Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 160: Thực sự đã bị lừa sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 160: Thực sự đã bị lừa sao?


Người phụ nữ nhìn thấy hắn đã nhận đồ, đôi vai dường như thả lỏng hơn. Cô gật đầu nhẹ, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng khi cô ta gần như biến mất, một giọng nói bất ngờ vang lên, thanh âm trầm thấp nhưng rõ ràng, tựa như gió thoảng qua tai hắn:

"Đã đến được đây… cậu nghĩ rằng có thể rời đi dễ dàng như vậy sao? Đã ký vào bản cam kết đó rồi, mạng sống của cậu ở nơi đây cũng thực sự không được đảm bảo. Lại còn muốn g·iết người ở nơi này nữa... Cậu đúng thật là tâm ý không đơn giản nhỉ."

"Tôi hỏi lại, cô là ai?"

Ý nghĩ đó khiến hắn bất giác bật cười khẽ. Nhưng nụ cười chưa kịp tan hết, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía trước, lạnh lẽo như gió thoảng qua tai, nhưng từng chữ lại rõ ràng đến kỳ lạ:

Cô ta mặc một bộ trang phục mạnh mẽ, ôm sát cơ thể, tôn lên từng đường nét đầy quyến rũ nhưng cũng không kém phần nguy hiểm. Gương mặt sắc sảo đến mức khiến người đối diện phải dè chừng. Một tay cô cầm điếu thuốc, khẽ đưa lên môi hút, làn khói mỏng manh tỏa ra quanh người, hòa quyện vào bóng tối. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Mình đến đây chỉ để xử lý nốt hai con cá lọt lưới kia thôi, can dự chuyện của ngôi trường này làm gì nữa chứ. Khi mọi việc xong xuôi, mình cũng sẽ rời khỏi nơi này ngay. Ở lại càng lâu, phiền phức chỉ càng nhiều hơn."

Cô ta ngừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên, như muốn nhấn mạnh điều mình sắp nói:

---

Băng Tử Huyên cau mày, ánh mắt thoáng dao động.

“À, đúng rồi...”

"Cậu nhóc, hãy tự lo lấy mình. Ở đây không phải nơi dễ sống đâu."

"Có lẽ ba người kia ít nhiều cũng là biết về nơi này, có lẽ sáng mai hỏi họ cũng không hẳn là ý kiến tồi."

“Tiểu thư Tsubaki có dặn tôi đưa cho cậu thứ này.” Giọng nói của cô ta trầm thấp nhưng đầy uy quyền. “Đây là những thông tin cậu cần biết về ngôi trường này, kèm theo bản sao của tờ cam kết mà cậu đã ký.”

Giọng nói ấy chậm rãi, dần nhỏ lại, mang theo chút châm biếm pha lẫn sự thách thức:

“Ta phải về nghỉ ngơi đây. Tạm biệt.”

---

Hắn thầm nghĩ, liệu nơi đây có ẩn giấu lợi ích to lớn nào khiến người ta bất chấp nguy hiểm để theo học? Hay có một lý do đắc dĩ nào đó buộc các học sinh phải chấp nhận những hiểm họa rình rập xung quanh?

“Cô là ai?”

---

Nếu không có thân thủ nhanh nhẹn cùng chút kỹ năng tự vệ, có lẽ bây giờ hắn đã là một người khác – hoặc tệ hơn, đã thành một cái tên vô danh biến mất trong danh sách học sinh của trường.

Lời nói ấy như một lời cảnh tỉnh, một sự nhắc nhở đầy ẩn ý về những nguy cơ đang rình rập tại ngôi trường này. Cùng với đó, Băng Tử Huyên cũng không ngừng nghĩ về những lời của Tsubaki trước đó.

Ánh mắt lập tức hướng về phía phát ra giọng nói. Dưới ánh sáng nhợt nhạt của cột đèn đường, một bóng người mờ ảo hiện lên, tựa như đã đứng đó từ bao giờ.

“… với cậu, có lẽ họ cũng chỉ là những kẻ qua đường mà thôi.”

---

---

Đó là một cô gái trẻ, nhưng không giống bất kỳ học sinh nào mà Băng Tử Huyên từng gặp. Khoảng 25 tuổi, mái tóc búi cao được cố định bằng những chiếc trâm dài sắc nhọn, mỗi chiếc trâm như một thứ v·ũ k·hí c·hết người. Trên cổ tay trắng ngần lấp ló một hình xăm đóa hoa cầu kỳ, nét mực đen đậm nổi bật giữa làn da mịn màng.

Bất chợt hắn lại nghĩ thầm, có lẽ ngày hôm nay nên kết thúc ở đây. Bao rắc rối từ lúc đặt chân đến ngôi trường này đã đủ làm hắn bực bội.

--- (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngay cả mạng sống của học sinh nơi đây cũng có thể bị coi rẻ đến vậy...”

Nhưng điều khiến hắn khó chịu hơn cả là ánh mắt của cô, dù không trực tiếp nhìn hắn, lại như xuyên thấu qua mọi suy nghĩ, mọi kế hoạch mà hắn vừa nảy ra trong đầu.

Mọi thứ nơi đây đều khiến hắn cảm thấy có gì đó bất thường, từ cách vận hành đến thái độ của những con người hắn gặp.

Cô gái bước đi chậm rãi trên con đường vắng. Ánh đèn đường lập lòe chiếu lên bóng dáng cô, từng bước chân dường như hòa tan vào màn đêm dày đặc. Thân ảnh của cô ta dần trở nên mờ nhạt, như một cái bóng bị nuốt chửng bởi bóng tối, chỉ còn chút tàn ảnh thoáng hiện rồi cũng tan biến.

