Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: 26: Lần Này Là Thật

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: 26: Lần Này Là Thật


Lúc cô quay đầu lại định đóng cửa thì nghe thấy Thẩm Di Châu bảo tài xế đi đến Nam Uyển.

Lương Phong cầm cà vạt lên nhìn một chút, ánh sáng chan hoà chiếu xuống cà vạt, cô không nhịn được mà nghĩ đến Thẩm Di Châu khi thắt cà vạt này.

Anh ta chịu chủ động đến cúi đầu xin lỗi cô không phải chuyện dễ dàng, buổi tối lúc ăn cơm thì sẽ đưa quà cho anh ta, cũng cho anh ta chút mặt mũi để anh ta không đến mức quá bực bội.

“Thế chẳng bằng em cứ trực tiếp đến hỏi anh?”

Cô không còn là cá cảnh không họ không tên nữa.

“Hoà thuận đấy, chẳng qua thứ em mua là túi nữ, anh ta không dùng được thì có thể đưa cho những người tình bên cạnh dùng.” Lương Phong sợ Thẩm Di Châu không vui nên cô cố ý mua túi xách nữ.

Cô là giả, cô đến bên cạnh anh cũng là giả, tình cảm của cô là giả, tình cảm của anh cũng chỉ là giả.

Thẩm Di Châu liếc nhìn cô: “Nó đối xử với những người xung quanh anh chẳng hề tốt.”

Giữa hai người họ không phải là thật.

“Cho Hạ Thầm đấy.”

Với nỗi kinh hoàng của nhận thức muộn màng, Lương Phong vô thức dùng tay nắm chặt tay vịn.

Người kia cũng có chút chừng mực, không mang đề tài dẫn đến trên người Lương Phong.

Có một người phụ nữ đang đứng ở cửa, mặc áo khoác dài màu xám tro, bên trong là một chiếc áo dệt kim màu trắng.

Có một loại suy nghĩ kỳ lạ, sau đó như ngọn lửa sáng trưng vụt lên, thắp sáng trái tim Lương Phong.

“Cô biết hôm nay tôi đến tìm cô có chuyện gì à?”

Khoảng bảy giờ, cuối cùng Lương Phong cũng mua được chiếc túi phiên bản giới hạn đắt đến mức ngay cả chính cô cũng phải th* d*c ba hơi.

Lương Phong không nhìn Thẩm Di Châu, cô cảm giác được đôi mắt kia đang từ phía sau nhìn chằm chằm lưng cô.

“Đúng thế, chỉ mua túi này, nhưng mà là anh tốn tiền.”

Đôi mắt Thẩm Di Châu tập trung nhìn gò má cô, ánh mắt anh lại rơi xuống mặt bàn.

Lúc này Lương Phong mới lấy lại tinh thần, nụ cười cũng trở nên tự nhiên theo.

Thẩm Di Châu hỏi cô sau cơm chiều có hoạt động gì không, Lương Phong nói không có, cứ về thẳng nhà là được rồi.

Đôi mắt cô nhắm chặt lại, bên tai không ngừng vang lên lời Hạ Thầm vừa nói:

Cô nghe thấy anh cười rồi nói:

Giữa trưa sáng ngời, cô có loại ảo giác có tật giật mình.

Hạ Thầm nói sai rồi.

Vì thế Lương Phong ở bên cạnh lấy một sợi chỉ màu vàng ở trong hộp ra, sau đó cô đánh dấu cho cà vạt thành một hình dáng cuối cùng, cuối cùng xác định vị trí bị ẩn trên cà vạt.

“Nhưng mà, sao anh biết thái độ anh ta đối với em không tốt?”

Mặc dù cô từ chối lời mời uống rượu của anh ta nhưng cô cũng chọn đồ uống khác, cũng xem như cho anh ta chút mặt mũi.

Mới vừa mở tủ lạnh ra, điện thoại để trên bàn liền vang lên.

Lương Phong chọn đồ xong rất nhanh, nhưng chờ gói hàng thì lại rất lâu.

