Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 192: Manh mối cuối cùng bị phá

Chương 192: Manh mối cuối cùng bị phá


Sau khi giải quyết xong đám người vừa rồi, Băng Tử Huyên chậm rãi quay sang cô gái đồng hành. Lưỡi đoản đao trên tay hắn vẫn còn dính máu, nhưng ánh mắt hắn không hề sắc lạnh như lúc giao đấu, mà lại mang chút trầm tĩnh, thoáng ý dò xét.

"Hắn, ta nhường lại cho cô. Dù sao cô vẫn còn thiếu một kẻ nữa để hoàn thành chỉ tiêu, đúng không?"

Câu nói bất ngờ của Băng Tử Huyên khiến cô gái khựng lại, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Sao anh biết...?" Cô ta ngập ngừng, ánh mắt dần lộ vẻ bối rối.

Băng Tử Huyên khẽ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lướt qua màn hình lớn phía trên, nơi bảng xếp hạng vẫn nhấp nháy những con số lạnh lẽo như sự sống và c·ái c·hết của mỗi người tù.

"Trên bảng kia có hiện qua danh sách những kẻ sắp đạt chỉ tiêu 5 mạng người. Nếu tôi đoán không sai, đáng lẽ bản thân tôi mới là mục tiêu thứ năm của cô, phải không?"

Cô gái nghe vậy, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, lộ rõ sự ngượng ngùng. Cô cố tránh ánh mắt sắc bén của hắn, bối rối chống chế:

"Làm... làm gì có chuyện đó cơ chứ! Anh nói linh tinh gì vậy!"

Nhưng đôi mắt lảng tránh, giọng nói ngập ngừng của cô đã đủ để xác nhận lời hắn nói là đúng. Băng Tử Huyên không nói gì thêm. Hắn không có thời gian để bận tâm đến những lời dối trá này. Cái mà hắn quan tâm duy nhất là người đàn ông đang chờ hắn trong căn phòng giam phía trước.

Không chần chừ, hắn xoay người bước nhanh vào trong, bỏ mặc cô gái đứng đó với gương mặt thoáng chút áy náy và bối rối.

Căn phòng giam ảm đạm, ánh sáng mờ mịt từ ngọn đèn hắt lên những v·ết m·áu loang lổ trên sàn. Xác người nằm rải rác khắp nơi, những đôi mắt mở trừng trừng nhưng không còn chút sức sống.

Không khí nặng mùi máu tanh hòa quyện với sự c·hết chóc, khiến bất kỳ ai bước vào cũng có thể cảm nhận được sự khắc nghiệt của nơi này.

Ánh mắt Băng Tử Huyên lạnh lùng quét một vòng khắp căn phòng. Hắn dừng lại khi nhìn thấy một thân hình đang nằm bất động dưới đất, tựa như một mảnh vải cũ bị quăng xuống.

Đó là ông ta. Người đàn ông mà Băng Tử Huyên tìm kiếm – Alexander Drake.

Alexander nằm co quắp trên nền gạch lạnh lẽo, cơ thể gầy gò, yếu ớt đến mức gần như không còn chút sức sống. Chiếc kính cận, vật mà ông luôn đeo như một thói quen, đã bị vỡ một bên mắt kính và rơi lệch sang một phía. Băng Tử Huyên cảm thấy trái tim mình thắt lại khi nhìn thấy tình cảnh này.

Không chút chần chừ, hắn nhanh chóng thu đoản đao lại rồi bước đến gần, quỳ xuống bên cạnh Alexander. Đôi tay hắn cẩn thận nâng đầu ông lên, kiểm tra hơi thở yếu ớt từ đôi môi tái nhợt của người đàn ông.

''Thực sự đ·ã c·hết rồi sao...?" Giọng nói của hắn khẽ run, vừa lo lắng vừa bất an.

Một hơi thở mong manh phả ra từ đôi môi Alexander. Dù rất yếu, nhưng vẫn đủ để khiến Băng Tử Huyên thở phào nhẹ nhõm. Hắn cảm nhận được một chút sự sống còn sót lại nơi ông, dù rất mỏng manh.

"Còn sống..." Hắn thì thầm, lòng nhẹ đi phần nào.