“Được rồi, như vậy cũng coi như đã hoàn thành lời căn dặn của tiểu thư.”

Con đường phía trước khá vắng vẻ, chỉ có ánh đèn đường leo lét chiếu sáng, ánh sáng mờ nhạt làm mọi thứ xung quanh phủ lên một vẻ u tối lạ thường. Cơn gió lạnh khẽ thổi qua, mang theo hơi thở của đêm muộn khiến Băng Tử Huyên khẽ rùng mình. Hắn kéo lại vạt áo khoác, hai tay đút vào túi, chậm rãi bước đi trên con đường lát đá. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tsubaki lại nghĩ xa đến vậy sao?” Hắn thầm nghĩ, ánh mắt lướt qua cuốn sách nhưng không vội mở ra.

Băng Tử Huyên không thể không đánh giá đối phương. Người phụ nữ này không mang dáng vẻ của một học sinh. Khí chất toát lên sự từng trải, mạnh mẽ, tựa như một con báo hoang ẩn mình trong rừng sâu.

“Thực sự những thông tin tìm được về ngôi trường này vẫn còn rất ít!” – Hắn lẩm bẩm, ánh mắt trầm ngâm.

Băng Tử Huyên nhìn thoáng qua màn hình, cảm giác một ngày dài đầy xui xẻo đang đến hồi kết. Với tình trạng này, có lẽ tốt hơn hết là trở về ký túc xá nghỉ ngơi. Dù sao, vẫn còn nhiều thời gian để tìm hiểu thêm về nơi này, và hắn không muốn bản thân kiệt sức khi ngày mai lại tiếp tục là một cuộc hành trình mới.

“Tiểu thư cũng nhắn rằng, nếu gặp bất kỳ khó khăn nào, cậu có thể tìm đến cô ấy. Tiểu thư Tsubaki nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ cậu.”

---

Hắn lặng lẽ thở dài. Ngôi trường này có hơn 1600 học sinh theo học, vậy mà những chuyện như thế lại có thể xảy ra một cách bình thường.

Băng Tử Huyên giật mình quay lại, nhưng không còn thấy bất kỳ bóng dáng nào. Dù vậy, giọng nói ấy vẫn vang lên, như vọng lại từ nơi xa xăm:

---

Hắn chờ đợi, nhưng cô ta dường như không có ý định phá vỡ sự im lặng.

Trong đầu hắn vẫn còn lởn vởn câu nói của bà lão Rikka:

Nghe vậy, cô gái khẽ nhếch môi cười nhạt. Một nụ cười thoáng qua nhưng đầy sự mỉa mai, như thể lời hắn vừa nói chẳng có chút ý nghĩa gì với cô. Điếu thuốc trên tay cháy gần hết, cô dụi nó vào mặt đất, ánh mắt sắc lạnh cuối cùng cũng nhìn thẳng về phía Băng Tử Huyên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ta khẽ nhếch môi cười, đôi mắt sắc lạnh nhưng lại ẩn chứa chút mệt mỏi. Từ trong tay áo, cô rút ra một cuốn sách nhỏ được buộc kỹ, bên trong còn kẹp một tờ giấy màu ngà.

---

Rút chiếc điện thoại từ túi áo, màn hình bật sáng hiển thị thời gian: 10:00 PM.

Biết đối phương là người của Tsubaki, hắn vẫn không hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng. Hắn nhận lấy cuốn sách, cảm nhận sự chắc nặng của từng trang giấy cùng tờ cam kết được kẹp bên trong.

“Hai cô bạn cậu vừa làm quen sáng nay... đúng thật là tội nghiệp. Dù chỉ là cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu có thể cứu hai người họ. Nhưng…”

Hắn thầm nghĩ, bước chân nhanh hơn hướng về khu ký túc xá. Những cơn gió lạnh vẫn rít qua...

Cô dụi điếu thuốc xuống mặt đất, vứt nó sang một bên, sau đó duỗi người và ngáp khẽ một cái, biểu hiện thoải mái như thể không hề có chuyện gì nghiêm trọng vừa xảy ra.

Giọng Băng Tử Huyên lần này có chút cứng rắn hơn, đôi tay khẽ nắm lại, ánh mắt cảnh giác như chuẩn bị cho bất kỳ điều bất thường nào xảy ra.

"Đến đây chỉ để tìm người, vậy mà ngày đầu tiên đã gặp rắc rối liên tiếp. Thật sự là điềm không nhỏ." – Hắn lẩm bẩm, đôi chân vẫn bước đều nhưng ánh mắt dường như luôn cảnh giác.

Băng Tử Huyên ngẩng đầu lên nhìn con đường phía trước, ánh mắt lướt qua những bóng đèn mờ nhạt và những hàng cây rì rào trong gió.

Băng Tử Huyên im lặng nhìn theo bóng lưng cô ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

---

Ngôi trường này, vốn được quảng bá như một thiên đường học thuật, lại tiềm ẩn một mặt tối mà hắn chưa từng tưởng tượng. Băng Tử Huyên nhớ lại khoảnh khắc Goro lao vào hắn với sức mạnh như muốn đoạt mạng.

Băng Tử Huyên híp mắt, vẻ mặt trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết. “Sao cô có thể đọc được suy nghĩ của tôi?”

Chương 160: Thực sự đã bị lừa sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 160: Thực sự đã bị lừa sao?