0
Sáng tinh mơ, đại quân lại tiếp tục di chuyển, mọi người nhanh chóng tỉnh táo bởi những cơn gió phương bắc se se lạnh. Binh lính và dân phu đều cố gắng động viên lẫn nhau rằng chỉ cần nốt hôm nay sẽ đến địa phận của Diệp Gia, đến lúc đó họ không cần phải di chuyển nữa mà sẽ đóng quân tại đó, việc sinh hoạt vì vậy sẽ không bị xáo trộn nhiều.
Diệp Gia có lãnh thổ rộng lớn, có cơ chế tổ chức chính quyền giống như một quốc gia nhỏ. Trên thực tế, Diệp Gia cũng như nhiều thế lực khác ở Cửu Địa, hoàn toàn đủ sức lập một quốc gia nhỏ giống như Phi Thiên Ma Quốc ở Càn Xứ, chỉ là vì một số lý do mà các thế lực này chỉ dám khai tông lập phái, không muốn hình thành quốc gia. Ở Cửu Địa, một thế lực lớn muốn lập quốc sẽ chịu sự chèn ép rất lớn từ các thế lực xung quanh do một quốc gia sẽ có sức thu hút với nhân tài trong khu vực cực lớn, điều này sẽ gây ảnh hưởng đến lợi ích và lãnh thổ của các thế lực khác. Cửu Địa không giống với Long Quốc hay Thiên Quốc, những nơi mỗi môn phái chỉ là một thế lực nhỏ, chỉ mang tính truyền giáo, dạy võ, kinh doanh nhỏ lẻ và phải chịu sự quản thúc của triều đình trung ương. Ở Cửu Địa mỗi môn phái, thế gia đều có cho riêng mình một phần lãnh thổ to lớn, ở đó họ chính là chúa tể, có quyền lực tuyệt đối mà không chịu sự quản c·hết của bất kì ai, kể cả là Long Quốc hay Thiên Quốc.
Cơm Trắng đã từng đọc 'Đông Thành Lược Sử' từ trong sách Cơm Trắng hiểu rằng việc lập quốc ở Cửu Địa là việc khó vô cùng. Trong sách có viết một đoạn là một thế gia vọng tộc hay một danh môn đại phái có thể truyền thừa trăm năm ngàn năm, nhưng một triều đình quốc gia dẫu hùng mạnh cũng sẽ có ngày suy tàn lụi bại. Các thế lực Cửu Địa luôn kìm chế lẫn nhau, chưa kể hai quốc gia lớn là Long Quốc và Thiên Quốc luôn để ý Cửu Địa chằm chằm, sẽ không để xuất hiện một quốc gia hùng mạnh nào xuất hiện ở Cửu Địa đe dọa lợi ích của họ. Đó cũng là lý do mà ngôi vị Cửu Chủ tuy có sức lãnh tụ rất lớn nhưng cũng không thể thống nhất các thế lực lại thành một thể.
Trong lịch sử từng có một vài thế lực ở Cửu Địa tự tin vào sức mạnh của mình, hình thành quốc gia. Thế nhưng là những quốc gia này giống như phù dung sớm nở chóng tàn, không kéo dài được lâu, nhanh chóng lụi tàn và sụp đổ, chìm vào dòng sông thời gian. Tất cả các quốc gia đó đều không có được sự thống nhất và đồng tình của các thế lực xung quanh, nội bộ cũng không quá đoàn kết, nếu không phải bị ngoại bang cấu xé thì cũng là tự mình hại mình, vạn kiếp bất phục.
Sự hình thành của Phi Thiên Ma Quốc ở Càn Xứ cũng không được thiên hạ đánh giá cao. Nhân sĩ võ lâm giang hồ đều cho rằng Phi Thiên Ma Quốc rồi cũng sẽ nhanh chóng sụp đổ giống như các tiểu quốc từng xuất hiện trong lịch sử Cửu Địa. Mọi người không cho rằng uy danh của Yến Chủ đã mất được gần nửa thế kỷ kia có thể khiến cho quốc gia này có thể xây dựng nội lực đủ cho mình trước những con mắt nhòm ngó của các thế lực xung quanh. Lòng người không tại, nội lực không đủ, sự xuất hiện của bản thân lại gây r·ối l·oạn đến lợi ích của kẻ khác, ắt sẽ không kéo dài được lâu, đạo lý này những thế lực lớn như Diệp Gia là hiểu rất rõ.