Sau đó cô đứng ở một khúc quanh vắng vẻ, người dựa vào mặt tường lạnh như băng, cô làm gì còn nhớ được cái gì bẩn hay không nữa.

Thẩm Di Châu cũng chẳng bận tâm, anh cười khẽ rồi đưa mắt nhìn Lương Phong, từ từ nói: “Vậy thì cháu phải hỏi Lương Phong chứ?”

Trong không gian yên tĩnh, ánh sáng giống như một luồng sáng trắng, khiến người ta có cảm giác muốn nhắm mắt lại rồi nằm xuống đất nghỉ một chút.

Chương 26: 26: Lần Này Là Thật

Lúc nào cô cũng có thể rút ra, những hành động khiến người khác không thể tùy tiện buông tay.

Ngón tay Thẩm Di Châu để bên hông cô như có như không mà v**t v*, Lương Phong sợ nhột nên đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng lại bị Thẩm Di Châu tóm lấy.

Cô lại đứng lên đi tìm một tấm giấy bọc lại và một cái hộp vuông để bỏ vào, lúc bỏ cà vạt vào, tay cô bỗng nhiên dừng lại.

“Vì sao?” Hạ Thầm hỏi.

Đây chắc là cái cà vạt tầm thường nhất trong số các cà vạt của anh, không hề có danh tiếng.

--- “Lần này là thật.”

Có một, hai người Lương Phong đã gặp rồi, nhưng mà cô cũng không biết tên của họ.

Dù cô có hối hận thì cũng không thể nào tháo bỏ cái logo đó ra được nữa.

Người kia cũng cười: “Tôi so với cậu cũng xem như lớn tuổi hơn, cậu có dám hỏi chú Hai của cậu không?”

Cô giống như lúc nào cũng có thể rời khỏi Thẩm Di Châu mãi mãi.

Lương Phong vừa nói xong, trên bàn liền có tiếng kêu to ầm ĩ, ghen tị Thẩm Di Châu có được một người “vợ tốt” biết điều, hoàn toàn tin tưởng mình như vậy.

Chợt không biết ai nhắc đến “Kiểm tra điện thoại di động”, nói là mình đã từng bị bạn gái nhìn lén điện thoại, sau đó lập tức nổi giận và cãi nhau với bạn gái.

Một lúc sau, suy nghĩ cũng dần bình tĩnh lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lương Phong đến studio một chuyến.

Lương Phong lập tức đứng lại, cô nhẹ giọng nói: “Anh còn đi ra ngoài sao?”

May là phần tiêu tốn thời gian nhất, cần phải tập trung và kiên nhẫn.

Bởi vì đang đầu năm nên trong phòng làm việc không có người.

Cô không muốn để tài xế chạy đến chạy lui nên cô đã bảo tài xế về trước, lát nữa cô sẽ tự đón xe đến Thẩm Xuân Các.

Tới gần mười hai giờ, cuối cùng cà vạt cũng may xong.

Bữa cơm này ăn rất lâu, rượu cũng uống mấy vòng liền.

Sau đó cô vặn nóng bàn ủi, ủi định hình lại chiếc cà vạt.

Cơ thể Lương Phong lập tức cứng đờ tại chỗ.

Nhưng cũng là phần mà Lương Phong thích nhất, bởi vì nó đơn giản.

“Tôi còn nghĩ rằng cô sẽ mượn cơ hội này để làm tôi bẽ mặt.”

Thẩm Di Châu nhỏ giọng cười, sau đó anh hôn lên lòng bàn tay cô.

“Tặng túi cho nó làm gì?”

Hoàng Thu Ý để người khiến cô ấy hài lòng nhất lên đầu tiên, nhưng những người còn lại cũng không bỏ mất, mà cô ấy cẩn thận dính vào phía dưới màn hình trình bày.

Có người tò mò Lương Phong làm gì, Thẩm Di Châu cũng trả lời giúp mấy câu.

