Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 183: Học Thuật
Băng Tử Huyên sau khi vừa được khai mở linh căn và thông suốt kinh mạch, vẫn chưa thể ngay lập tức sử dụng linh lực để vận hành Linh Hư Hoàn. Dù có tiềm năng tu luyện, nhưng việc bắt đầu sử dụng linh lực là một chuyện hoàn toàn khác. Tsukuyomi nhìn hắn, trong lòng có phần bất lực nhưng vẫn cố gắng nghĩ ra cách hỗ trợ.
"Xem ra ngươi vẫn cần chút trợ giúp rồi." Cô ta thở dài, sau đó lấy từ trong tay áo ra một viên đan dược nhỏ màu xanh nhạt, tỏa ra một mùi hương thanh mát. "Đây là Nhị Phẩm Linh Nguyên Đan. Loại đan này thường dùng cho những kẻ khuyết linh căn, hoặc người mới nhập môn để cảm nhận linh lực cơ bản. Dù linh lực tạo ra không nhiều, nhưng đủ để ngươi tập làm quen."
Nghe vậy, Băng Tử Huyên không hề do dự mà nhận lấy viên đan dược. Dưới ánh mắt quan sát của Tsukuyomi, hắn bỏ viên đan vào miệng và nuốt xuống.
Một dòng nhiệt ấm áp bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể hắn, tập trung chủ yếu tại đan điền, nơi mà linh lực tụ hội. Dòng năng lượng mỏng manh này tuy yếu, nhưng vẫn khiến Băng Tử Huyên cảm nhận được một chút khác biệt so với trước.
Tsukuyomi nhìn hắn, khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu giảng giải. "Ngươi có thể cảm nhận được dòng năng lượng này trong cơ thể không? Hãy cố gắng dẫn dắt nó di chuyển, tập trung nó đến đầu ngón tay. Đây là bước cơ bản nhất trong việc điều động linh lực. Làm được bước này, ngươi mới có thể sử dụng Linh Hư Hoàn để cất giữ hoặc lấy ra đồ vật."
Băng Tử Huyên nhíu mày, gật đầu nhẹ, bắt đầu thử làm theo lời cô. Hắn ngồi xuống, nhắm mắt tập trung, cố gắng cảm nhận dòng năng lượng mỏng manh đang dao động bên trong đan điền. Nhưng dù cố gắng thế nào, dòng linh lực ấy vẫn như đám mây mờ, không nghe theo sự điều khiển của hắn.
"Chậc, thật sự là đần đến mức này sao?" Tsukuyomi buông một câu trách móc, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất mãn. "Ngươi không thể cảm nhận rõ sao? Dòng linh lực ấy đang ở trong đan điền của ngươi, nó giống như một dòng nước nhỏ, hãy từ từ dẫn nó lên."
"Ta thực sự đang cố! Nhưng nó cứ như muốn trốn tránh ta vậy!" Băng Tử Huyên bất lực lên tiếng, mồ hôi rịn ra trên trán.
Tsukuyomi thở dài, bước đến gần hắn. "Thôi được rồi, ngươi đúng là vụng về. Để ta giúp ngươi một lần vậy."
Nói xong, Tsukuyomi đặt tay lên lưng hắn, truyền một dòng linh lực tinh thuần của bản thân vào trong cơ thể hắn. Nàng nhẹ nhàng điều khiển dòng linh lực, dẫn nó đi khắp kinh mạch của hắn, từng bước từng bước giúp hắn cảm nhận được cảm giác điều động linh lực.
"Ngươi hãy cảm nhận kỹ đi, dòng năng lượng ta đang dẫn chính là linh lực. Nhớ kỹ cảm giác này, rồi sau đó tự mình làm theo." Tsukuyomi vừa nói vừa duy trì dòng linh lực của mình trong cơ thể hắn.
Dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của Tsukuyomi, cuối cùng Băng Tử Huyên cũng bắt đầu hiểu ra cách điều động linh lực. Hắn thử tự mình dẫn dắt dòng năng lượng yếu ớt kia, từng chút từng chút một, đến khi cảm nhận được một luồng linh lực nhỏ xíu tụ lại nơi đầu ngón tay.
"Được rồi! Ta làm được rồi!" Hắn vui mừng reo lên, nhìn đầu ngón tay mình, nơi vừa lóe lên một tia sáng nhỏ mờ nhạt.
Tsukuyomi thở dài, vẻ mặt pha lẫn bất lực và nhẹ nhõm. "Cũng phải tốn cả buổi trời mới được chút thành tựu như vậy. Ngươi đúng là phiền phức, nhưng thôi, miễn là ngươi có thể điều động linh lực thì cũng tạm coi là tiến bộ."
