối tắm rửa một lúc rồi về

Ngâm mình dưới con suối lớn, Triệu Vũ cả người như rũ bỏ tất cả mệt mỏi, mồ hôi, một cảm giác thoải mái thư giãn lan tỏa đến khắp các gân cốt, từng khối thịt trong cơ thể

Hắn cứ như vậy nhắm mắt ngâm mình dưới nước, cho đến khi nghe tiếng cha hắn gọi về, hắn mới chợt tỉnh, ngơ ngác nhìn về hướng Triệu Sơn, quả thật hắn có chút thất thần mà quên đi thời gian

Bữa tối, đang ăn thì Triệu Vũ nhìn hai người Triệu Sơn, có chút lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói “ Cha, nương, con có chuyện muốn nói với hai người”

Phu thê Triệu Sơn mỉm cười nhìn Triệu Vũ, chờ đợi hắn nói “ Ngày hôm qua con chạy đến thôn làng kia, có quen một cô gái, mà hôm nay gặp lại thì nàng bảo muốn cùng tu luyện với ta, mà cha nàng cũng lo lắng nên nhất thời chưa đồng ý ngay được, còn muốn gặp hai người, nên con bảo đợi về hỏi ý cha nương trước, nếu hai người đồng ý thì ngày mai đi cùng con đi gặp phụ thân nàng ấy nói chuyện”

Nói xong, hắn hơi ngập ngừng một chút nhìn thái độ Triệu Sơn cùng Vọng Nguyệt, lại nói “ Hai người cảm thấy thế nào”

Phu thê Triệu Sơn nhìn thấy Triệu Vũ thái độ có chút ngại ngùng lo lắng, bật cười thành tiếng. Tiếp Triệu Sơn nói

“ Thật ra chuyện này ta và nương con đã biết rồi, chúng ta là tiên nhân, khoảng cách nho nhỏ này thì làm sao vượt qua chúng ta được”

“ Ta cùng nương con cũng không có ý kiến gì, ngày mai ta đi cùng con đi đến gặp là được rồi”

Triệu Vũ nghe thấy thế cũng thở ra một hơi, hắn còn thật lo lắng Triệu Sơn sẽ không đồng ý, bởi vì sẽ có rất nhiều chuyện có thể xảy ra nếu gia đình hắn bị nhiều người biết đến

“ Mà vì sao lúc trưa con không kể ra cho ta cùng nương, mà đến bây giờ mới nói” Triệu Sơn bất ngờ hỏi

Triệu Vũ hơi ngưng lông mày chút, sau mới mở miệng nói, giọng hơi nhẹ

“ Con lo lắng sợ hai người sẽ không đồng ý, vì con nghĩ hai người là tiên nhân nhưng lại về một nơi hẻo lánh mà còn tách biệt các thôn làng khác, nên nghĩ rằng có nguyên nhân nào đó, mà giờ con lại đưa người đến nhà chúng ta như vậy, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của hai người”

Một hơi nói liền mấy chuyện, Triệu Vũ mới ngừng lại quan sát hai người trước mặt

Triệu Sơn cùng Vọng Nguyệt bất ngờ nhìn Triệu Vũ, bọn hắn cũng không nghĩ tới là con trai của hai người lại có suy nghĩ hiểu chuyện như vậy, quả thật vượt qua dự liệu của hai người họ

Bất ngờ quy về bất ngờ, xong hai người cũng lấy lại tinh thần rất nhanh, Triệu Sơn mỉm cười, tay đặt lên đầu Triệu Vũ xoa nhẹ, nói

“ Ta không nghĩ con sẽ có suy nghĩ như thế này, đúng thật chúng ta có lí do nên mới tới nơi này, nhưng chuyện con đề cập đến nó không ảnh hưởng quá lớn nên chúng ta vẫn sẽ chấp thuận”

“ Còn vì sao chúng ta tới đây, thì sau này con bước vào con đường tu tiên chúng ta sẽ nói với con, bây giờ còn chưa phải lúc đó, con cứ chuyên tâm tu luyện cho tốt là được”

Triệu Vũ nghe vậy xong, nở một nụ cười rất hồn nhiên, nhìn hai người Triệu Sơn gật đầu nhẹ một cái, hắn đúng là không quá quan tâm lí do hai người tới nơi này, lúc cần biết tự khắc sẽ nói cho hắn

“ Vậy con đi ngủ trước nhé, cha, nương chút nữa ngủ ngon” Triệu Vũ hướng về hai người nói, xong đi về phía giường ngủ

Nhìn con trai cười với vẻ mặt ngây thơ ấy, hai người Triệu Sơn Vọng Nguyệt cảm thấy thật quá đáng yêu rồi, cảm giác muốn sủng nịch

Tối đó Triệu Vũ ngủ sớm lắm, hắn chỉ nằm nghĩ ngợi vu vơ xong thì đã chìm vào giấc ngủ

Chương 8: Ước Nguyện, Ý Chí, Quyết Tâm