Giọng nói so với lúc bình thường cũng lớn hơn và sáng ngời hơn, cô cười, sau đó nói: “Từ trước đến giờ tôi không bao giờ kiểm tra điện thoại Thẩm Di Châu, tôi tin tưởng anh ấy.”

Lương Phong giơ tay lên sờ gò má đẫm nước mắt của mình, cô cũng không biết những giọt lệ này từ đâu mà đến.

“Xin chào.” Người kia quả thật là một giọng nam quen thuộc: “Tôi là Hạ Thầm.”

Suy nghĩ nhanh chóng chìm vào chuyện trong tay, cả người Lương Phong bắt đầu tiến vào cảm giác tập trung và bình tĩnh.

Anh ta biết rõ người phụ nữ này có mục đích riêng, nếu không sẽ không xuất hiện bên cạnh Thẩm Di Châu.

Cánh tay của anh ở bên trong thu lại, anh kéo người về phía mình.

Hạ Thầm vốn dĩ đang say rượu, thế nhưng anh ta lại thật sự đi hỏi Thẩm Di Châu: “Chú Hai, chú có dám bảo Lương Phong nhà chú kiểm tra điện thoại không?”

Ba chiếc ghế dài tạo thành một vòng tròn, Thẩm Di Châu và Lương Phong cùng ngồi trong đó.

So với suy nghĩ kín đáo và u ám như Thẩm Di Châu, cô càng muốn gặp người như Hạ Thầm hơn.

Nếu như không phải Thẩm Di Châu cho anh ta thì anh ta sẽ không dám ngang nhiên trèo qua Thẩm Di Châu để gọi điện cho cô.

Lương Phong từ từ mở hai mắt ra nhìn, cô nhìn ánh sáng ban ngày chói sáng.

Sau đó cô bắt taxi đến Thẩm Xuân Các với chiếc túi lớn trên tay.

Thật hiếm khi anh cũng tham gia vào loại chủ đề mà ban đầu anh đã coi thường, mọi người trên bàn ăn đột nhiên trở nên hứng thú.

Xe chạy tới dưới căn biệt thự, Lương Phong xuống xe trước.

--- “Lần này là thật.”

Lương Phong nhẹ nhàng đặt chiếc ly xuống bàn, nước trong veo khuấy động mặt nước đang rung động.

“Tôi đến xin lỗi vì những hành động trước đó của mình.” Hạ Thầm cũng không quá khó khăn để nói ra những lời này: “Tôi không ngờ tới lần này chú Hai lại thật lòng như thế.”

Lương Phong nhẹ nhàng hít một hơi: “Thẩm Di Châu bảo anh đến, đúng chứ?”

Nhà không có ai nên Lương Phong cầm cà vạt đặt ở trước tủ quần áo, sau đó cô đi vào phòng bếp, suy nghĩ tính làm chút đồ ăn trưa để lót bụng.

“Em muốn con bé tới xin lỗi em sao? Muốn thì…”

“Xin chào.”

Vừa có người đi lên rót trà, Lương Phong cầm ly trà khẽ nhấp một ngụm.

Thẩm Di Châu như cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó anh nói: “Ngay cả dáng vẻ cũng chẳng thể nhớ nữa rồi.”

Lúc này cô đang ngồi trong một căn phòng kiểu Nhật đã được đặt trước.

Một cơn ớn lạnh ập đến đầu cô.

Cái này chẳng có gì ghê gớm cả, đây chẳng qua chỉ là một logo tầm thường mà thôi.

Lương Phong nhìn nụ cười ấm áp trên mặt anh ta, cô lại nhớ đến thật ra đã rất lâu rồi cô chưa gặp Hạ Thầm.

Lương Phong lấy vải vóc để lên bàn làm việc, trong đầu cô đã sớm có bản thảo từ lâu rồi, lúc cô hạ kéo cũng rất sạch sẽ gọn gàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Di Châu đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau đó anh đi đến cửa và dẫn người vào.

