Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 176: Đêm Giao Thừa
Đêm cuối cùng của năm bao phủ thành phố trong một bầu không khí rộn ràng. Những con đường rực sáng ánh đèn lấp lánh, lung linh như một dải ngân hà trải dài trên mặt đất. Tiếng cười nói, tiếng pháo hoa từ xa vang vọng, hòa quyện với cái lạnh buốt giá của mùa đông, tạo nên một cảm giác vừa náo nhiệt vừa sâu lắng.
Băng Tử Huyên đứng ngoài hiên, khoác chiếc áo dài màu đen, tay nắm chặt chìa khóa xe. Ánh mắt hắn thi thoảng nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ hơn tám giờ tối. Gió lạnh khẽ lùa qua, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Dẫu vậy, môi hắn thoáng nhếch lên khi nghĩ đến hai cô gái đang bận rộn chuẩn bị trong phòng.
Tiếng cửa mở khe khẽ kéo hắn trở lại thực tại. Từ bên trong, Kira và Hàn Tuyết bước ra, mang theo luồng không khí ấm áp.
Kira khoác trên mình chiếc váy đỏ thẫm, dài quá gối, được trang trí bằng những hoa văn ánh bạc tựa như những bông tuyết. Mái tóc dài, gợn sóng mềm mại buông xuống bờ vai, tôn lên nét quyến rũ khó cưỡng.
Hàn Tuyết thì hoàn toàn trái ngược. Cô mặc chiếc váy xanh nhạt với lớp ren tinh tế, nhẹ nhàng. Mái tóc đen được buộc hờ, làm nổi bật gương mặt ngây thơ như đóa hoa trong sương. Cô khẽ cúi đầu dò dẫm từng bước, tay nắm chặt lấy tay Kira.
Kira mỉm cười, bước lại gần Băng Tử Huyên, giọng nói dịu dàng vang lên:
"Chúng ta đi thôi."
Băng Tử Huyên gật đầu, ánh mắt lướt qua Hàn Tuyết như muốn kiểm tra xem cô có lạnh không. Hắn bước đi trước, mở cổng sân, trong khi Kira dịu dàng dẫn Hàn Tuyết theo sau.
---
Ngoài phố, không khí nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Những gia đình tay trong tay, dòng người đổ về các khu lễ hội, ánh sáng từ pháo hoa thỉnh thoảng vẽ lên bầu trời những sắc màu rực rỡ.
Cả ba bước ra chiếc xe đậu sẵn. Băng Tử Huyên cầm chìa khóa, lần này hắn quyết định tự lái. Chiếc xe lăn bánh chậm rãi, hòa vào dòng xe cộ nhộn nhịp, hướng về nhà hàng mỳ soba nổi tiếng.
Trong xe, không gian ấm cúng hơn nhờ tiếng cười nói của Hàn Tuyết. Cô ngồi ghế sau, đôi tay nhỏ nhắn vuốt ve phần vạt váy, miệng khẽ cười hỏi:
"Anh hai, soba có thật sự ngon như mọi người nói không?"
Băng Tử Huyên liếc qua gương chiếu hậu, khóe môi nhếch nhẹ:
"Ngon hay không, lát nữa ăn rồi em sẽ biết."
Kira ngồi cạnh, quay đầu nhìn Hàn Tuyết, ánh mắt trìu mến:
"Đêm giao thừa mà ăn mỳ soba là để cầu phúc và trường thọ. Em sẽ thích thôi."
---
Băng Tử Huyên, tuy không nói ra, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đón Tết theo phong cách Nhật Bản.
Là người Việt Nam, hắn quen thuộc với Tết Nguyên Đán, với hương vị bánh chưng, mâm cơm gia đình, và lời chúc đầu năm. Nhưng giờ đây, nơi đất khách, hắn hòa mình vào một truyền thống mới.
Chiếc xe lướt chậm rãi qua dòng người đông đúc, tiến đến bãi đỗ gần một quán mì soba nổi tiếng nhất Tokyo.
