0
Dạ Vũ một đao chém đôi phần thân thể Tử Xà bỏ lại để thoát thân, không ngoài dự đoán của hắn, những gì còn xót lại của cha hắn chỉ là đống xương lộn xộn đã bị độc ăn mòm khá nhiều. Dạ Vũ trở nên trầm mặc, một cảm giác không vui không buồn mà chỉ là sự cô độc bao trùm trong tâm trí hắn lúc này, không có nơi để hướng về, không có bắt rễ, không có định tâm.
Cha hắn là người thân duy nhất của hắn đến lúc này cũng đ·ã c·hết, mất đi tất cả người thân chính là bơ vơ, từ này con đường phía trước chỉ hắn một mình bước, Dạ Vũ lại tự hỏi mục đích bước tiếp là gì?
Tranh đấu? Tu vi? Sau cùng liệu mấy ai thoát khỏi c·ái c·hết? Sau cùng liệu chính hắn cũng trở thành một đống xương khô trong bụng một yêu thú nào đó? Cuối cùng người ta tồn tại vì cái gì, cố gắng, tranh đấu, mất mát, thống khổ ....... sau tất cả vì cái gì bởi chung cuộc chỉ có c·ái c·hết là chắc chắn?.
Hắn không biết, hắn đã quá quen thuộc với c·ái c·hết, đã từng g·iết người lẫn yêu thú…..Ai cũng phải c·hết, hắn hiểu điều đó, cha hắn cũng vậy, trong thâm tâm hắn biết, võ giả sự sống quá mỏng manh, hắn cũng dự liệu ngày này cũng xảy ra. Có điều, nó tới quá nhanh…..Dạ Vũ mệt mỏi, đây là lần đầu tiên hắn biết cảm giác mệt mỏi là gì, mệt mỏi tận trong linh hồn, hắn không muốn nghĩ ngợi gì nữa, nước mắt tự dưng chảy tràn hắn nằm xuống bên đống xương của cha mình rồi th·iếp đi lúc nào không biết.