Cơm Trắng những lúc rảnh rỗi đều lôi sách ra đọc, kiến thức về thế giới xung quanh cũng tăng lên không ít. Tuy tuổi của hắn chưa đủ trải để có thể hiểu biết nhiều về các thế lực song biết một ít sẽ không c·hết ai. Càng đọc sách, tiểu hài tử càng thấy việc tích lũy kiến thức quan trọng chẳng kém việc luyện quyền hằng ngày là bao.
...
Quá giờ Thìn, đại quân đã vượt qua sơn cốc, tiến về một vùng bình nguyên lớn, nói chính xác hơn là một cánh đồng lớn. Bình nguyên này có kỳ danh rất đơn giản là đồng Đón Gió so với Đại Chấn bình nguyên thì chỗ này không thể nào so được về diện tích. Cơm Trắng từ trong 'Đông Thành Dư Địa Đồ' biết được rằng đồng Đón Gió là vùng đất bằng phẳng lớn nhất ở vùng phía tây của Chấn Xứ. Đồng Đón Gió chính là lãnh thổ của Diệp Gia, đi gần hết khu vực này sẽ đến Đại Diệp Thành, thành trì được coi là trung tâm đô thành của Diệp đại gia tộc.
Đồng Đón Gió đang vào độ xuân, cỏ cây tươi tốt, tất cả đều cao ngang thắt lưng người trưởng thành. Sương sớm chưa tan đọng lại trên cọng cỏ, cành hoa va vào quần áo và da thịt khiến mọi người cảm thấy ran rát, ướt nhẹp. Thi thoảng giữa đám cỏ xanh tốt điểm vài bông hoa dại đủ màu sắc, có loài hoa giống như những cành lúa chín vàng trĩu xuống, tỏa mùi thơm nhẹ nhàng, có loài hoa nhụy vàng với tám cánh màu hồng nhạt, ngược lại không có mùi hương gì. Đại quân tiến vào, những binh lính đi hàng đầu đều dùng gươm giáo cắt bớt cỏ cho dễ đi, những người phía sau vì vậy đi đứng nhẹ nhàng và đỡ vất vả hơn rất nhiều. Có vị mã phu thở dài, hắn rất tiếc đám cỏ xanh tốt này, cho rằng nếu có thể chăn thả đàn bò, đàn ngựa ở đây thì đúng tuyệt ý. Có binh lính tâm hướng mỹ cảnh, nhìn thấy cánh đồng màu sắc trước mặt mà trong lòng như có gió xuân thổi, khoan khoái bình yên.
Cơm Trắng vừa đi vừa vén quần, giầy rơm của hắn đã dính đầy bùn đất ẩm, nhấc chân khó khăn, gấu quần hắn thì đã hoàn toàn ướt đẫm nước. Cảm giác vừa lạnh vừa ẩm ướt lan vào da thịt vùng hạ thân khiến tiểu hài từ khó chịu vô cùng.
Bỏ qua những cảm xúc tồi tệ do địa hình gây ra, Cơm Trắng vừa xoa đầu ngẫm nghĩ, y quay sang hỏi Tạ lão: “ Tạ lão! Ông từng đến Đại Diệp Thành bao giờ chưa?”
Tạ lão mặt mày da dẻ đỏ nhạt vì mất sức, hơi thở gấp gáp vì mệt, chỉ lắc đầu nói: “ Thời trẻ đã từng! Ngày đó gia sản còn giàu, ta lại là người thích ngao du thiên hạ, đã từng đi đến nơi đây, ngắm nhìn cánh đồng này vào độ thu sang, lúc đó cỏ cây đều úa vàng, không có xanh tốt như vậy.”
“ Cháu nghĩ là cánh đồng này chỉ nên nhìn ngắm chứ không nên tiến vào. Cảm giác thật khó chịu.”- Cơm Trắng nhăn mặt nói.