Băng Tử Huyên không để lãng phí thêm thời gian. Hắn nhanh chóng kiểm tra cơ thể Alexander, cố gắng tìm hiểu xem ông có b·ị t·hương nặng hay không. Dù đã thoi thóp, nhưng nhìn những vết bầm tím trên gương mặt và cơ thể Alexander, hắn biết rằng ông đã phải chịu đựng không ít đau đớn trước đó.

Băng Tử Huyên rút từ Linh Hư Hoàn ra một viên đan dược trị thương màu xanh nhạt, ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra từ viên thuốc tựa như chút hy vọng mong manh giữa không gian đầy c·hết chóc. Hắn cẩn thận nâng đầu Alexander Drake lên, đôi tay vững vàng nhưng lại mang sự dịu dàng hiếm thấy, rồi chậm rãi đưa viên thuốc vào miệng ông.

"Uống đi. Điều này sẽ giúp ông duy trì sự sống." Hắn nói, giọng trầm ổn, không hề bộc lộ cảm xúc.

Viên đan dược tan ra ngay khi vừa chạm vào miệng Alexander, hóa thành dòng chất lỏng mát lành len lỏi vào cơ thể ông. Chỉ sau một khoảnh khắc, sắc mặt tái nhợt của ông dần trở nên hồng hào hơn.

Hơi thở yếu ớt trước đó bắt đầu trở nên đều đặn, ngực ông khẽ phập phồng như hồi sinh từ cõi c·hết. Alexander khẽ cử động, gương mặt nhăn nheo nhíu lại vì cơn đau đang dần hồi phục, nhưng rõ ràng là cơ thể ông đã có dấu hiệu tốt lên.

"Ưm..." Một tiếng rên khẽ vang lên, đôi mắt mờ đục dần mở ra. Alexander nhíu mày, ánh mắt còn mơ hồ nhưng đã nhận ra có một người đang ở trước mặt mình.

"Vẫn chưa c·hết sao...?" Giọng ông yếu ớt, mang theo chút mỉa mai tự giễu. Ánh mắt dần trở nên rõ ràng hơn, ông tập trung nhìn người thanh niên đang ngồi trước mặt mình. "Cậu là ai?"

Băng Tử Huyên không trả lời ngay. Hắn chỉ quan sát ông một cách bình tĩnh, đôi mắt sâu thẳm như giấu kín mọi suy nghĩ. Sau một thoáng im lặng, hắn nhẹ nhàng đáp:

"Tôi là ai ông không cần biết. Ông chỉ cần biết rằng, tôi là người đã đưa ông từ cõi c·hết trở về."

Câu trả lời của hắn đơn giản nhưng lại như một nhát dao cắm thẳng vào tâm trí Alexander. Ông ta nhíu mày, ánh mắt hiện lên tia nghi hoặc. Đưa tay vuốt lấy ngực mình, ông cảm nhận được sự đau đớn nhưng cũng đồng thời nhận ra bản thân đã được kéo lại từ bờ vực sinh tử.

Sau một hồi suy tư, Alexander thở dài. Gương mặt ông lộ vẻ mệt mỏi, như thể mang trên mình gánh nặng mà cả đời không thể trút bỏ.

"Hãy nói con số cụ thể ra đi, tôi nhất định sẽ đáp ứng. Chỉ cần đừng quá tham lam là được rồi." Alexander nói, giọng ông không có chút cảm xúc, tựa như đang giao dịch một món đồ, không phải chính mạng sống của mình.

Ông cúi đầu, ánh mắt lướt qua sàn nhà đầy v·ết m·áu. "Thật ra, vốn dĩ lần này tôi muốn thực sự c·hết đi để chấm dứt mọi chuyện. Nào ngờ lại không thể." Ông cười khổ, lắc đầu, sự chua chát hiện rõ trong ánh mắt già nua.

Ngẩng đầu lên, ông nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên, ánh mắt pha lẫn sự biết ơn và chút cam chịu. "Dù sao đây cũng là ý tốt của cậu dành cho tôi, tôi không thể không đền ơn. Dù biết các anh nhắm đến tôi vẫn chỉ vì khoản tiền kia... Hãy nói ra số tiền anh muốn đi. Tôi nhất định sẽ đáp ứng."

Ông dừng lại một chút, như thể đang dồn hết sức lực để nói lời cuối cùng. "Sau đó... Mong anh có thể cho tôi ra đi thanh thản là được rồi."