“Một cái túi phiên bản giới hạn rất đắt tiền.”

Hạ Thầm nhướn mày cười: “Vẫn khách sáo với tôi à.”

Làm sao Hạ Thầm có được số điện thoại của Lương Phong, Lương Phong chẳng cần phải đoán nhiều.

Không trang trí quá nhiều và thiết kế quá xa xỉ, nhưng lại tạo ra cảm giác vừa dày vừa nặng.

Thẩm Di Châu như có như không hừ một tiếng, như là muốn nghe tiếng cô nói.

Tốc độ kéo lướt trên mặt vải rất đều đặn, sau đó kim đâm xuống vải cũng rất nhẹ nhàng.

Giống như một lớp bụi phủ xuống, ván đã đóng thuyền.

Lúc xuống tay, cô nhìn thấy cây kim kia lướt qua lướt lại trên vải vóc.

Lương Phong cũng không thèm để ý, cô khẽ cười: “Ông chủ Thẩm thật là quý nhân quên nhiều chuyện.”

Ở trên bàn là một chiếc túi vật phẩm xa xỉ.

Tim treo giữa không trung nhảy lên, cô cẩn thận bỏ cà vạt đã bọc giấy vào bên trong hộp, sau đó bỏ vào hộp quà màu xanh đen.

“Không muốn!” Lương Phong vội vàng đưa tay che miệng Thẩm Di Châu.

Lương Phong nghiêm túc nhìn lướt qua, sau đó cô gọi một ly Tuyết Phong Ngọc Lộ.

Trong phòng bao có một ngọn nến thơm đang cháy.

Cô giống như đang cảm thấy khiếp sợ.

Sau khi cô hoảng loạn một chút thì Thẩm Di Châu cúi đầu hỏi trong tay cô là gì thế.

“Không nhớ lắm.”

“Lương Phong.” Chỉ hai chữ đơn giản nhưng cũng đã cho mọi người nhìn thấy thân phận của cô.

Thẩm Di Châu từ chối cho ý kiến.

Hạ Thầm cảm thấy có một loại mâu thuẫn không cách nào nói được.

“Anh Thẩm, khách của anh đã đến.”

Rồi sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh.

Cho dù Thẩm Di Châu chưa từng có ý muốn nói thu hồi studio này về, nhưng Lương Phong cảm thấy sau khoảng thời gian tranh cãi với Thẩm Di Châu thì cô thật sự đã mất studio này.

Nhưng hôm nay, cô đã có tên, có họ.

“Giống như Hạ Nhan.”

Cô đưa mắt nhìn về phía cửa sổ sát đất, ánh sáng mặt trời sáng rực rỡ không cách nào che đậy tiến vào trong nhà.

Sau đó cô đi đến bên cạnh Hạ Thầm, thoải mái nói: “Cảm ơn ông chủ Hạ hôm nay đã chiêu đãi nhé.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lương Phong cũng mím môi cười: “Tôi không có tư cách đó.”

“Anh đi đâu, còn cần phải báo cáo với em sao, Lương Phong?”.

Lương Phong nhìn ra ngoài cửa sổ trong suốt, cảm giác tim mình đang đập liên hồi.

“Tặng gì thế?” Thẩm Di Châu hỏi.

Làm sao được, sao có thể được chứ?

Suy nghĩ này đủ khiến Lương Phong ngập tràn tâm huyết rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô biết trong lòng anh ta đang xem thường cô, nhưng thật ra Lương Phong cũng không ghét anh ta.

Không phải kiểu dáng mới, cũng không phải hợp mốt hay không, nhưng vải vóc là do Hoàng Thu Ý mua bổ sung thêm vài tấm vải cao cấp cho phòng làm việc, đủ xứng với Thẩm Di Châu.

Lương Phong nói xong thì xoay người rời khỏi phòng bao.

Buổi chiều, Lương Phong đến trung tâm thành phố chọn quà cho Hạ Thầm.