Nàng lấy Linh Hư Hoàn đưa cho hắn. "Bây giờ, hãy thử đưa Huyền Vân Vũ vào bên trong nó. Tập trung dòng linh lực vừa rồi, kết nối với Linh Hư Hoàn, rồi hình dung rằng ngươi muốn cất món đồ vào trong không gian của nó."
Băng Tử Huyên cẩn thận làm theo lời nàng. Hắn cầm lấy Huyền Vân Vũ, tập trung linh lực ở đầu ngón tay, cố gắng dẫn linh lực vào chiếc vòng. Ban đầu, hắn thất bại liên tục, không thể nào kết nối được với không gian trong vòng. Nhưng với sự kiên nhẫn của Tsukuyomi, và cả sự chỉ dẫn "tận tay" của nàng, hắn cuối cùng cũng làm được.
Một luồng ánh sáng nhạt lóe lên, thanh katana Huyền Vân Vũ từ từ biến mất khỏi tay hắn, bị thu vào trong không gian của Linh Hư Hoàn.
"Ta làm được rồi! Ta thực sự làm được rồi!" Băng Tử Huyên không giấu nổi sự phấn khích, trên gương mặt lộ rõ niềm vui sướng.
Tsukuyomi nhìn hắn, khẽ lắc đầu, miệng cười nhạt. "Cuối cùng cũng xong. Ta còn tưởng ngươi sẽ phải mất thêm vài ngày để học đấy. Nhưng được rồi, tạm thời như vậy là đủ. Hãy tập trung vào việc tu luyện thêm, vì thứ này dù có tiện lợi đến đâu, nếu ngươi không thuần thục sử dụng cũng là vô ích mà thôi."
Dưới ánh trăng nhạt nhòa phủ xuống khu rừng nhỏ cạnh Tokyo, Tsukuyomi nhìn Băng Tử Huyên với vẻ mặt pha lẫn nghiêm túc và đôi chút ôn hòa hiếm thấy. Sau khi Băng Tử Huyên đã thành công sử dụng Linh Hư Hoàn, cô chậm rãi lên tiếng:
"Tiểu tử, trong Linh Hư Hoàn ta vừa đưa ngươi, không phải chỉ có thanh Huyền Vân Vũ. Ta đã để sẵn một vài thứ, tạm coi như là 'hành trang' cho ngươi. Đừng vui mừng quá sớm, vì những món đồ này chỉ có thể giúp ngươi tự bảo vệ mình trong giới hạn nhất định mà thôi."
Nghe cô nói, Băng Tử Huyên thoáng giật mình, ánh mắt đầy tò mò. "Trong đó còn có gì nữa?"
Tsukuyomi đưa tay, nhẹ nhàng chỉ vào chiếc vòng trên cổ tay hắn, giọng nói đầy uy nghiêm: "Nghe cho kỹ, vì những món đồ này không phải để ngươi tùy tiện sử dụng. Đầu tiên, ta đã đặt vào đó một bình đan dược nhị phẩm cường hóa.
Bình này chứa ba viên đan dược, mỗi viên khi nuốt vào sẽ tạm thời gia tăng sức mạnh cơ thể và linh lực trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng nhớ kỹ, nó chỉ mang tính chất tạm thời và sẽ khiến cơ thể ngươi mệt mỏi sau khi hiệu lực tan biến, vì vậy đừng l·ạm d·ụng."
Tsukuyomi dừng một chút, ánh mắt sắc bén như muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của lời nói. "Tiếp theo, trong đó có một pháp trận mà ta gọi là Pháp Trận Đồ. Khi sử dụng, ngươi có thể kích hoạt nó để tạo ra một pháp trận đặc biệt. Bên trong pháp trận, tất cả những kẻ đứng trong đó, bao gồm cả ngươi, sẽ bị san bằng thực lực ngang với kẻ yếu nhất trong pháp trận.
Điều này có nghĩa là, nếu ngươi bị kẻ mạnh t·ruy s·át, hãy dùng pháp trận này để cân bằng thế trận. Tuy nhiên, nếu ngươi đứng bên ngoài pháp trận, nó sẽ trở thành một lồng giam không cho bất kỳ ai bên trong trốn thoát. Nhưng nhớ, pháp trận này chỉ có hiệu lực với tu sĩ dưới cấp Kết Đan. Đừng ngu ngốc dùng nó với những kẻ quá mạnh."