Tạ lão cười hiền từ, chỉ nói: “ Lúc này thái độ của ngươi khó chịu với đồng cỏ, nhưng người khác thì yêu thích không tả được. Vì vậy không nên lấy cảm nhận của mình làm khuôn mẫu cho người khác.”
Cơm Trắng ánh mắt ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, thầm cho là phải. Tạ lão thấy thái độ của tiểu hài tử thì gật đầu hài lòng, sau đó lại lên tiếng:
“ Ngày ta còn trẻ, đang tuổi khí thịnh, nhiệt huyết sôi trào, muốn đi khắp nơi nhìn ngắm nhân gian mỹ cảnh, Diệp Gia là một trong số những nơi ta thích nhất.”
“ Gia tộc này không giống với tam đại thế lực còn lại. Ở đây văn hóa phát triển rất vượng, cơ hồ không chỉ võ học mà văn chương, âm nhạc, thủ công đều là nhất đẳng ở Chấn Xứ. Thậm chí so với các thế lực lớn ở Cửu Địa cũng là cực kỳ phát triển.”
Cơm Trắng đầu óc vốn chỉ có võ học, không để ý nhiều đến những thứ văn hóa khác, lúc này nghe Tạ lão nói vậy cũng là giật mình. Cơm Trắng nhận ra bản thân còn quá coi thường thế giới xung quanh mình.
Tạ lão lại tiếp lời: “ Diệp Gia có một lâu các vô cùng nổi tiếng, gọi là Bạch Hạc Lâu. Đó là nơi văn sĩ nổi tiếng giang hồ đến tụ tập, vãn cảnh làm thơ phú. Ở trên các vách tường có những bài thơ, bài phú sẽ được chạm gỗ để lại cho hậu thế cùng chiêm ngưỡng. Những bài thơ có thể được chạm gỗ đặt ở từng vách tường của Bạch Hạc Lâu đều là những bài thơ hay nhất, được nhiều người tán thưởng nhất. Do giá trị văn hóa của Bạch Hạc Lâu là vô cùng lớn nên từ khi được xây dựng đến nay, tất cả các thế lực kể cả là thù địch hoặc có ý xấu cũng đều đạt thành hiệp nghị ngầm là không phá hủy lâu các này. Đó là lý do Thiên Quốc và Long Quốc từng rất nhiều lần giao tranh ở đây nhưng mặc nhiên không gây hư hại dù chỉ là một viên gạch, một hòn ngói của Bạch Hạc Lâu.”
Cơm Trắng sửng sốt, thầm không tin vào tai mình, một tòa lâu các lại có thể có giá trị lớn như vậy, có thể khiến các bên thế lực không dám đánh chủ ý, lại có thể khiến lòng người thiên hạ hướng về.
Tạ lão nhìn ánh mắt của Cơm Trắng như đoán được điều gì đó, nói tiếp: “ Đừng coi thường tinh hoa văn hóa. Ngươi dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể trường sinh bất lão, thế nhưng các giá trị văn hóa lại có thể lưu lại từ đời này q·ua đ·ời khác, trường tồn với lịch sử, để lại tri thức và kinh nghiệm tiền nhân dành cho hậu sinh sau này.”
Cơm Trắng gật đầu, Tạ lão là người già cả, lại trải nghiệm nhiều, ít nhất lời nói sẽ không giả. Tiểu hài tử ghi tạc lời lão nhân trong lòng, thầm nhủ bản thân cần cẩn thận học hỏi, tìm tòi thế giới xung quanh nhiều hơn một chút, nếu không sau này về già trong đầu chả có cái gì để lại cho con cháu, lúc đó chẳng phải là sẽ xấu hổ c·hết.
“ Tạ lão đã từng thích câu thơ nào được khắc trên đấy nhất ạ?”- Cơm Trắng tò mò hỏi.
Tạ lão ánh mắt xa xăm, cố gắng hồi tưởng, nói: “ Một câu thơ vô đề, cũng không có tên tác giả, rất nhiều người thích, ta cũng không ngoại lệ.”
“ Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tàn,
Nhân sinh như kịch, tình hết kịch tan.”