Hạ Thầm ngẩn người một chút, sau đó trả lời: “Bảy giờ, ở Thẩm Xuân Các.”

“Kiểm tra điện thoại là ranh giới cuối cùng của tôi, không ai có thể nhìn.”

Như thế nếu Hạ Thầm không dùng được thì có thể cho người khác, cũng xem như là một món quà phù hợp rồi.

Dừng một lát, Lương Phong nghe điện thoại.

Cô cũng không bày ra dáng vẻ thanh cao chỉ vì Hạ Thầm chủ động đến tìm cô.

Thậm chí có thể nói chính vì việc cô không quan tâm đó có phải sự thật hay không nên cô mới có thể bình tĩnh nói “Tôi tin anh ấy” như vậy.

Những cành cây rậm rạp và đầy sức sống lấp đầy khung cảnh bầu trời, tạo ấn tượng che khuất bầu trời và mặt trời.

Bầu không khí so với trước kia tốt hơn rất nhiều.

“Hả? Vậy xin hỏi ông chủ Thẩm từng có mấy người bạn gái rồi?”

Tuy rằng lần trước bởi vì muốn cười nhạo cô nên anh ta mới đưa cô vào phòng bao với Thẩm Di Châu, nhưng sau cùng cũng do anh ta “Hỗ trợ” nên cô mới có thể tiếp tục bước thêm một đoạn đường nữa với Thẩm Di Châu.

Trời đất quay cuồng khó mà khống chế được.

Ngay sau đó tai Lương Phong đỏ lên, cô quay mặt sang bên kia.

Lương Phong lại nghĩ đến thêm lần nữa.

Mục đích là gì thì không cần nói cũng biết, chờ Lương Phong trở về, có lẽ cô sẽ có những ý kiến khác.

Tay Thẩm Di Châu dừng lại, ánh mắt anh hơi nheo lại nhìn cô.

Thậm chí Lương Phong còn chẳng dám nhìn lâu, cô chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng cuốn cà vạt lại đàng hoàng.

Hạ Thầm cười khiêu khích: “Con người của cậu không đứng đắn thế à, nếu là tôi, tôi sẽ không sợ.”

“Chào cô, mời đến bên này.”

-

Dưới lớp áo bằng lông dê mỏng, Lương Phong chảy một chút mồ hôi.

Thẩm Di Châu có vẻ mệt mỏi, về sau anh không nói thêm gì nữa.

Bỗng nhiên Hạ Thầm bị suy nghĩ này của mình dọa sợ.

Khi bỏ ly rượu xuống thì anh ta nghe thấy Lương Phong nở nụ cười gần như không thể nghe thấy.

Không phải là thật.

“Thế uống chút rượu trái cây cũng được, cô chọn đi.” Hạ Thầm cũng không tức giận, anh ta cầm thực đơn lên rồi để đàng hoàng trước mặt Lương Phong.

Sau đó đề tài kéo ra ngày càng rộng, từ nhiều chuyện trong ngành đến chuyện của phụ nữ, Lương Phong là dáng vẻ hóng chuyện trên trời dưới đất.

“Vậy anh nhớ người đầu tiên chứ?”

Thẩm Di Châu “Ừ” một tiếng với sắc mặt không rõ ràng, rồi anh lại nói chuyện với những người khác.

Nhưng trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt đó: “Tôi nhận lời xin lỗi này của anh, nhưng mà, tôi và các cô ấy… thật ra thì không có gì khác nhau cả.”

Nhưng Hoàng Thu Ý đương nhiên là một người đồng nghiệp đáng tin cậy, trong phòng khách bày đầy ảnh chụp, là hình những người mẫu đến phỏng vấn ngày hôm đó.

Nhưng hết lần này đến lần khác nếu anh không nhận được câu trả lời thì sẽ không chịu dừng tay.

Nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy ra.

“Hôm nay ra ngoài chỉ mua cái này thôi sao?”

Trong bầu không khí ngột ngạt này, Lương Phong đang chờ Hạ Thầm nói chuyện với cô.