Ngay từ bên ngoài, không khí náo nhiệt đã tràn ngập. Ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ những cửa kính lớn, hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng của thực khách. Từng dãy người xếp hàng dài trước cửa, tất cả đều kiên nhẫn chờ đợi để được thưởng thức món ăn truyền thống đêm giao thừa này.
Băng Tử Huyên dừng xe ở khu vực đỗ dành riêng cho khách VIP. Sau khi tắt máy, hắn quay sang nhìn Hàn Tuyết và Kira, nhẹ nhàng giới thiệu:
"Đây là quán mì soba nổi tiếng nhất Tokyo, đặc biệt đông vào dịp cuối năm. Nhưng đừng lo, chúng ta sẽ không phải xếp hàng. Tôi đã đặt chỗ trước, một nơi tốt nhất để tận hưởng bữa ăn tối nay."
Hàn Tuyết khẽ gật đầu, trong lòng thoáng tò mò. Dù không thấy được cảnh tượng trước mắt, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự đông đúc qua âm thanh và không khí xung quanh.
---
Khi cả ba bước xuống xe và tiến đến cánh cửa chính, nhân viên đứng ở lối vào lập tức cúi chào, nụ cười chuyên nghiệp nở trên môi.
"Xin chào quý khách."
Băng Tử Huyên nhàn nhã đáp, giọng điệu điềm tĩnh nhưng không giấu được sự tự tin:
"Băng Tử Huyên. Tôi đã đặt bàn VIP."
Nghe xong, ánh mắt nhân viên sáng lên, nét mặt trở nên vô cùng kính cẩn.
"Vâng, thưa ngài! Xin mời đi theo tôi. Chỗ ngồi của ngài đã sẵn sàng."
Nhân viên nhanh chóng dẫn đường, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Cả ba băng qua dòng người chật kín, tiếng bát đũa v·a c·hạm, tiếng trò chuyện râm ran hòa quyện cùng hương thơm đậm đà của nước dùng mì soba lan tỏa khắp không gian.
---
Sau một lúc băng qua khu vực đông đúc, họ được dẫn đến một không gian riêng biệt, nơi chỗ ngồi VIP nằm ở tầng trên cùng của quán. Khu vực này chỉ dành cho những khách hàng đặc biệt, được thiết kế với không gian mở, bao quanh là cửa kính lớn cho phép nhìn ra toàn cảnh thành phố Tokyo rực rỡ ánh đèn.
Băng Tử Huyên liếc nhìn xung quanh, ánh mắt hài lòng khi thấy mọi thứ đều đúng như kỳ vọng. Không gian được bài trí tinh tế, với bàn gỗ sồi sáng bóng, đèn lồng giấy treo cao tỏa ánh sáng dịu nhẹ, tạo nên bầu không khí vừa ấm cúng vừa sang trọng.
Người nhân viên cung kính kéo nhẹ ghế ra, mời cả ba người ngồi xuống bàn ăn. Hành động của họ toát lên sự chuyên nghiệp, mỗi cử chỉ đều nhẹ nhàng và tôn trọng, tạo cảm giác thoải mái cho thực khách.
“Xin mời quý khách an tọa. Món ăn đặc biệt của chúng tôi sẽ được mang lên ngay bây giờ,” người nhân viên nói, giọng nói mềm mại nhưng không kém phần rõ ràng.
Chưa đầy một phút sau, từng nhân viên lần lượt bưng những khay gỗ lớn, trên đó đặt các tô mì soba nóng hổi. Hương thơm dịu ngọt của nước dùng, hòa quyện với mùi thanh mát của rong biển và thoang thoảng hương nấm, nhanh chóng lan tỏa khắp bàn.
Tô mì được trình bày đẹp mắt: những sợi mì vàng óng ánh được xếp ngay ngắn bên cạnh các miếng tempura giòn rụm, bên trên là một lớp hành lá thái nhỏ, cùng vài lát chanh xanh tươi để thêm phần tinh tế.
Khi tất cả món ăn đã được đặt lên bàn, các nhân viên đồng loạt cúi mình, đồng thanh chúc:
“Chúc quý khách ngon miệng và một năm mới an lành!”
Sau đó, họ lặng lẽ lui ra, để lại không gian riêng tư cho ba người.
