Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 172: Sợi chỉ mỏng
Kể từ lần trò chuyện với Akane, Băng Tử Huyên đã bắt đầu lao vào việc truy tìm manh mối về Cổ Địa. Hắn tìm đến cả những khu chợ thông tin ngầm, nơi được đồn đại là chứa đủ loại bí mật từ khắp nơi.
Nhưng sự thật không như mong đợi. Mỗi người ở đó lại đưa ra một câu chuyện khác nhau: kẻ thì khẳng định từng nhìn thấy Cổ Địa ở một nơi bí ẩn giữa rừng sâu, người lại bảo rằng đó là một huyền thoại không có thật. Đám người này chỉ muốn kiếm chác bằng cách bịa chuyện bán thông tin cho hắn.
Đã hơn mười ngày trôi qua, nhưng tất cả chỉ là công cốc. Hắn không thu được bất kỳ manh mối hữu ích nào. Những lời đồn hỗn loạn khiến hắn thêm bực bội. Càng cố gắng tìm kiếm, hắn càng cảm thấy như đang mò kim đáy bể. Cuối cùng, hắn buộc phải tạm gác lại chuyện Cổ Địa và suy nghĩ đến một hướng khác.
Tối hôm đó, Băng Tử Huyên tìm đến một quán ramen nhỏ nhưng khá sang trọng ở khu trung tâm thành phố. Quán nổi tiếng với những món ăn đặc sắc, và hơn hết, đây là nơi hắn biết Kira và Hàn Tuyết thường xuyên lui tới.
Hắn chọn một góc khuất trong quán, thân hình được bao bọc bởi chiếc áo khoác đen với mũ trùm kín đầu.
Trước mặt hắn là một chiếc menu thực đơn, nhưng tâm trí hắn hoàn toàn không đặt vào đó. Ánh mắt hắn lặng lẽ dõi theo một bàn gần cửa sổ, nơi Kira và Hàn Tuyết đang ngồi.
Kira vẫn giữ phong thái đầy cuốn hút của mình, mái tóc dài buông nhẹ, ánh mắt sắc sảo nhưng lại mềm mại khi nhìn Hàn Tuyết. Cả hai đang cười nói vui vẻ, dường như hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của hắn.
Hàn Tuyết, với đôi mắt trong veo và nụ cười nhẹ nhàng, đang kể điều gì đó khiến Kira bật cười khẽ, bàn tay tinh tế cầm đôi đũa nhưng thỉnh thoảng lại chạm vào cốc nước, phong thái đầy tự nhiên và thoải mái.
Băng Tử Huyên chăm chú nhìn họ, ánh mắt thoáng mơ hồ, như đang đắm chìm vào một dòng suy nghĩ riêng.
"À... nô... thưa quý khách... anh đã chọn xong món chưa?"
Giọng nói nhỏ nhẹ của cô nhân viên trẻ tuổi bất ngờ vang lên bên cạnh khiến hắn giật mình thoát khỏi dòng suy tưởng. Hắn quay sang nhìn cô gái đang đứng đó, bối rối nhận ra mình vẫn đang cầm menu mà chưa chọn được món nào.
"À... ừm... xin lỗi." Hắn lúng túng trả lời, giọng điệu có chút vấp váp. Sau vài giây lướt nhanh qua thực đơn, hắn chỉ đại vào một món ramen trong danh sách. "Lấy món này cho tôi."
Cô nhân viên gật đầu nhẹ, mỉm cười rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng một ánh mắt sắc lạnh từ bàn gần cửa sổ đã lặng lẽ quét về phía hắn.
Kira, trong khi đang nói chuyện với Hàn Tuyết, đột nhiên khựng lại. Nụ cười trên môi cô thoáng nhạt đi khi ánh mắt tinh tường bắt gặp bóng dáng quen thuộc của Băng Tử Huyên. Cô im lặng trong một giây, đôi mắt nheo lại, như đang suy đoán điều gì đó.
Nhận thấy sự thay đổi, Hàn Tuyết bên cạnh nghiêng đầu hỏi nhỏ:
"Chị Kira, có chuyện gì sao?"
Kira nhanh chóng thu lại ánh mắt, nụ cười tươi tắn lại xuất hiện trên môi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Không có gì đâu. Chỉ là vừa thấy một người trông quen mắt thôi."
Rồi cô lập tức đổi chủ đề, giọng nói nhẹ nhàng hơn, cố tình lảng đi sự chú ý của Hàn Tuyết:
"Ăn xong chúng ta đi khu mua sắm nhé. Chị muốn mua vài bộ đồ mới cho em. Những bộ em đang mặc... thật sự không hợp với một cô gái xinh đẹp như em đâu."