“Bởi vì anh là người thân của anh ấy, mà tôi đối với anh hoặc với anh ấy mà nói, thật ra chỉ là người không quan trọng.”

Khi về đến nhà thì mới vừa qua buổi trưa một chút.

Lúc đóng hộp lại, cô mới nhẹ nhàng thở ra.

“Anh dung túng cũng như ngầm cho phép.”

Lương Phong miễn cưỡng đi ra khỏi phòng.

Hạ Thầm đứng lên rồi nói: “Đưa tôi đi.”

Sau đó có một loại cảm giác vui sướng không thể kiềm chế được tràn ra khỏi miệng.

“Uống chút gì không? Chỗ này có rượu Long Tuyền Đại Ngâm nổi tiếng đấy, có muốn thử một chút không?” Hạ Thầm hỏi.

Lương Phong đưa mắt liếc nhìn văn phòng, xung quanh là một đống sản phẩm chồng chất lên nhau.

Đã một khoảng thời gian không đến, bây giờ bước vào trong sảnh lớn sáng ngời một lần nữa, cô có cảm giác kỳ lạ như vừa mất đi đã có lại.

Nhưng mà đầu ngón tay vừa nhỏ vừa dài bởi vì dùng nhiều sức mà trở nên tái nhợt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên mặt Lương Phong lộ ra nụ cười ấm áp nhất, cô quay người lại liền nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc nhất của Thẩm Di Châu.

Từ “Tin tưởng” này quả thực là một lời khen cao cấp khi áp dụng cho bất kỳ người đàn ông bình thường nào, nhưng khi áp dụng cho Thẩm Di Châu nổi tiếng thì nó lại có một ý nghĩa có phần “Mỉa mai” đi quá giới hạn.

“Che miệng anh làm gì, anh nói cũng không lớn lắm.”

Khoé môi Thẩm Di Châu lộ ra nụ cười, anh cố nghiêm túc nói: “Cảm thấy hứng thú với đề tài này sao?”

Đôi mắt anh nhắm lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

Lương Phong nói xong thì dừng lại một chút, sau đó cô đến gần bên tai Thẩm Di Châu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, hôm nay anh ta đến xin lỗi em rồi.”

Cô đã đi xa hơn Lạc Sinh rất nhiều.

Đều là thuộc phương diện làm ăn hoặc là người trong gia tộc có qua lại với nhau, Lương Phong đi theo anh chào hỏi từng người.

“Có thể đoán được đại khái.”

Suốt buổi trưa, Lương Phong đều yên lặng ngồi trước bàn làm việc.

Hạ Thầm yên lặng nhìn cô.

Lương Phong mỉm cười nhìn mọi người sau đó gật đầu.

Khi ly rơi xuống, anh ta cũng nhìn thấy chút huyết sắc trên môi cô.

Ánh mắt nhìn sang, anh ta nhìn thấy tay trái của cô đang cầm ly trà, sau đó cô cũng cúi đầu nhấp môi một ngụm.

Bữa cơm hôm nay cũng không có nhiều người lắm, có thể nhìn thấy được mọi người rất thân thiết.

Lương Phong đẩy thực đơn về trước mặt Hạ Thầm lần nữa, người đàn ông hơi nhướn mày cười.

Sau này anh có việc gì thì tôi nhất định sẽ không từ chối.”

Còn có gì khiến người khác cảm động bằng chuyện người phụ nữ của mình tin tưởng mình như thế chứ?

Khoé miệng cô mím lại, sau đó chạy chậm đến nhưng phát hiện là một số lạ.

Hạ Thầm không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh ta đã nói rõ hết tất cả.

Không cần suy nghĩ quá nhiều, không cần nhìn trước ngó sau, chỉ cần may dọc một đường xuống là nhất định có thể may ra đồ.

Tuy nhiên không hề có nụ cười nào hiện rõ trong đôi mắt đen của anh.