Cơm Trắng nghe vậy, cũng là lẩm nhẩm lại, cố gắng ghi nhớ lại trong lòng. Tiểu hài tử cũng không hỏi lão nhân thêm cái gì, tự cho là đã nhận đủ kiến thức. Hắn cũng tự nhủ rằng sau này có cơ hội sẽ phải đến Bạch Hạc Lâu một lần, nhìn ngắm thiên hạ kỳ danh này dài ngắn ra sao.
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên, đại quân lập tức xốc lại tinh thần, căng thẳng tập trung như lâm đại địch. Một tiếng nói lớn vang lên: “ Kẻ đến mau xưng danh.”
“ Diệp Gia binh tướng đến đón tiếp chư quân Long Quốc cùng Cửu Địa!” – Một giọng nói nữ nhân vang lên.
Cơm Trắng tò mò căng mắt nhìn về phía trước nhất. Tuy trước mặt hắn có tầng tầng lớp lớp dân phu và binh lính, nhưng vẫn có vài kẽ hở nhỏ cho hắn quan sát được người đến là ai.
Lọt vào ánh mắt hắn là một đạo kỵ binh mặc giáp phục màu xanh lá cây, đi đầu là một nữ tướng quân tuổi ngoại tam tuần không đội mũ trụ, tóc tết đuôi gà, đôi mắt sâu cùng làn da nhợt nhạt xanh xao, gương mặt có đôi chút tàn nhang điểm nhẹ. Nói về tổng thể, vị nữ tướng ở độ tuổi ngoại tam tuần này vẫn là ưa nhìn, chỉ là dáng người có chút yếu nhược.
“ Tại hạ Diệp Thái La, phục mệnh gia chủ Diệp Minh đến tiếp ứng chư quân, chẳng hay vị tướng quân dẫn đoàn là ai?”- Nữ tướng quân xưng Diệp Thái La lên tiếng.
“ Nguyễn Khắc Thỉnh! Phó thống lĩnh Cửu Địa quân. Làm phiền Thái La tướng quân giúp đỡ.”- Nguyễn Khắc Thỉnh không mặn không nhạt trả lời.
Diệp Thái La cũng chẳng có biểu cảm gì, ánh mắt lộ vẻ lạnh nhạt: “ Thì ra là Nguyễn Khắc Thỉnh tướng quân. Mạt tướng sẽ không làm chậm trễ mọi người nữa, xin mời Nguyễn tướng quân cùng chư quân theo ta đến đại bản doanh.”
Nói dứt lời, Diệp Thái La chủ động quay ngựa đợi Nguyễn Khắc Thỉnh nhập đoàn, không hề có ý tự mình đi trước. Nguyễn Khắc Thỉnh cũng không nghi ngờ gì, lập tức tiến lên, chủ động cưỡi ngựa sóng vai cùng Diệp Thái La.
Đại quân cũng không có cái gì bất thường, đều tin tưởng đi theo hướng dẫn của binh lính Diệp Gia. Một số tướng quân Long Quốc chủ động tách đoàn chỉ huy, lui xuống phía sau nhắc nhở binh lính và dân phu đi giữ vững đội đình, đi lại thẳng hàng. Cảnh tượng lúc này thật hoành tráng, đại quân mấy vạn người nối đuôi nhau vượt qua đồng Đón Gió, khí thế hừng hực, không hề có một chút lộn xộn nào gây ảnh hưởng đến tinh thần của mọi người. Điều này khiến cho binh lính Diệp Gia đến tiếp ứng trong lòng thầm bội phục.
Suốt một đoạn đường dài, Diệp Thái La cũng không nói nửa câu, điều này khiến mấy vị tướng quân của Long Quốc cũng hơi kì quái, Diệp Gia vậy mà cũng không khỏi hơi thiếu thành ý nha, cử một vị tướng quân bất cận nhân tình đến đón tiếp họ.
Để đánh gãy sự im lặng, Nguyễn Khắc Thỉnh chủ động lên tiếng: “ Không biết Diệp tướng quân đã đối đầu với đạo quân tây bắc của Thiên Quốc lần nào hay chưa?”