Hàn Tuyết nghe lời khen, mặt thoáng đỏ bừng, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Nhưng... chị Kira, em thấy mấy bộ này cũng ổn mà..."
Kira bật cười, ánh mắt dịu dàng nhưng không cho phép từ chối:
"Ổn sao? Không được đâu. Chị đã quyết rồi. Lần này chị nhất định sẽ chọn cho em những bộ đồ thật đẹp, khiến mọi người phải trầm trồ!"
Hàn Tuyết thấy Kira nói vậy, dù có ngại ngùng, cô vẫn gật đầu đồng ý. Kira hài lòng nở nụ cười mãn nguyện, cúi nhẹ xuống ghé sát tai Hàn Tuyết, giọng nói mang chút tinh nghịch:
"Vậy là em đồng ý rồi. Chuẩn bị tinh thần đi, chị sẽ biến em thành cô gái xinh đẹp nhất tối nay."
Trong lúc họ tiếp tục trò chuyện, Băng Tử Huyên chỉ lặng lẽ quan sát, đôi mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ của Hàn Tuyết và Kira. Nhưng sâu trong tâm trí, hắn đang suy nghĩ về những lời của Akane, về Cổ Địa, và cả những quyết định mà hắn sắp phải đối mặt.
Bát ramen trước mặt Băng Tử Huyên vẫn còn nguyên vẹn, hơi nóng nhè nhẹ bốc lên nhưng hắn chẳng buồn động đũa. Tâm trí của hắn hoàn toàn không đặt vào món ăn, mà chỉ chăm chú dõi theo Hàn Tuyết và Kira, những người vừa đứng dậy rời khỏi bàn.
Hắn nhanh chóng quyết định, để lại tất cả phía sau rồi cất bước theo sau họ.
Khi vừa bước ra khỏi quán, một làn gió lạnh lẽo lướt qua, cuốn theo chút không khí se se của buổi tối. Đôi mắt hắn quét nhanh khắp nơi, cố gắng tìm bóng dáng hai người nhưng lại chẳng thấy đâu.
Hắn điềm tĩnh hơn một chút, bước chậm lại và nhìn ngó xung quanh, nhưng dù đã cẩn thận quan sát, mọi dấu vết của họ dường như đã biến mất vào dòng người tấp nập trên phố.
Đang lúc hắn trầm ngâm, bất chợt cảm nhận một cánh tay nhẹ nhàng chạm vào vai mình.
"Ân nhân, ngài không cần tìm chúng ta nữa."
Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, điềm nhiên nhưng pha lẫn chút không hài lòng. Hắn khẽ giật mình, quay lại nhìn. Đúng như dự đoán, đó là Kira. Đôi mắt sắc lạnh của cô nhìn thẳng vào hắn, mang theo chút trêu chọc nhưng cũng không giấu được sự nghiêm nghị.
"Rình rập như thế này thật không nên chút nào. Ngài không thấy cách này có phần hơi... trẻ con sao?" Kira nghiêng đầu nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa ý trách móc.
Băng Tử Huyên biết rằng mình đã bị phát hiện. Hắn khẽ thở dài, nhắm mắt lại trong giây lát như để trấn tĩnh, rồi tháo mũ trùm đầu xuống, để lộ khuôn mặt trầm lặng nhưng pha chút bất lực. Chậm rãi, hắn quay người lại, đối diện với Kira.
"Kira..." Hắn cất giọng, một nụ cười gượng gạo thoáng hiện trên môi.
"Ân nhân, nếu ngài muốn gặp Hàn Tuyết đến vậy, tại sao không thẳng thắn mà đến? Việc làm lén lút này không giống ngài chút nào." Kira khẽ nhướn mày, vẻ mặt nghiêm túc nhưng không quá gay gắt. "Nếu ngài có điều gì muốn nói, chúng ta có thể nói ngay bây giờ."
Cô khẽ nghiêng đầu về một hướng, nơi phía xa có bóng dáng Hàn Tuyết đang đứng bên góc đường, đôi tay nhỏ nhắn khẽ cầm một chiếc túi nhỏ, dường như đang đợi ai đó.
"Hàn Tuyết vẫn đang đợi ở đằng kia. Chúng ta đi thôi." Kira nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn hắn như thể không cho phép sự từ chối.
"Nhưng mà..." Băng Tử Huyên ngập ngừng, ánh mắt thoáng do dự, như muốn tìm một cái cớ để lùi bước.