---
Hàn Tuyết ngồi bên cạnh, khuôn mặt bừng sáng khi hương thơm từ tô mì tỏa đến. Cô hít một hơi sâu, đôi mắt long lanh như trẻ nhỏ lần đầu thấy món quà mình yêu thích.
“Thơm quá! Đây là món mì soba sao?”
Giọng nói của cô đầy phấn khích, xen lẫn sự ngạc nhiên. Dù đã sống ở Nhật Bản một thời gian, Hàn Tuyết chưa từng có cơ hội nếm thử món mì đặc trưng này, càng không dám mơ đến một bữa ăn trong không gian sang trọng như thế này.
Cô nhẹ nhàng nâng đũa, khẽ đảo qua sợi mì, cảm nhận hơi nóng bốc lên từ nước dùng. Hình ảnh ấm cúng này trái ngược hoàn toàn với ký ức lạnh lẽo của những năm giao thừa trước kia. Hàn Tuyết nhớ đến những đêm dài cô độc trong căn nhà kho nhỏ hẹp.
Bên ngoài, tiếng người vui đùa, tiếng pháo hoa rực rỡ vang vọng, nhưng cô chỉ có bóng tối và sự lạnh lẽo làm bạn. Những lúc ấy, cô thường ôm chặt chiếc áo rách, mơ về một khoảnh khắc gia đình ấm áp, nơi cô không còn phải chịu đựng sự đau đớn từ những đòn roi hay nỗi buồn từ sự lạc lõng.
Hôm nay, cảm giác như giấc mơ ngày xưa bất ngờ thành hiện thực. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô.
Kira ngồi bên cạnh Hàn Tuyết, thoáng nhận ra nét buồn phảng phất trong đôi mắt Hàn Tuyết. Dù Hàn Tuyết đã cố giấu đi, nhưng với sự n·hạy c·ảm của mình, Kira hiểu rõ những cảm xúc chất chứa trong lòng cô gái nhỏ này. Không nói gì, Kira chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi dùng đũa gắp một sợi mì đặt vào bát của Hàn Tuyết.
“Nào, ăn đi. Đây là món mì soba ngon nhất Tokyo đấy,” Kira dịu dàng nói, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Hàn Tuyết thoáng bất ngờ, rồi nhanh chóng nở một nụ cười tươi. “Cảm ơn chị Kira!” Cô không từ chối, cúi đầu nhận lấy.
Hàn Tuyết đưa sợi mì lên miệng, vị ngon đậm đà hòa quyện với hương thơm tinh tế của nước dùng khiến cô phải thốt lên:
“Ngon quá! Em chưa từng ăn món nào ngon như thế này.”
Nghe Hàn Tuyết khen ngợi, Kira lại tiếp tục gắp thêm mì cho cô. Hành động chăm sóc nhẹ nhàng và tự nhiên ấy như gợi lên hình ảnh của hai chị em ruột thịt trong một gia đình ấm áp. Hàn Tuyết ăn từng sợi mì mà Kira gắp cho, nét mặt hạnh phúc hiện rõ.
---
Ở bên kia bàn, Băng Tử Huyên lặng lẽ quan sát hai người. Hắn không nói gì, chỉ khẽ tựa lưng vào ghế, để ánh mắt dừng lại ở nụ cười rạng rỡ của Hàn Tuyết. Trái tim hắn vừa ấm áp, vừa nặng trĩu. Những khoảnh khắc bình yên và vui vẻ như thế này, liệu sẽ kéo dài được bao lâu nữa?
Những hiểm nguy hắn sắp phải đối mặt dường như đang đến gần từng ngày. Hắn biết rõ, con đường phía trước đầy rẫy nguy hiểm và bất trắc, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Hàn Tuyết, cô em gái nhỏ mà hắn yêu thương hết lòng, chỉ còn vỏn vẹn bốn tháng để sống, theo như lời Kira và Điệp Linh Tú. Bốn tháng ấy như một ngọn đèn dầu sắp cạn, chỉ còn lại chút ánh sáng leo lắt.
