Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 182: Khai mở linh căn
Sau khi lấy được Huyền Vân Vũ và cuốn trục chứa kiếm kỹ Okanai, Băng Tử Huyên cùng Tsukuyomi không ở lại chùa Senso-ji thêm giây phút nào. Họ rời đi ngay, để lại phía sau những lời bàn tán và sự ngưỡng vọng của các vị trụ trì cũng như khách hành hương.
Bước trên con đường lát đá dẫn về Tokyo, Băng Tử Huyên cảm nhận được sức nặng của hai món bảo vật mà hắn vừa có được. Tsukuyomi đi bên cạnh, giọng nàng lạnh lùng nhưng không thiếu phần uy nghi:
"Tiểu tử, Huyền Vân Vũ và cuốn trục Okanai hiện tại với ngươi chỉ là vật trưng bày mà thôi. Ngươi bây giờ, có thể múa may vài chiêu kiếm pháp học được khi nãy, bất quá chỉ đủ dọa mấy tên tiểu tốt mà thôi. Thực lực của ngươi yếu kém như thế, muốn chạm đến đỉnh cao của Okanai, hãy chờ đến khi nào ngươi vượt qua ngưỡng của chính mình đi đã."
Nghe vậy, Băng Tử Huyên khẽ nhíu mày, lòng thầm bất mãn nhưng cũng hiểu rõ mình còn quá yếu. Dẫu vậy, một chút tự mãn vẫn nhen nhóm trong hắn. "Dọa gà dọa khỉ? Được thôi, trước tiên phải có gì đó để dọa đã."
Cả hai rời khỏi khu phố náo nhiệt, tiến đến một khu vực vắng vẻ bên cạnh một khu rừng nhỏ ở ngoại ô Tokyo. Khung cảnh ở đây tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán lá và ánh trăng rọi xuống mặt đất.
"Đợi ở đây," Tsukuyomi nói ngắn gọn, ánh mắt nhìn về phía rừng cây như đang chờ đợi điều gì đó.
Chưa đến một khắc sau, một bóng người khẽ động từ trong rừng xuất hiện, nhẹ nhàng như làn sương mỏng. Băng Tử Huyên nhận ra đó chính là Nữ Nhân Khiển Rối, người mà hắn đã vài lần chạm mặt trước đây.
"Tiền bối," Nữ Nhân Khiển Rối cúi đầu cung kính trước Tsukuyomi, giọng nói trầm lặng nhưng không giấu được sự kính sợ.
Tsukuyomi liếc nàng một cái, gật đầu hỏi:
"Chuyện ta giao ngươi làm đến đâu rồi?"
Nữ Nhân Khiển Rối nghe vậy lập tức ra hiệu. Từ sau lưng nàng, một bóng đen nặng nề bước ra, là một quỷ thi toàn thân bốc lên hắc khí âm u. Quỷ thi di chuyển nặng nề, từng bước phát ra âm thanh u u như vọng từ địa ngục.
Trên tay quỷ thi, một t·hi t·hể đàn ông gầy gò, toàn thân lạnh lẽo không còn sinh khí, bị kéo lê trên mặt đất. Gương mặt của n·gười c·hết nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng, thân xác bị bao phủ bởi tàn dư của ma khí hắc ám.
"Đây là người mà tiền bối muốn," Nữ Nhân Khiển Rối nói, giọng nàng vẫn cung kính nhưng mang chút lạnh lùng, chỉ vào t·hi t·hể trên tay quỷ thi.
Băng Tử Huyên đứng bên cạnh, nhíu mày quan sát mọi chuyện. Hắn không xa lạ gì với Nữ Nhân Khiển Rối và phương thức hành sự quỷ dị của nàng. Nhưng lần này, thứ mà nàng mang đến lại khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng.
Băng Tử Huyên chăm chú nhìn vào t·hi t·hể trên tay quỷ thi, ánh mắt hắn dần hiện lên sự kinh hãi. Gương mặt kẻ đ·ã c·hết kia... thật sự rất giống hắn, như một phiên bản trưởng thành hơn, với những nét già dặn, phong trần hơn vài phần.
Hắn lùi lại một bước, tim đập nhanh, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt kia. Dường như có điều gì đó ẩn giấu sâu bên trong, một bí mật hắn chưa từng nghĩ tới.