Chưa để hắn kịp nói hết, Kira đã chủ động nắm lấy cổ tay hắn, một động tác dứt khoát nhưng không mất đi vẻ dịu dàng.
"Không nhưng nhị gì hết. Đi thôi."
Kira kéo tay hắn bước đi, không cho hắn có cơ hội phản đối. Trong lòng Băng Tử Huyên trào lên một cảm giác phức tạp. Hắn không muốn đối diện với Hàn Tuyết, vì mỗi lần nhìn thấy cô là tim hắn lại nhói lên một nhịp.
Sâu trong ánh mắt ấy là nỗi đau khó giấu. Hắn cảm nhận được từng giọt sinh mệnh của Hàn Tuyết đang chảy dần như cát trong chiếc đồng hồ cát nghiệt ngã, không ngừng và không thể đảo ngược. Thời gian của cô, mạng sống của cô, tất cả đều mong manh như một sợi chỉ mỏng, luôn chực chờ bị đứt.
Chính sự bất lực này khiến Băng Tử Huyên không thể chịu nổi. Hắn muốn cứu Hàn Tuyết, muốn làm tất cả để giành lại từng khoảnh khắc cho cô, nhưng mỗi khi đối diện với ánh mắt hồn nhiên của cô, hắn lại cảm thấy như mọi cố gắng của mình đều trở nên nhỏ bé.
Kira vẫn kéo hắn bước đi, không nói thêm gì. Cô không cần hỏi, cũng không cần giải thích, bởi ánh mắt của cô đã nhìn thấu tất cả. Chỉ là, dù thế nào, cô cũng sẽ không để Băng Tử Huyên lùi bước.
Băng Tử Huyên bước chậm rãi theo sau Kira, từng bước chân nặng nề như mang theo hàng ngàn cảm xúc đan xen trong lòng. Càng đến gần hơn, hắn càng cảm nhận được trái tim mình đập mạnh, như muốn bật tung khỏi lồng ngực.
Hắn ngước mắt lên, và hình ảnh đầu tiên hiện ra trước mắt là Hàn Tuyết đang đứng đó, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú bị che khuất bởi mái tóc dài buông nhẹ.
Cô đứng bên lề đường, tay khẽ cầm túi nhỏ, gương mặt hướng về phía những âm thanh nhộn nhịp xung quanh, như đang chờ đợi một điều gì đó không rõ ràng. Dù đôi mắt mù lòa của cô không thể nhìn thấy, nhưng thần thái an nhiên và nụ cười dịu dàng trên môi lại khiến người đối diện không khỏi mềm lòng.
Kira bước lên trước, nhìn Hàn Tuyết rồi cười nhẹ, giọng nói mang theo chút ấm áp.
"Hàn Tuyết, em xem, ta đưa ai tới cho em đây?"
Hàn Tuyết nghiêng đầu, đôi môi khẽ mím lại như đang suy nghĩ. Cô định hỏi Kira ai đã đến, nhưng chưa kịp cất lời, một bàn tay ấm áp, mềm mại đã nhẹ nhàng xoa lên gương mặt nhỏ nhắn của cô. Bàn tay ấy thật quen thuộc, như một ký ức xa xôi vừa ùa về, khiến cô khẽ run rẩy.
Cô lặng đi trong giây lát, rồi giọng nói trong trẻo nhưng mang theo sự nghẹn ngào nhẹ nhàng thoát ra.
"Tử Huyên… thực sự là anh sao?"
Lời nói của cô khiến Băng Tử Huyên khẽ sững người. "Tử Huyên" – cái tên này giống như một mũi tên xuyên thẳng vào tâm trí hắn. Rõ ràng, hắn chưa từng nói với Hàn Tuyết tên thật của mình. Chỉ có hai khả năng: một là Kira đã nói ra điều này, hai là trí nhớ trước ba tuổi của Hàn Tuyết đã được phục hồi.
Hắn ngước mắt nhìn Kira, ánh mắt như muốn tìm một lời giải thích. Kira chỉ khẽ gật đầu, không nói gì, nhưng ánh mắt cô mang theo sự tin tưởng và nhẹ nhàng. Chỉ một cái gật đầu ấy thôi cũng đủ khiến Băng Tử Huyên cảm nhận được rằng đây không phải là một sự ngẫu nhiên.
Hắn hít sâu một hơi, cảm xúc như trào dâng trong lồng ngực. Hắn đưa tay lên, khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Hàn Tuyết, giọng nói run rẩy nhưng đầy yêu thương vang lên.