Băng Tử Huyên thầm hạ quyết tâm. Trong thời gian này, hắn nhất định phải tìm được bảo vật để thay đổi bản mệnh cho Hàn Tuyết. Dù phải đánh đổi bằng mạng sống, hắn cũng sẽ không chùn bước. Chỉ cần lấy được thứ đó, Hàn Tuyết sẽ có cơ hội sống một cuộc đời dài lâu, bình an, hạnh phúc.
---
Nhìn Kira và Hàn Tuyết cười nói vui vẻ bên bàn ăn, một cảm giác mơ hồ xâm chiếm tâm trí hắn. Hắn nhớ đến hình ảnh quê nhà Việt Nam, nơi có mẹ, người phụ nữ đã hy sinh tất cả vì hai anh em.
Hắn từng mơ về một ngày đoàn tụ, khi cả ba người quây quần bên nhau đón giao thừa, cùng thắp hương cúng tổ tiên và nghe tiếng pháo nổ vang khắp thôn xóm.
Nhưng hiện tại, giấc mơ ấy vẫn còn quá xa vời.
“Ta không thể gục ngã,” Băng Tử Huyên thầm nghĩ. “Chỉ cần vượt qua được thử thách này, mình sẽ đưa Hàn Tuyết trở về. Một năm mới, một khởi đầu mới cho cả gia đình.”
Bất chợt, Hàn Tuyết dừng lại giữa niềm vui của mình. Cô lắng nghe âm thanh nhẹ nhàng xung quanh, rồi cảm nhận được rằng Băng Tử Huyên vẫn chưa động đũa. Đôi mày cô khẽ nhíu lại, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
"Anh hai, sao anh không ăn? Mì ngon lắm đó!"
Nói rồi, không đợi anh trả lời, Hàn Tuyết đưa tay cẩn thận lần mò bát mì của mình. Dùng đũa, cô chậm rãi gắp một ít mì, rồi đưa lên, hướng về phía Băng Tử Huyên. "Nào, anh hai, anh cũng ăn một chút đi! Em gắp cho anh rồi này."
Cử chỉ đơn giản nhưng chân thành ấy khiến Kira ngồi bên cạnh cũng phải khẽ gật đầu, mỉm cười tán thưởng.
Băng Tử Huyên thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức, hắn cười nhẹ, đưa tay nhận lấy phần mì mà Hàn Tuyết đã gắp. Hắn từ tốn ăn, dù trong lòng không thực sự để ý đến mùi vị. Nhưng ngay khi nhìn thấy nét mặt rạng rỡ của Hàn Tuyết, hắn không khỏi cảm thấy lòng mình dịu lại.
"Ngon lắm," hắn đáp, nở nụ cười ấm áp để Hàn Tuyết yên tâm.
Hàn Tuyết nghe thấy vậy, đôi mắt cô sáng lên niềm vui. Cô nghiêng đầu hỏi, giọng phấn khích:
"Thật không? Anh thấy ngon đúng không? Đây là món mì truyền thống của Nhật Bản đấy! Sợi mì dài như thế này còn mang ý nghĩa cầu mong trường thọ và hạnh phúc nữa đó, anh hai!"
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng qua một tia xúc động. Nhìn em gái mình vui vẻ như vậy, hắn chợt thấy những khó khăn phía trước dường như nhẹ bớt phần nào.
Hắn nghĩ thầm: "Giá như Hàn Tuyết thực sự có thể sống lâu và khỏe mạnh như ý nghĩa của sợi mì này… Trường thọ, an vui – chỉ cần điều đó thôi, là đã quá mãn nguyện rồi."
Cả ba tiếp tục bữa ăn trong sự ấm áp, vui vẻ. Nhưng với Băng Tử Huyên, từng khoảnh khắc này như một món quà vô giá, vì hắn không chắc tương lai sẽ còn bao nhiêu lần như vậy nữa. Còn Hàn Tuyết, cô không biết rằng trong mỗi sợi mì cô gắp cho anh mình, đều chứa đựng một phần hy vọng của hắn dành cho cô – hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn, dài lâu hơn, giống như ý nghĩa truyền thống của món mì soba trong đêm giao thừa.