---

Băng Tử Huyên nghe những lời này, ánh mắt vẫn giữ sự lạnh lùng như cũ. Hắn không trả lời ngay, nhưng bên trong, lòng hắn lại gợn sóng.

"Tôi không cứu ông để lấy tiền. Nếu mạng sống của ông không có ý nghĩa với chính bản thân mình, vậy thì đừng mong chờ người khác định giá nó."

Alexander Drake khẽ nhíu mày khi nghe câu trả lời của Băng Tử Huyên. Ông ta chống tay ngồi dậy, dù cơ thể vẫn còn đau nhức, ánh mắt lại lóe lên sự sắc sảo và đầy nghi hoặc.

"Cậu không cần tiền của tôi?" Ông ta nhắc lại, như muốn chắc chắn mình không nghe nhầm.

Băng Tử Huyên đứng thẳng, ánh mắt trầm tĩnh nhưng kiên định. "Đúng vậy. Tôi không giống những kẻ khác vì tiền của ông mà mạo hiểm tính mạng. Tôi chỉ có một chuyện muốn hỏi, và chỉ cần ông trả lời cho tôi, tôi đảm bảo đêm nay ông sẽ được an toàn."

Alexander nghe vậy thì thoáng kinh ngạc. Một nụ cười nhợt nhạt hiện lên trên gương mặt đầy nếp nhăn. "Thật bất ngờ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy có người đến tìm tôi mà không phải vì tiền."

Ông ta ngả người ra sau, như thể đang thư giãn một chút sau cuộc chiến giành giật sinh mạng vừa qua. Đôi mắt sắc bén nhìn xoáy vào Băng Tử Huyên, cố gắng đoán xem kẻ trước mặt này thực sự muốn gì.

Băng Tử Huyên không để lộ chút cảm xúc nào. Hắn đáp lời bằng một giọng nói bình thản nhưng mang theo sự lạnh lùng: "Đã vào đây rồi, tiền tài chẳng còn ý nghĩa gì. Tiền không thể giúp ông sống sót, cũng không thể mua được tự do."

Alexander bật cười khẽ, nụ cười vừa mang vẻ chế nhạo, vừa như đang chấp nhận thực tại tàn khốc. "Cậu nói đúng. Ở đây, tiền chẳng có giá trị gì cả. Nhưng cậu có biết không? Rất nhiều người vẫn sẵn sàng c·hết vì nó."

Ông ta hất cằm về phía những xác người nằm la liệt trong phòng giam, giọng nói mang theo một tia chua chát: "Cậu thấy bọn họ không? Từng người đều đã dùng thân mình để che chắn, bảo vệ tôi cho đến phút cuối. Vì sao ư? Vì chút tiền mà tôi hứa sẽ để lại cho gia đình họ. Kẻ thì mong bù đắp cho gia đình, kẻ thì mơ ước một ngày nào đó có thể sống sót rời khỏi nơi này để tiêu số tiền ấy. Nhưng kết cục thì sao? Tất cả đều nằm lại ở đây, không ngoại lệ."

Ông ta hạ giọng, ánh mắt thoáng qua vẻ mệt mỏi và bất lực: "Cậu có thể không cần tiền, nhưng thế giới này vận hành không khác gì một trò chơi. Kẻ có tiền thì thao túng được mọi thứ, còn kẻ không có gì… chỉ là những con tốt thí."

Nói xong, ông ta ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc bén trở lại, đối diện với Băng Tử Huyên. "Thôi được, đừng vòng vo nữa. Nói đi, cậu cứu tôi rốt cuộc là có ý đồ gì? Đừng nói rằng cậu chỉ vì lòng tốt mà làm chuyện này."

Lần này, Băng Tử Huyên không né tránh ánh mắt của Alexander. Hắn đứng thẳng, gương mặt không chút biểu cảm, nhưng giọng nói lại mang theo một tia chân thành hiếm hoi:

"Tôi cứu ông không phải vì lòng tốt. Tôi biết ông sở hữu một mảnh bản đồ cổ. Tôi chỉ muốn biết tung tích của nó. Hãy nói cho tôi biết, hiện tại mảnh bản đồ đó đang ở đâu. Đổi lại, tôi sẽ giúp ông thực hiện bất kỳ yêu cầu nào mà ông muốn."

