Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Cao Ngọa Bắc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Giữa bạn bè phải thành thật
Tung tăng bay nhảy, nói năng ríu rít.
Cho nên, cậu quyết định bịa chuyện.
Sắp đến giờ vào lớp, Tô Vũ Điệp đứng dậy, vẫy tay với Trang Tử Ngang, tung tăng sải bước.
“Sao tự dưng cậu mắng tớ?” Trang Tử Ngang kinh ngạc.
Rực rỡ sắc màu, đua nhau nở rộ.
Trang Tử Ngang chả buồn để tâm người khác, trong đầu chỉ nghĩ: trưa nay nên ăn gì?
Nụ cười gượng ép nơi khóe môi cứng đờ.
Chớp nhoáng, bóng cô khuất giữa đám đông.
Vừa về lớp, Lý Hoàng Hiên lập tức nhào tới: “Con trai, nữ sinh đó là ai?”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, là tiết ngữ văn của chủ nhiệm Trương Chí Viễn.
12 giờ trường tan học, 2 rưỡi bắt đầu, giữa chừng là giờ ăn trưa và nghỉ ngơi.
“Bánh kem dâu hôm qua, bố mẹ cậu thích không?”
Cả thế giới giờ chỉ còn họ, cùng hàng hoa rạng rỡ sau lưng.
Ba tháng nữa, sẽ chẳng được gặp họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Vũ Điệp rút ống thuốc từ phía sau: “Cái này cho cậu. Bác sĩ bảo có thể trị chảy máu cam.”
Cuối cùng cũng tới 12 giờ, tiếng chuông tan học vang lên.
Gió khẽ thoáng qua, mang theo hương hoa dìu dịu.
“Tớ bận rồi, cậu tìm người khác đê.” Trang Tử Ngang thò đầu nhìn bồn hoa ngoài cửa sổ.
Chức lớp trưởng cậu thèm khát bấy lâu, trong mắt Trang Tử Ngang không khác gì con chuột c·h·ế·t à?
“Giờ tớ tin rồi. Bảo sao thằng nhóc cậu vì cậu ấy bỏ cả tiết học.”
“Tất nhiên.” Trang Tử Ngang gật đầu ngay.
Mọi người rất dễ thương, cảm ơn vì đã đồng hành với thanh xuân của cậu.
Thứ Trang Tử Ngang vứt bỏ, mới đến lượt cậu.
Trang Tử Ngang ba chân bốn cẳng lao vội ra hành lang ngoài lớp: “Sao cậu tới đây?”
Thẳng khi thấy Trang Tử Ngang đứng bên bồn hoa chờ nữ sinh cài hoa đào, cay muốn nổ phổi.
“Chuẩn, hai năm qua cậu ấy làm rất nhiều việc cho lớp.”
“Trang Tử Ngang, cậu vẫn buồn lắm à?” Tô Vũ Điệp nhẹ nhàng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh tượng Trang Tử Ngang miêu tả, từng xuất hiện vô số lần trong mơ.
“Hả? Ừ… được!”
“Cậu lừa tớ, giữa bạn bè, phải thành thật chứ.” Tô Vũ Điệp cắn nhẹ môi dưới.
Bấy giờ quay đầu, ném ánh mắt ngập tràn sát khí cho Lý Hoàng Hiên.
Trải nghiệm về nhà cũng chẳng vui vẻ.
Tiếng chơi bóng ở sân thể d·ụ·c, tiếng ồn ào từ dãy lớp học, tiếng chim hót giữa rừng cây, dường như đều biến mất.
Trang Tử Ngang đáp: “Tối qua tớ nói rồi, là nữ sinh tớ gặp dưới gốc cây ngân hạnh, lúc đấy cậu còn chả tin.”
“Cậu bận gì? Bình thường toàn ăn chung mà?” Lý Hoàng Hiên thắc mắc.
“Suy cho cùng, cậu ấy luôn là niềm tự hào của lớp mà.”
Lý Hoàng Hiên cố tình nói lớn: “So với nữ sinh đó, Lâm Mộ Thi thật sự bình thường!”
“Cảm ơn gợi ý của cậu. Em trai tớ rất thích cái bánh kia, ăn đến nỗi miệng dính đầy kem.”
“Muốn ăn thì cứ ăn thôi, nghĩ nhiều thế làm gì?”
“Còn lâu mới đến giờ học, cậu muốn qua bên kia ngồi lát không?” Tô Vũ Điệp chỉ bồn hoa cách không xa.
Nhắc đến ăn, Tô Vũ Điệp lập tức tỏ vẻ sắp ch** n**c miếng.
Phát hiện Tô Vũ Điệp đến, Trang Tử Ngang vội nở nụ cười, thử thăm dò: “Lớp cậu tầng mấy? Xuống nhanh ghê.”
Cô nương này thật thoải mái, ở cạnh cô, cả người đều nhẹ nhõm hơn.
“Trước khi dạy, thầy muốn thông báo: sáng nay bạn Trang Tử Ngang xin từ chức lớp trưởng, thầy đã đồng ý.”
“Trang Tử Ngang, cậu đúng là đồ ngốc.” Tô Vũ Điệp bất ngờ cất lời.