Thấy biểu hiện này của Băng Tử Huyên, Tsukuyomi nhướn mày, giọng lạnh lùng vang lên:
"Ngươi biết hắn?"
Băng Tử Huyên nuốt khan, không muốn giấu diếm, liền trả lời:
"Cũng không chắc chắn... Nhưng ta từng bị hiểu nhầm là hắn, vì thế mà suýt m·ất m·ạng trong một vụ á·m s·át."
Nghe vậy, ánh mắt của Tsukuyomi thoáng qua tia suy tư. Nàng bước lại gần hơn, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào t·hi t·hể trước mặt. Sau một thoáng im lặng, nàng cất giọng:
"Ra là vậy. Kẻ này, khuôn mặt này vốn không phải của hắn. Hắn đã từng phẫu thuật để có diện mạo giống ngươi."
Lời nói của Tsukuyomi như tiếng sấm đánh ngang tai Băng Tử Huyên. Hắn sững người, trừng mắt nhìn nàng:
"Phẫu thuật thẩm mỹ? Hắn muốn g·iả m·ạo ta sao? Nhưng... tại sao? Mục đích của hắn là gì?"
Tsukuyomi hờ hững liếc nhìn hắn, giọng nói vẫn đều đều nhưng mang theo sự lạnh lẽo:
"Ta cũng không rõ lý do hắn làm vậy. Nhưng để phẫu thuật đạt tới trình độ này, khiến khuôn mặt của hắn giống ngươi đến mức không thể phân biệt... thì tay nghề người thực hiện chắc chắn không phải hạng tầm thường. Kỹ thuật này ta từng nghe qua, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến. Người có thể làm được điều này phải sở hữu trình độ tinh vi đến mức gần như thần thoại."
Nàng cúi đầu nhìn t·hi t·hể, ánh mắt dường như thăm dò từng chi tiết:
"Tên này... đúng là một kiệt tác. Kỹ thuật thay đổi khuôn mặt này không hề ngoa như những gì được đồn thổi. Nhưng lý do khiến hắn muốn mang diện mạo giống ngươi vẫn còn là ẩn số. Có lẽ, hắn từng nắm giữ một bí mật nào đó liên quan đến ngươi mà ta cũng chưa thể đoán ra."
Băng Tử Huyên cảm thấy một dòng khí lạnh lan dọc sống lưng. Một người xa lạ, không quen không biết, lại thay đổi khuôn mặt để trở thành bản sao của hắn. Lại còn suýt khiến hắn bỏ mạng vì sự nhầm lẫn đó.
Hắn nhìn t·hi t·hể kia thêm lần nữa, lòng đầy mâu thuẫn: vừa muốn đào sâu sự thật, vừa sợ rằng sự thật sẽ dẫn đến điều gì đó kinh hoàng hơn.
"Ngươi nghĩ sao về chuyện này?" Băng Tử Huyên cất tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tsukuyomi.
Nàng không đáp ngay, chỉ nhàn nhạt cười, rồi quay người nhìn về phía khu rừng. Sau một thoáng suy nghĩ, nàng nói:
"Tiểu tử, thế giới này rộng lớn hơn ngươi nghĩ. Chuyện mà ngươi từng trải qua, những kẻ mà ngươi từng gặp, đều có thể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Nếu ngươi muốn tìm hiểu rõ chân tướng, hãy tự mạnh lên. Kẻ yếu không có tư cách chạm đến sự thật."
"Chuyện này cũng là do nha đầu kia nhờ ta giúp ngươi..." Tsukuyomi khẽ nhếch môi, giọng điệu thoáng chút bông đùa nhưng vẫn ẩn chứa uy nghiêm. "Nha đầu đó muốn ngươi thay thế thân phận của hắn, tiếp tục hành động."
Băng Tử Huyên lặng người trong chốc lát, nhưng khi nghe đến "nha đầu kia," hắn lập tức hiểu ra ý nàng muốn nhắc đến Kira. Một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng hắn. Không ngờ Kira, dù đã rời xa, vẫn nghĩ chu toàn cho hắn đến tận bây giờ.
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, lòng thầm cảm ơn. Trong cái thế giới đầy rẫy âm mưu và hiểm nguy này, việc có người thực sự để tâm và suy tính cho hắn là điều vô cùng quý giá.