"Hàn Tuyết… người anh trai như ta, đúng thật là không có mặt mũi nào để gặp em..."
Hắn cúi đầu, ánh mắt đau đớn dừng lại ở đôi mắt mù lòa của cô. Hắn ngừng một chút, nỗi xót xa chèn ép nơi cổ họng, khó khăn lắm mới tiếp tục nói được.
"Anh… đã khiến em phải chịu khổ suốt 15 năm nay. Thậm chí..."
Hắn không thể nói tiếp, vì nỗi đau trong lòng như muốn bóp nghẹt từng lời nói của hắn. Ánh mắt hắn tràn đầy sự day dứt, từng ký ức của quá khứ ùa về như một cơn sóng lớn, khiến hắn không thể kiềm chế được cảm xúc.
Hàn Tuyết, dù không thể nhìn thấy, nhưng cô cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói của anh trai. Cô khẽ nắm lấy bàn tay đang chạm vào gương mặt mình, đôi môi mím nhẹ, nhưng vẫn giữ được nụ cười dịu dàng.
Hàn Tuyết nắm chặt bàn tay của Băng Tử Huyên, cảm nhận sự ấm áp từ Băng Tử Huyên. Dù đôi mắt không thể nhìn thấy, nhưng từng hơi thở, từng cử chỉ nhẹ nhàng của Băng Tử Huyên khiến cô như tìm lại được một phần quá khứ đã mất.
Cô khẽ cười, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo một sự an ủi sâu sắc:
"Mọi thứ dù sao cũng đã qua rồi, anh hai à. Lần đó cũng không thể trách anh được... Là do em sơ suất mới dẫn đến cớ sự như ngày hôm nay. Vậy nên, anh đừng tự dày vò bản thân nữa."
Cô ngừng lại một chút, bàn tay nhỏ bé vẫn siết chặt tay anh như muốn truyền đi sự an ủi.
"Chỉ cần gặp lại anh hai như thế này, Hàn Tuyết đã mãn nguyện lắm rồi. Quá khứ kia, dù đau buồn thế nào, cũng hãy để nó trôi qua. Dù sao chị Kira cũng đã kể cho em biết mọi chuyện... Em biết vì em mà anh đã phải vất vả rất nhiều."
Như không muốn tiếp tục nhắc đến phần ký ức đau buồn đó, Hàn Tuyết chuyển chủ đề, giọng nói khẽ run rẩy, mang theo sự mong ngóng pha lẫn lo âu:
"Anh hai... còn cha và mẹ... bọn họ vẫn sống tốt chứ? Em... em rất nhớ hai người..."
Câu hỏi của Hàn Tuyết khiến Băng Tử Huyên thoáng sững lại. Hắn nhìn cô, ánh mắt chứa đựng một nỗi đau không nói thành lời. Những ký ức về cha và mẹ ùa về như một cơn sóng dữ. Kể từ khi Hàn Tuyết rời đi, cuộc sống của gia đình họ cũng không còn yên bình.
Cha đã bị hại c·hết trong một âm mưu tàn nhẫn. Hắn và mẹ thì bị những kẻ thù của cha không ngừng chèn ép, đẩy gia đình vào cảnh sống khốn khổ cùng cực.
Hắn biết rằng, nói ra sự thật này sẽ chỉ khiến Hàn Tuyết thêm đau lòng, phá tan đi niềm vui mong manh mà cô vừa tìm lại được sau bao năm xa cách. Vì vậy, hắn quyết định giữ kín sự thật.
Băng Tử Huyên nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại chứa đựng sự gượng gạo khó che giấu. Hắn nhẹ giọng đáp, như muốn xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng em gái:
"Ở nhà, mọi người sống rất tốt. Từ khi em rời đi, chúng ta lúc nào cũng nhớ đến em. Đặc biệt là mẹ... bà vẫn luôn đau buồn, tủi thân, cầm ảnh của em mà khóc một mình."
Hắn ngừng lại, cố gắng nuốt xuống nỗi đau đang trào dâng trong lồng ngực, rồi tiếp tục:
"Nhưng em yên tâm. Giờ biết em vẫn còn sống, mẹ nhất định sẽ rất vui khi gặp lại. Gia đình chúng ta nhất định sẽ quay trở lại như trước đây – một gia đình tràn ngập niềm vui và hạnh phúc."
Dù lời nói của hắn mang theo sự khích lệ, nhưng sâu trong đáy lòng, hắn chỉ cảm thấy một nỗi đau quặn thắt. Những lời nói dối ấy không dễ dàng thốt ra, nhưng hắn biết, đây là cách duy nhất để bảo vệ chút niềm vui mong manh của em gái mình.