Alexander nhíu mày khi nghe Băng Tử Huyên nhắc đến mảnh bản đồ cổ. Ông ta khẽ vuốt cằm, ánh mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn tò mò.

"Cậu nói về mảnh bản đồ cổ như vậy… đúng thật là đánh đố một ông già như tôi rồi. Ta thực sự có sở hữu một vài mảnh bản đồ cổ. Nhưng vấn đề là, cậu muốn tìm cái nào trong số chúng mà thôi?"

Lời nói của ông ta như một mồi lửa nhỏ làm bừng lên ánh sáng trong đôi mắt của Băng Tử Huyên. Hắn bước tới gần hơn, giọng nói rành rọt, không để sót bất kỳ chi tiết nào:

"Mảnh bản đồ mà tôi muốn tìm là mảnh mà ông đã đấu giá được tại hội đấu giá ngầm ở San Moritz khoảng bốn năm trước. Hình dạng của nó là một mảnh da thú bị cháy xém ở mép trái. Trên đó có các ký tự cổ đại mà theo tôi biết, đến nay vẫn chưa ai có thể giải mã. Số tiền mà ông bỏ ra để mua mảnh bản đồ này là 1,3 triệu đô. Đây có phải là mảnh mà tôi đang nhắc tới không?"

Alexander khẽ nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên sự sửng sốt. Từng chi tiết mà Băng Tử Huyên nói ra chính xác đến mức khiến ông ta cảm thấy khó tin. Sau một thoáng trầm ngâm, ông ta cười khẽ, nhưng nụ cười đầy thâm sâu:

"Quả nhiên là mảnh đó rồi. Những gì cậu vừa nói rất chính xác. Lần đó, tôi quả thực đã bỏ ra 1,3 triệu đô để sở hữu mảnh bản đồ ấy."

Ông ta ngả lưng tựa vào tường, ánh mắt mơ hồ như nhớ lại thời khắc cách đây nhiều năm. "Lúc đó, tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại chi số tiền lớn như vậy cho một thứ tưởng chừng vô giá trị. Có lẽ, đơn giản chỉ là vì tôi thấy nó thú vị."

Ông ta dừng lại một chút, đưa ánh mắt dò xét nhìn Băng Tử Huyên. "Những ký tự trên mảnh bản đồ ấy, tôi từng nhờ nhiều chuyên gia nghiên cứu nhưng vẫn không thể hiểu được ý nghĩa của chúng. Một thứ vô giá trị về thông tin nhưng lại đắt đỏ như vậy, tại sao cậu lại quan tâm đến nó? Cậu muốn mảnh bản đồ đó để làm gì?"

Băng Tử Huyên không vội trả lời. Hắn nhìn thẳng vào Alexander, ánh mắt sắc bén như muốn nói rằng câu trả lời ấy không cần thiết phải chia sẻ.

"Tôi có lý do riêng của mình, và đó không phải là điều quan trọng lúc này." Hắn nói, giọng điệu dứt khoát. "Điều tôi cần biết là: mảnh bản đồ đó hiện đang ở đâu? Nó còn ở trong tay ông không?"

Alexander khẽ nhíu mày, rồi lại bật cười. "Cậu thật sự biết cách đi thẳng vào vấn đề. Được thôi, để tôi nhớ lại đã."

Alexander vừa định mở miệng, nhưng chưa kịp thốt ra lời nào, thì từ phía ngoài, ba thanh phi đao sắc lạnh lao tới như những mũi tên tử thần. Chúng xuyên qua bóng tối, phát ra tiếng rít gió lạnh buốt.

Băng Tử Huyên lập tức cảm nhận được sát khí cận kề. “Nguy hiểm!” Hắn quay phắt lại, đoản đao trong tay lập tức vung ra. “Keng!” Một thanh phi đao b·ị đ·ánh văng khỏi đường bay, rơi loảng xoảng xuống đất. Thanh thứ hai, bằng phản xạ thần tốc, hắn tung chân đá bật đi, găm chặt vào bức tường đá lạnh lẽo. Nhưng thanh cuối cùng lao đến quá nhanh, vượt ngoài tầm xử lý.

“Phập!”

Thanh phi đao thứ ba xuyên thẳng qua lòng bàn tay trái của Băng Tử Huyên. Cơn đau nhói buốt như một ngọn l·ửa b·ùng l·ên, xé toạc mọi cảm giác. Máu từ tay hắn chảy xuống nền nhà, nhưng hắn chẳng còn tâm trí để ý đến cơn đau ấy.