---
"Thông tin của tên kia ngươi chắc cũng đã nắm rõ," Tsukuyomi tiếp tục, giọng điệu hờ hững như đang nói về một món đồ vô tri. "Nếu vậy, bản tọa không cần nói thêm nữa. Tên này, dù đ·ã c·hết, nhưng sau khi luyện thành thi nhân, vẫn có giá trị sử dụng. Mang hắn theo bên người sau này có lẽ sẽ trợ giúp ngươi không ít."
Băng Tử Huyên nhìn t·hi t·hể kẻ có khuôn mặt giống mình, giờ đây đang bất động như một khối đá. Trước khi hắn kịp phản ứng, Tsukuyomi quay đầu nhìn về phía nữ nhân khiển rối, khẽ gật đầu.
Hiểu ý, nữ nhân khiển rối lập tức đưa hai tay lên, bắt đầu niệm phép. Linh lực từ đôi tay nàng như những sợi dây vô hình, từ từ quấn quanh t·hi t·hể kia. Làn hắc khí từ t·hi t·hể bốc lên dày đặc, như một cơn mưa sương mù đen kịt. Trong giây lát, thi nhân bắt đầu chuyển động.
Đôi mắt trống rỗng của hắn lóe lên ánh sáng đỏ nhạt, cơ thể gượng gạo đứng dậy. Dù không còn hơi thở của sự sống, hắn vẫn tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo khiến người đối diện không khỏi rùng mình.
---
Băng Tử Huyên nhíu mày, bước lùi lại nửa bước. Hắn quan sát thi nhân kia mà không giấu nổi sự khó chịu. "Cô định đưa hắn cho ta? Nhưng thứ lớn như này, làm sao ta có thể mang theo bên người được chứ?"
Nghe vậy, Tsukuyomi bật cười khẽ, giọng nàng trầm thấp nhưng đầy ma mị: "Ngươi đúng là thiếu hiểu biết, tiểu tử. Chuyện này ngươi không cần lo."
Nói xong, nàng rút từ tay áo ra một chiếc vòng tay nhỏ tinh xảo. Chiếc vòng phát ra ánh sáng nhạt, như ánh trăng mờ ảo trong đêm tối. Nàng đưa nó cho Băng Tử Huyên, ánh mắt lóe lên tia trêu chọc:
"Đây là Linh Hư Hoàn. Một bảo vật hiếm có, được chế tạo từ tinh thạch Thiên Hoàn và luyện qua ba mươi sáu tầng pháp trận. Không chỉ đơn giản là một chiếc vòng tay, nó có khả năng lưu trữ vật thể vào không gian riêng. Ngươi chỉ cần truyền linh lực vào, thi nhân này sẽ tự động bị hút vào bên trong. Khi cần dùng, chỉ cần niệm chú là có thể triệu hồi ra."
Băng Tử Huyên cầm lấy chiếc vòng, cảm nhận sự lạnh lẽo từ kim loại trên tay. Chiếc vòng tay được khắc hoa văn uốn lượn, tựa như những dòng chảy của thời gian. Ở giữa là một viên ngọc đen sáng bóng, phản chiếu ánh sáng như có hồn.
"Linh Hư Hoàn..." Hắn lẩm bẩm, lòng không khỏi kinh ngạc. Một món bảo vật như vậy, hẳn là vô giá.
"Ngươi giữ lấy đi," Tsukuyomi nói tiếp, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
"Thứ mà cô gọi là linh lực chuyền vào kia, ta thực sự đâu có loại phép thuật kỳ diệu đó như các ngươi cơ chứ. Bảo ta dùng đúng thật là làm khó mà..."
Băng Tử Huyên khẽ cười khổ, ánh mắt thoáng vẻ bất lực. Hắn chưa từng dính dáng đến những thứ như tu luyện hay pháp thuật, nên yêu cầu này của Tsukuyomi đối với hắn giống như bảo một người không biết bơi phải lao thẳng xuống biển sâu.
Tsukuyomi nghe vậy chỉ nhếch môi, lắc đầu nhè nhẹ. Ánh mắt nàng thoáng hiện vẻ khinh thường nhưng rồi lại dịu xuống, như một sự nhẫn nại bất ngờ. "Thôi được, nếu ngươi không có linh căn, bản tọa sẽ khai mở cho ngươi. Còn chuyện sử dụng món đồ này, sau khi khai mở linh căn, ta sẽ chỉ điểm ngươi sau."