Hàn Tuyết khẽ mỉm cười, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn:
"Cảm ơn anh hai... Em thật sự rất mong chờ ngày được trở về nhà, được gặp cha mẹ và cùng anh sống như trước."
Cô dựa nhẹ vào vai Băng Tử Huyên, như một chú chim nhỏ tìm thấy tổ ấm. Còn hắn, chỉ biết đứng lặng, nhìn em gái mình với ánh mắt tràn ngập yêu thương lẫn day dứt. Mỗi câu nói vừa rồi như một m·ũi d·ao đâm sâu vào lòng hắn, nhưng hắn vẫn cố giữ vững nụ cười, che giấu đi sự thật đau lòng mà chỉ mình hắn biết.
Kira đứng một bên, đôi mắt lấp lánh nét trêu chọc khi nhìn thấy hai anh em Băng Tử Huyên và Hàn Tuyết mải mê với khoảnh khắc đoàn tụ. Cô khẽ cười, phá tan không gian yên lặng bằng giọng nói vui vẻ:
"Anh em hai người, có phải đã quên mất Kira này rồi hay không?"
Câu nói của cô, pha chút đùa cợt, khiến cả Băng Tử Huyên và Hàn Tuyết cùng sực tỉnh. Hắn cười ngượng, tách nhẹ khỏi em gái, đưa tay gãi đầu một cách lúng túng:
"Kira... lâu ngày gặp lại em gái, như thế này chẳng phải là bình thường sao?"
Hàn Tuyết cũng khẽ cười, nhưng ngay sau đó, cô nhẹ nhàng khoác lấy tay anh trai, giọng nói trong trẻo vang lên, mang theo sự ngây thơ và niềm mong mỏi:
"Anh hai, em và chị Kira định đi chơi và mua một chút đồ nhân dịp Noel. Anh cũng đi cùng bọn em đi! Chắc chắn sẽ rất vui nếu có anh đi cùng."
Băng Tử Huyên thoáng dừng lại, ánh mắt đảo quanh không gian nhộn nhịp của ngày lễ. Đường phố được trang trí rực rỡ với ánh đèn lung linh, những cây thông Noel phủ đầy dây kim tuyến và quả châu, từng nhóm người cười nói vui vẻ trong không khí tươi mới. Không khí lễ hội như hòa tan mọi phiền muộn.
Lời mời của Hàn Tuyết, cùng ánh mắt đầy kỳ vọng của cô, khiến hắn chẳng thể nào từ chối. Hắn khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lại:
"Ừm, đi thôi."
Nghe thấy câu trả lời, Hàn Tuyết vui sướng cười tươi, bàn tay nhỏ bé của cô siết chặt lấy tay anh trai, như thể không muốn buông. Niềm hạnh phúc khi được ở bên người thân yêu nhất tỏa ra từ ánh mắt sáng ngời của cô.
Kira đứng bên cạnh, cũng mỉm cười nhìn hai anh em. Đã rất lâu rồi, cô mới thấy Băng Tử Huyên để lộ ra một chút niềm vui thật sự trên gương mặt vốn luôn lạnh lùng và trầm mặc. Khoảnh khắc này khiến trái tim cô cũng trở nên nhẹ nhõm.
Cả ba người hòa vào dòng người nhộn nhịp trên phố. Hàn Tuyết, với vẻ ngây thơ và vui vẻ của mình, nắm chặt lấy tay Băng Tử Huyên, kéo hắn đi qua những gian hàng rực rỡ ánh đèn.
Cô hào hứng ngắm nhìn mọi thứ, từ những món đồ trang trí Noel lấp lánh, những chiếc bánh ngọt hình ông già Noel, cho đến các món quà nhỏ được bày bán khắp nơi.
Kira đi phía sau hai người, đôi lúc giữ một khoảng cách nhỏ. Cô chậm rãi bước, ánh mắt dõi theo Băng Tử Huyên và Hàn Tuyết. Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng hiện trên môi cô khi thấy họ hòa mình vào không khí náo nhiệt của lễ hội.
Tuy nhiên, trong đáy mắt cô cũng thoáng hiện một chút tách biệt, như thể bản thân cô là người ngoài cuộc, chỉ lặng lẽ quan sát niềm hạnh phúc của họ từ xa.
Những tiếng nhạc giáng sinh rộn rã vang lên khắp nơi, hòa cùng tiếng cười nói của mọi người. Tuyết nhẹ nhàng rơi, phủ một lớp trắng mỏng trên những con đường.