Đôi mắt hắn mở lớn, hoảng loạn nhìn theo đường bay của thanh phi đao cuối cùng. “Không…!”

Thanh phi đao lao tới Alexander như một tia chớp, "phập!" găm thẳng vào giữa trán ông ta. Đôi mắt Alexander trợn trừng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi từ từ khép lại. Cơ thể ông đổ xuống như một con rối bị cắt dây, đầu nghiêng sang một bên, hai tay buông thả, để rơi một tấm ảnh từ bàn tay phải xuống nền đất đầy máu.

"Không!" Băng Tử Huyên hét lên trong tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt. Hắn lao tới, quỳ xuống bên cạnh t·hi t·hể Alexander, nhưng tất cả đã quá muộn. Ông ta đ·ã c·hết. Mảnh tàn đồ mà hắn dồn bao tâm huyết để tìm kiếm, manh mối duy nhất, giờ đây bị chặt đứt.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo băng qua bóng tối. Kẻ vừa ra tay á·m s·át Alexander đã hiện rõ trước mặt hắn.

Đó là một gã đàn ông cao gầy, có ria mép. Hắn ta mặc bộ đồ tù nhân xộc xệch, ánh mắt lấm lét nhìn về phía Băng Tử Huyên. Cảm nhận được ánh mắt ngùn ngụt sát khí của hắn, kẻ kia bắt đầu hốt hoảng.

"Khốn kiếp! Tao nhất định sẽ g·iết c·hết mày, băm vằm mày ra hàng trăm mảnh!" Băng Tử Huyên gầm lên, giọng nói vang vọng khắp hành lang nhà tù như một con thú b·ị t·hương.

Hắn đứng bật dậy, máu từ lòng bàn tay chảy ròng ròng nhưng hắn không bận tâm. Nắm chặt đoản đao, hắn lao thẳng về phía t·ên s·át n·hân như một cơn lốc.

Gã đàn ông kia hoảng sợ nhìn lại. Đôi mắt hắn trợn lên khi nhận ra người đang đuổi theo mình không phải kẻ tầm thường. “C·hết tiệt! Là hắn sao?!” Gã thì thầm, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.

“Hắn là kẻ đứng top 3 bảng thành tích… Lần này đúng là ngịch ngu thật rồi!”

Không dám chần chừ, gã lập tức quay người bỏ chạy, dốc toàn lực để thoát thân. Nhưng mỗi bước chân của hắn đều nặng nề, bởi cái bóng đằng sau – cái bóng của một kẻ mang sát khí ngùn ngụt – đang ngày càng áp sát.

Dọc theo hành lang nhà tù, các tù nhân khác nghe thấy tiếng động liền tò mò nhìn ra. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đỏ rực như máu của Băng Tử Huyên, không ai dám ngăn cản. Tất cả đều né sang một bên, cúi gằm mặt, không dám chạm vào tầm mắt của hắn.

“Đánh lén xong muốn chạy sao?!” Tiếng gầm của Băng Tử Huyên vang lên phía sau, như tiếng sấm dội vào tai gã s·át n·hân.

Gã lảo đảo, gần như ngã nhào vì sợ hãi. Trong lòng gã chỉ còn một suy nghĩ: “Lần này đúng là sơ xuất thật rồi, đáng ra nên nhìn kỹ mục tiêu lúc đó, lần này thì hay rồi, gã điên đó nếu để hắn bắt được đúng thật là không thể sống nổi!”

Nhưng chính lúc này, gã cảm nhận được một luồng khí lạnh áp sát phía sau. Băng Tử Huyên đã rút ngắn khoảng cách đáng kể, từng bước tiến tới như một tử thần không thể ngăn cản.

''Mẹ kiếp, mẹ kiếp. Tên này tấc độ gì vậy, nhanh quá...!''

Trong cơn điên loạn, Băng Tử Huyên chẳng còn để tâm đến gì khác. Nỗi căm phẫn vì sự mất mát, vì công sức bấy lâu bị phá hủy, đã biến hắn thành một cơn cuồng phong khát máu, chỉ có một mục tiêu duy nhất: Tên s·át n·hân kia phải trả giá bằng mạng sống của hắn!

Chương 192: Manh mối cuối cùng bị phá