Dứt lời, nàng không đợi hắn phản ứng, tay phải nàng khẽ nâng lên, một luồng linh lực tinh thuần từ lòng bàn tay nàng phát ra, sáng lên như ánh trăng bạc. Luồng linh lực ấy nhẹ nhàng chảy vào người Băng Tử Huyên, len lỏi qua từng kinh mạch.
Băng Tử Huyên đứng yên, cảm giác một dòng chảy ấm áp như suối nguồn lan tỏa trong cơ thể. Sự đau nhức, mệt mỏi từ trước đó dường như tan biến. Hắn không thể diễn tả được cảm giác này, vừa lạ lẫm vừa dễ chịu, giống như có một nguồn năng lượng dịu dàng đang gột rửa từng tế bào.
Tsukuyomi nhắm mắt, tập trung đả thông kinh mạch cho hắn. Từng luồng linh lực đi qua, những điểm nghẽn trong kinh mạch của hắn dần được khai thông. Việc này không hề đơn giản, nhưng với sức mạnh của nàng, mọi thứ diễn ra như nước chảy mây trôi.
Tuy nhiên, khi linh lực đã lưu chuyển khắp cơ thể hắn, nàng khẽ nhíu mày. Linh căn của hắn, thứ mà nàng vừa kích hoạt, lại là loại linh căn phổ thông nhất. Không có bất kỳ đặc điểm nổi bật nào, cũng không có dấu hiệu thiên phú vượt trội. Một kẻ như vậy, dù có cố gắng tu luyện cả đời, cũng khó mà đạt được thành tựu gì đáng kể.
Nàng thoáng ngán ngẩm, cảm thấy thần nữ đã đánh giá quá cao tên tiểu tử này. "Người mà thần nữ chọn... cũng chỉ có vậy thôi sao?" Nàng thầm nghĩ, đôi mắt hơi lộ vẻ thất vọng. Nhưng ngay khi nàng định thu tay lại, một luồng dao động bất thường trong linh lực của hắn đột ngột xuất hiện.
Tsukuyomi lập tức dừng động tác, ánh mắt nàng lóe lên tia kinh ngạc. "Khoan đã..." Nàng lẩm bẩm, rồi rót thêm linh lực vào cơ thể hắn để kiểm tra kỹ hơn.
Linh lực của nàng dần tiến sâu vào những tầng sâu nhất trong kinh mạch của Băng Tử Huyên. Ban đầu, mọi thứ vẫn bình thường, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, một luồng khí tức kỳ lạ bỗng bộc phát, như một ngọn lửa nhỏ bùng lên giữa đêm tối.
Đôi mắt Tsukuyomi đột ngột mở lớn, không giấu nổi sự chấn động. "Tên này... sao có thể..." Giọng nàng khẽ run, như thể không dám tin vào những gì mình vừa cảm nhận.
Không để cảm giác bất ngờ chi phối, nàng càng rót thêm linh lực vào, kiểm tra kỹ lưỡng từng góc nhỏ nhất trong cơ thể hắn. Dòng linh lực của nàng khi tiến sâu hơn đã chạm phải một luồng khí tức kỳ dị, vừa hùng hậu, vừa thâm sâu, tựa như một vực thẳm không đáy.
"Tiểu tử này, đừng đùa vậy chứ..." Tsukuyomi hít một hơi thật sâu, đôi mắt nàng ánh lên vẻ nghi hoặc lẫn khó tin. Dứt lời, nàng nhắm mắt lại, thả linh thức tiến vào tinh thần giới bên trong cơ thể Băng Tử Huyên.
Khi linh thức của nàng vừa chạm vào, một khung cảnh bất ngờ hiện lên trước mắt nàng. Tinh thần giới của hắn không giống bất kỳ ai mà nàng từng gặp qua. Nó được chia thành hai ranh giới rõ rệt, tựa như một con sông lớn chảy xiết, phân cách thành hai bờ vực đối lập.
Tsukuyomi đứng ở giữa, nhìn hai bên, sắc mặt không khỏi biến đổi. Một bên là không gian sáng rực, tràn đầy linh khí thanh khiết tượng trưng cho con đường tu tiên. Bên còn lại, tối tăm sâu thẳm, bao trùm bởi luồng khí thần bí u ám, tượng trưng cho con đường luyện thần.