Diệp Thái La mặt không b·iểu t·ình, lạnh nhạt nói: “ Mạt tướng đã có hai lần giao tranh với chúng. Thật xấu hổ, lần đầu chỉ là phục kích tiểu đả tiểu nháo, không gây tổn thất gì mấy. Lần hai không may v·a c·hạm trực tiếp với đạo quân tiên phong, lúc đó Diệp Gia chưa chuẩn bị kỹ, nên t·hương v·ong thảm trọng, mạt tướng cũng là may mắn được huynh trưởng Diệp Minh liều c·hết cứu ra.”
Nguyễn Khắc Thỉnh cũng không tỏ thái độ gì nhiều nhưng trong lòng thầm than nữ nhân này không phải dạng hiền lành gì. Hắn cho rằng nàng có thể nói về thảm bại của mình nhẹ nhàng như vậy thì tâm đã sớm để ngoài xa trường, không màng sinh tử. Dạng người không có gì để sợ như vậy, muốn giao tiếp cùng cũng là chuyện cực kỳ đau đầu.
Để phá vỡ bàu không khí gượng gạo, Nguyễn Khắc Thỉnh lại lên tiếng: “ Tiên phong Thiên Quốc do đích thân phó thống lĩnh Nam quân Tô Hiểu Pha dẫn đoàn. Kẻ này túc trí đa mưu, chiến lực cũng là hàng đầu, Thái La tướng quân có thể liều mình gây tổn hại cho y cũng là cực kỳ bất phàm, Thỉnh ta bội phục.”
Diệp Thái La cũng không tỏ vẻ gì đón nhận lời khen, tiếp tục im lặng. Được một lúc, dường như ý thức được thái độ của mình chưa phù hợp, mới lên tiếng: “ Mong Nguyễn tướng quân thứ lỗi. Mạt tướng tính tình trước giờ có hơi lãnh đạm, hoàn toàn không có ý gì khác.”
Nguyễn Khắc Thỉnh hiếm được vẻ mặt cười, nhưng là cười xòa chữa ngượng: “ Không sao! Ta cũng không có ý gì cả. Mọi người trước giờ vẫn riêng phần mình làm việc, không cần câu nệ.”
“ Vậy đa tạ rồi!”- Diệp Thái La hời hợt trả lời.
Đám tướng sĩ Long Quốc đi đằng sau chỉ biết lắc đầu, vị tướng quân Diệp Gia này tính tình thật khiến cho người ta khó hiểu, đầu óc không thông.
Ở phía sau, do đường nhiều cỏ ướt khó đi, Cơm Trắng phải dìu dắt hỗ trợ Tạ lão vượt qua đám cỏ để không bị thọt lại phía sau. Lúc này Tiểu Ô đã rời vai Phạm Tuyệt bay đến trên đầu Cơm Trắng, liên tục kêu “ quạ” chỉ tiếc cho tiểu ô nha là không ai thèm để ý đến nó.
Phạm Tuyệt nhìn thấy Tạ lão và Cơm Trắng, trong lòng thở dài, lẩm bẩm: “ Một lão một ấu đấy, ma xui quỷ khiến thế nào lại tham gia đạo quân này cơ chứ?”
Dù là lẩm bẩm nhưng âm thanh cũng đủ lớn khiến cho vị đồng ngũ bên cạnh y chú ý, vị đồng ngũ này biết Phạm Tuyệt là đang nói đến Tạ lão và Cơm Trắng, cũng thở dài: “ Phạm huynh ngay từ đầu không khuyên họ ở lại Bắc Biên, giờ than thở cái gì?”
Phạm Tuyệt cũng chỉ biết cười khổ: “ Ta nào có thời gian thông tri họ! Mới thăng chức là bận tối mắt tối mũi, nào có biết hai ông cháu này cũng được gọi đi theo.”
Vị tướng quân đồng ngũ kia cũng chỉ biết lắc đầu, cảm thán: “ Chiến tranh không phải là nơi một lão nhân và một hài tử có thể tham gia. Đến nơi dựng trại, ngươi có thể sắp xếp cho họ một chút.”
Phạm Tuyệt cũng chỉ biết gật đầu đồng ý với đối phương, rồi cũng lắc đầu quay trở lại dãy hàng đầu của đại quân. Thế gian vốn nhiều sự bất đắc dĩ, khó đoán trước, chỉ có thể toàn lực ứng biến.