Lương Phong đáp lại: “Thế tôi cứ để trên bàn trước, lúc đi thì ông chủ Hạ đừng quên nhé?”

Nhưng cô chưa từng động tay động chân gì với Thẩm Di Châu cả.

Bữa tối này mãi đến gần sáng mới kết thúc, Hạ Thầm dẫn mấy người đi đánh mạt chược mấy ván.

Lương Phong sợ nhột nên rút về, Thẩm Di Châu ghé sát gần bên tai cô, nhỏ giọng nói:

Cà vạt làm thủ công cũng chẳng phức tạp gì, chỉ cần một ngày là đủ.

Hạ Thầm đang muốn hỏi lại thì Lương Phong đã đỡ cạnh bàn rồi đứng lên.

Anh chỉ châm thuốc lá rồi tựa lưng vào ghế ngồi và lắng nghe.

Đề tài nhanh chóng từ buôn bán đầu tư chuyển sang tin đồn của một minh tinh nhỏ bé nào đó, đề tài rút khỏi người Thẩm Di Châu, anh nhìn Lương Phong đang ở trong lòng mình tập trung nghe chuyện, sau đó anh đưa tay ra thăm dò vào trong vạt áo cô.

“Không được, tôi không thích ra ngoài uống rượu vào buổi trưa thế này.” Lương Phong nhẹ giọng từ chối.

Đẩy cửa sân ra, bên trong là một khoảng sân cực kì rộng rãi, ngói xanh yên tĩnh.

Mùi thơm trong trẻo lạnh lùng của lá trúc quanh quẩn ở chóp mũi Hạ Thầm, đôi mắt anh ta im lặng nhìn Lương Phong đang ngồi trước mặt.

Trong khoang xe sáng sủa, Thẩm Di Châu chậm rãi mở mắt nhìn cô.

Trong đêm đông thế này, giống như đưa tay v**t v* tấm thảm san hô mềm mại.

Đuôi mắt Lương Phong cong lên: “Nhìn chút nghe chút, nói không chừng có thể nghe được tin đồn nào đó của ông chủ Thẩm thì sao?”

Nhưng cô nhìn thấy Thẩm Di Châu vẫn nở nụ cười ấm áp, tựa như anh thật sự không để ý.

Hô hấp Lương Phong không kiềm chế được mà bình tĩnh lại, cô có cảm giác như cây kim kia cũng đang lướt qua lướt lại trong trái tim cô.

Trong đống vải vóc đầy màu sắc đó, Lương Phong chọn một tấm màu tro thuốc và xấp vải màu xanh đậm.

Thẩm Di Châu ra ngoài từ sáng sớm, anh chưa nói là đi đâu mà chỉ hỏi cô là buổi tối Hạ Thầm mời đi ăn, cô có đi hay không? Lương Phong lắc đầu, cô nói không muốn đi, Thẩm Di Châu cũng không ép buộc nhiều.

Nhưng anh sẽ đeo.

Lương Phong cầm lấy cánh tay anh, cô định ngăn cản không cho anh vào trong.

Ánh mắt Thẩm Di Châu nhìn gáy cô, anh im lặng nhìn chăm chú một lát, sau đó cũng nhìn những hướng khác.

Lúc ăn cơm, Lương Phong không có khẩu vị lắm, ngược lại cô càng thích nghe mọi người nói chuyện phiếm hơn.

Anh nhìn cô cười nửa miệng.

Trong sân thấy có xe đến thì ngay lập tức có một người phụ nữ trẻ tuổi nhanh chóng bước lên phía trước nghênh đón.

Tóc đen dài xõa trên vai, cả người có một kiểu dịu dàng không thể nói ra được.

Lần này đến chỗ ăn cơm là nơi không có nhiều tính giải trí, Lương Phong vừa xuống khỏi xe taxi, sau đó cô liền nhìn thấy một tòa nhà đang ẩn trong sân.

Sự mỉa mai trong lời nói của anh quá rõ ràng.