Băng Tử Huyên nghe vậy, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thầm cảm kích. Nhưng Tsukuyomi chưa dừng lại, cô tiếp tục: "Ngoài ra, ta còn để trong đó một chiếc áo choàng tàng hình. Mặc vào, ngươi có thể tạm thời ẩn thân trước những tu sĩ dưới cấp Kết Đan. Tuy nhiên, ngươi cũng chỉ là che mắt họ mà thôi, đừng nghĩ rằng thứ này có thể làm ngươi vô hình trước toàn bộ."
Cô dừng lại một lát, ánh mắt trở nên sâu thẳm, giọng nói hạ xuống: "Và món cuối cùng, chính là một miếng ngọc giản. Khi bóp nát miếng ngọc này, sẽ lập tức triệu hồi ra một tia thần niệm của ta. Tia thần niệm này không thể giúp ngươi chiến đấu, nhưng đủ để dọa lui hoặc làm chùn bước những kẻ địch tầm thường. Tuy nhiên, thần niệm này có hạn. Một khi sử dụng hết, ngươi sẽ không còn gì để nhờ vả. Vì vậy, hãy cân nhắc thật kỹ trước khi sử dụng."
Nghe đến đây, Băng Tử Huyên không giấu nổi sự cảm kích. Hắn cúi đầu thấp, giọng nói chân thành: "Ta thật không biết phải cảm tạ cô thế nào. Những thứ này... quá quý giá."
Tsukuyomi nhìn hắn, ánh mắt không thay đổi. "Cảm tạ không phải điều ta cần. Những thứ này là để ngươi sống sót. Hiện tại lúc này, bản thân ngươi yếu ớt, nhưng lại mang trong mình nhiều bí mật mà ta còn chưa nhìn thấu. Vì vậy, đừng để ta thất vọng."
Nói rồi, cô búng tay một cái, một làn khói mờ hiện lên trước mặt hai người. Từ trong làn khói, một bóng người bước ra. Băng Tử Huyên nhìn kỹ, không khỏi sững sờ. Người đó có khuôn mặt giống hệt hắn, từng đường nét, ánh mắt, cả dáng điệu đều giống như soi gương.
"Đây là Phân Thân mà ta vừa tạo ra," Tsukuyomi giải thích. "Phân thân này sẽ thay thế ngươi trong khoảng thời gian ngươi không có mặt. Nó mang một phần linh trí, có thể bắt chước hành vi và cách nói chuyện của ngươi. Dù không hoàn toàn giống ngươi, nhưng đủ để không ai nhận ra sự khác biệt."
Băng Tử Huyên kinh ngạc, ánh mắt như không tin nổi vào điều mình vừa nghe. "Cô... Cô tạo ra thứ này để làm gì?"
Tsukuyomi nhếch môi cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn hắn. "Ngươi không nghĩ rằng có người đang đợi ngươi sao? Hàn Tuyết, đúng không? Phân thân này sẽ thay ngươi ở lại bên nha đầu đấy. Đừng để nàng nhận ra ngươi đã rời đi. Đây là món quà cuối cùng ta có thể làm cho ngươi."
Lời nói của cô khiến Băng Tử Huyên lặng người. Hắn nhìn phân thân trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp. Một mặt, hắn thầm cảm ơn Tsukuyomi vì đã nghĩ chu đáo đến vậy. Mặt khác, hắn lại cảm thấy có chút day dứt khi để một phân thân thay mình bên cạnh Hàn Tuyết.
"Ta... Ta không biết phải nói gì nữa..." Băng Tử Huyên nói, giọng trầm thấp.
"Không cần nói gì cả." Tsukuyomi phất tay, lạnh nhạt đáp. "Ngươi chỉ cần nhớ rằng, con đường phía trước đầy rẫy hiểm nguy. Hãy sống sót, vì ta không muốn công sức của ta bị uổng phí."
Sau khi dặn dò thêm vài câu, Tsukuyomi bước lùi lại, ánh sáng mờ nhạt bao phủ lấy thân hình cô và nữ nhân khiển rối đứng cạnh. Phân thân của Băng Tử Huyên cũng bước theo sau họ. Chỉ trong chớp mắt, ba bóng dáng biến mất trong làn khói, để lại hắn đứng lặng giữa khu rừng tĩnh mịch.
Từ phía chân trời, ánh sáng đầu tiên của năm mới dần ló dạng, chiếu rọi lên khuôn mặt Băng Tử Huyên. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng thầm cảm tạ Tsukuyomi và quyết tâm hơn bao giờ hết.