Trang Tử Ngang gật đầu, rồi lại lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lớp trưởng từ chức, lớp phó kế nhiệm, hợp tình hợp lý.
Rõ ràng cô xinh đẹp như vậy, mà chẳng chịu làm “mỹ nữ trầm lặng”.
“Xin lỗi…” Trang Tử Ngang hạ giọng, thanh âm khàn khàn.
“Tầng 5 đó, vì muốn gặp cậu nên tớ chạy một mạch xuống.” Tô Vũ Điệp thở gấp.
“Ăn lẩu mini nhé, nhiều món lắm.”
“Cậu muốn ăn gì, tớ mời hết.” Trang Tử Ngang nói.
Học sinh đứng chào xong, thầy ra hiệu lớp ngồi xuống.
Lâm Mộ Thi vẫn luôn vểnh tai nghe lỏm.
Trang Tử Ngang nghe thế, trong lòng liền căng thẳng.
Tô Vũ Điệp chỉnh lại váy, quỳ gối ngồi xuống mép bồn hoa.
Dưới sự dẫn dắt của thầy, khắp phòng vang lên tràng pháo tay như sấm.
Chàng trai tốt nhường này, thắp đèn lồng tìm cũng chẳng thấy*.
Trương Chí Viễn xúc động nói: “Các em, hãy cùng vỗ tay cảm ơn bạn Trang Tử Ngang vì những cống hiến cho lớp suốt thời gian qua.”
Nhưng vẫn khẽ cười: “Cảm ơn cậu.”
Ai ngờ là thật.
Trang Tử Ngang duỗi tay nhận lấy, đó là một ống thuốc cầm máu thông thường.
Tạ Văn Dũng toại nguyện, nhưng lại không mảy may vui vẻ.
Cả lớp vội xôn xao bàn tán.
“Vậy thì trưa tan học, tớ dẫn cậu đi ăn món ngon nhé, nhớ đợi tớ ở đây.”
Trang Tử Ngang nhìn quanh một lượt, ngắm từng gương mặt quen thuộc, thâm tâm trào dâng muôn vàn lưu luyến.
Cậu không muốn nỗi buồn của mình ảnh hưởng bạn bè.
Tô Vũ Điệp ôm gối, hơi ngẩng đầu, chớp đôi mắt long lanh, yên lặng lắng nghe Trang Tử Ngang.
Khoảng thời gian này, học sinh có thể tự do ra vào, không có bảo vệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nỗi ghen tị khiến cậu trở nên hơi méo mó.
“Cậu ấy thực sự từ chức hả? Không ai hợp làm lớp trưởng hơn cậu ấy đâu.”
Cậu không dám nói, bánh kem dâu xinh xắn ấy bị bánh sinh nhật khổng lồ của Trang Vũ Hàng làm lu mờ.
“Để sau giải thích, tớ đi trước đây.” Trang Tử Ngang hấp tấp thu dọn balo, chạy nhanh khỏi lớp.
“Ăn lẩu buổi trưa, cậu không sợ dính mùi à?”
Chương 10: Giữa bạn bè phải thành thật
Trang Tử Ngang nắm ống thuốc, cảm nhận sự ấm áp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt Trang Tử Ngang ánh lên tia sáng.
Tạ Văn Dũng sững sờ, tưởng chuyện từ chức ban nãy chỉ là lý do Trang Tử Ngang thoái thác trách nhiệm, giỡn tí.
Y hệt chú bướm nhỏ nghịch ngợm.
Đóa hoa đào kia, cũng nhấp nhô trong tầm mắt Trang Tử Ngang.
Mình cũng xứng để ai đó chạy tới sao?
Lý Hoàng Hiên trợn tròn mắt, cảm giác bị “đá”.
“Mẹ nó, có gái liền bỏ anh em, s·ú·c· ·v·ậ·t, s·ú·c· ·v·ậ·t!”
Lý Hoàng Hiên vỗ vai Trang Tử Ngang: “Con trai, trưa nay ăn ở căng tin tiếp nhể?”
Trong bồn hoa, trồng vân môn, dạ lan hương, tử đằng v.v…
Hình như quả thực có chút ghen.
…
*raw: 打着灯笼都难找, chỉ người rất xuất sắc
Cô nàng lại ngóng trông Trang Tử Ngang, cảm xúc vô cùng rối bời.
…
Trang Tử Ngang không những đẹp trai, mà còn học giỏi, tính cách dịu dàng.
Cậu tưởng mình có thể kể trơn tru không sơ hở, thế mà trái tim như bị bóp chặt.
Từ nhỏ đến lớn vốn là đứa trẻ ngoan, đương nhiên không giỏi nói dối.
Dĩ nhiên cậu biết, bệnh của mình, thuốc này chẳng thể chữa khỏi.
Nhiều khi, sự thật quá đỗi tàn nhẫn.
“Bố tớ cũng cực kì vui, hỏi tớ tình hình học tập, biết tớ lại đứng nhất nên ôm tớ thật to.”
Mấy chú bướm, lưu luyến vờn quanh.
“Dì nấu nguyên một bàn đồ ăn ngon, không ngừng gắp cho tớ, khen tớ thông minh hiểu chuyện.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.