Giữa bọn họ, làm gì có thể nói đến từ “Thật” đó chứ?

Khi bưng trà đưa đến cho cô thì sẽ gọi cô là cô Lương, lúc bánh ngọt được mang lên thì sẽ có cô gái đến hỏi cô bánh đó có mùi vị như thế nào.

Nhưng không cách nào từ chối được người phụ nữ có loại năng lực trời sinh như thế.

Trong phòng bao đầy những tiếng cười nói ồn ào, khi thấy người tới thì tiếng nói chuyện cũng ngừng một lúc.

Lương Phong nhìn bảng thông tin một lúc, cô giơ tay lên đổi một tấm hình, sau đó đi đến nơi lưu giữ vải vóc của cô kéo ra xem qua một chút.

-

Cho đến khi cô thêu xong logo, rút chỉ, rồi cắt đứt.

Giọt lệ trên khóe mắt cũng rơi xuống.

“Anh không biết Lương Phong của chúng ta tin tưởng anh nhiều thế.”

Cho dù vào giờ phút này, khi Lương Phong đến đây, đáng ra phải là anh ta xin cô tha thứ cho mình, nhưng người phụ nữ này vẫn không hề có chút ý muốn mượn Thẩm Di Châu để ra oai với anh ta.

Từng đôi mắt như muốn xem náo nhiệt mà nhìn Lương Phong, muốn biết Thẩm Di Châu đối xử với cô cuối cùng là tới mức nào.

“Đương nhiên hứng thú rồi.” Cô trả lời.

Thời tiết lạnh giá bên ngoài phòng hoàn toàn bọc lấy người của Lương Phong.

Cho dù anh phối với những bộ âu phục nhạt màu hay đậm màu mà anh thường hay mặc, thì đều có thể dung hoà được.

Bây giờ Thẩm Di Châu giới thiệu từng người với cô.

Lương Phong liếc nhìn túi quà để trên bàn, lúc này cô mới nhớ đến mình còn chưa nói với Thẩm Di Châu.

Ngón tay của cô nhẹ nhàng chạm vào nơi sẽ bị ẩn hoàn toàn sau khi thắt cà vạt, cô nhận thấy ngọn lửa đang càng lúc càng cháy sáng hơn.

Lương Phong nói ra tên Thẩm Di Châu, người phụ nữ kia khom người rồi nói:

--- “Lần này là thật.”

“Được, tôi sẽ đến.”

Cô nói xong thì dời ánh mắt đi, sau đó lại nói chuyện với mọi người.

Lương Phong giật mình, cô quay đầu nhìn về phía anh.

“Mấy giờ tối?” Cô hỏi.

Giọng nói của anh rơi xuống tai cô, hơi thở ấm áp khiến Lương Phong không kiềm chế được mà rụt người lại.

Ánh đèn hai bên sáng rực rỡ chiếu xuống tường gạch màu xanh, trong sân là hai hàng cây ngô đồng to lớn.

Trên đường về nhà, Thẩm Di Châu không muốn nói chuyện, chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại.

Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào mặt sau bóng loáng của cà vạt, trừ đường chỉ tỉ mỉ ra thì không hề có bất cứ một logo nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lương Phong đứng yên trước bảng thông tin thật lâu, cô cảm thấy trong lòng như đang có nước xuân ấm áp chảy qua.

Người phụ nữ dẫn Lương Phong đi lên tầng trên, theo hướng cầu thang đến tầng hai.

Trong đầu cô lại hiện ra bể cá đầy màu sắc, khi đó cô là một trong rất nhiều loài cá cảnh vô danh, nếu anh giơ tay ra thì liền có thể bắt được và b*p ch*t cô.

Anh ta nói xong liền đưa tay cầm ly Long Tuyền lên rồi nhấp một ngụm.

Lương Phong buông tay ra, cô đưa đồ cho Hạ Thầm xong thì đi đến ghế sô pha ngồi bên cạnh Thẩm Di Châu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: 26: Lần Này Là Thật