Nàng vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi. Đây không phải là thứ mà một con người bình thường nên có. "Làm sao lại thế này...?" Tsukuyomi lẩm bẩm, ánh mắt dần trở nên cảnh giác.
Bất chợt, từ ranh giới u ám, một bóng hình khổng lồ hiện lên. Đó là thân ảnh của một nữ thần, dáng đứng oai nghiêm như núi cao, bao phủ toàn bộ tinh thần giới. Trên hai tay nàng là hai cán cân hoàn mỹ, một bên nghiêng về ánh sáng của tu tiên, bên còn lại chìm trong bóng tối của luyện thần. Hai cán cân ấy hoàn toàn cân bằng, không hề dao động dù chỉ một chút.
Sự xuất hiện bất ngờ của nữ thần khiến linh thức của Tsukuyomi rung động mãnh liệt. Nàng muốn quan sát kỹ hơn, nhưng chưa kịp tiến sâu vào tinh thần giới thì một luồng phản lực mạnh mẽ bất ngờ bùng phát. "Ầm!"
Tsukuyomi lập tức b·ị đ·ánh bật ra khỏi tinh thần giới của hắn. Thân thể nàng lùi lại vài bước, suýt nữa ngã quỵ. Nàng phải mất một lúc mới miễn cưỡng đứng vững, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy xuống trán. Ánh mắt nàng đầy chấn động, giọng nói run rẩy: "Tên này... làm sao có thể sở hữu hai loại phương thức tu luyện? Cả luyện thần lẫn tu tiên cùng tồn tại trong một cơ thể... Đây chẳng phải là trái với thiên địa rồi sao?"
Nàng cúi đầu trầm tư, cảm giác như vừa chứng kiến một điều gì đó vượt ngoài sự hiểu biết của mình. Nhưng Tsukuyomi không nói thêm, ánh mắt nàng liếc nhìn Băng Tử Huyên, lúc này đang đứng yên, vẻ mặt bình thản như không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra.
"Tiểu tử, xong rồi." Nàng nói, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc. "Tiếp đến, xem linh căn của ngươi thực sự là gì đã."
Dứt lời, Tsukuyomi lấy ra một quả cầu pha lê trong suốt, ánh sáng nhẹ nhàng tỏa ra từ bề mặt của nó. Nàng đưa quả cầu về phía hắn, giọng nói trầm ổn: "Cầm lấy nó."
Băng Tử Huyên nghe theo, đưa tay nhận lấy quả cầu. Ngay khi bàn tay hắn chạm vào, quả cầu pha lê bắt đầu sáng lên. Ánh sáng ban đầu rất yếu, nhưng sau đó dao động linh lực dần hội tụ, ánh lên những tia sáng rõ ràng. Ba màu sắc khác nhau hiện lên trong tinh cầu: màu xanh lam của Thủy linh căn, màu đỏ rực của Hỏa linh căn, và màu xanh lục của Mộc linh căn.
Tsukuyomi nhìn ba màu sắc ấy, gật đầu chậm rãi. "Đây chính là linh căn của ngươi. Ba loại linh căn: Thủy, Hỏa và Mộc. Về sau, ngươi có thể tu luyện dựa trên những thuộc tính này. Tuy không phải linh căn hiếm gặp, nhưng với ba thuộc tính phối hợp, ngươi vẫn có cơ hội đạt được thành tựu nếu kiên trì."
Nàng thu lại quả cầu từ tay hắn, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ trầm ngâm. Dù vừa nói những lời bình thản, nhưng trong lòng Tsukuyomi vẫn chưa thể xóa đi sự kinh sợ về điều nàng vừa chứng kiến trong tinh thần giới của hắn. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, không hề đề cập đến ranh giới tu luyện kép bên trong cơ thể hắn, cũng như sự hiện diện của nữ thần kỳ bí kia.
Dường như chính nàng cũng chưa hiểu rõ điều đó thực sự là gì, và không muốn để Băng Tử Huyên biết quá nhiều vào lúc này. Thay vào đó, nàng chỉ tập trung vào những gì hắn có thể hiểu và sử dụng ngay. Nhưng trong thâm tâm, Tsukuyomi biết rõ: kẻ đứng trước mặt nàng không hề đơn giản. Những bí ẩn trong cơ thể hắn sẽ còn dẫn đến những biến cố lớn hơn rất nhiều so với hiện tại.