Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 193: Ôm tức trong lòng

Chương 193: Ôm tức trong lòng


Băng Tử Huyên lao đi như một cơn cuồng phong, đôi mắt cháy rực sát khí, từng bước áp sát gã đàn ông ria mép đang chạy trối c·hết phía trước. Trong tay, đoản đao xoay tròn vài vòng rồi dừng lại, được hắn siết chặt đến mức các gân máu trên bàn tay nổi rõ, khiến v·ết t·hương bị phi đao xuyên qua trước đó bật máu đỏ thẫm, nhỏ giọt xuống nền nhà tù lạnh lẽo.

Tên tù nhân phía trước cảm nhận c·ái c·hết đang cận kề ngay sau gáy. Gã quay lại, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng. Thấy đoản đao của Băng Tử Huyên vung lên, chỉ còn cách cổ mình một đường chém mong manh, sắc mặt gã tái nhợt, mồ hôi lạnh rơi như mưa.

Nhưng đúng lúc ấy, từ trong bóng tối, một loạt những viên đá nhỏ được phóng ra với vận tốc khủng kh·iếp, mạnh mẽ như những viên đ·ạ·n xé gió, lao thẳng về phía Băng Tử Huyên.

Hắn lập tức cảm nhận được luồng nguy hiểm cận kề. Đôi mắt sắc lạnh lóe lên, đoản đao trong tay khựng lại giữa không trung. Ngay trước khi lưỡi đao kề sát cổ gã đàn ông, Băng Tử Huyên nhanh chóng rút lại v·ũ k·hí, cơ thể bật lên, thực hiện một cú nhào lộn gọn gàng để né tránh.

"Vụt! Vụt! Vụt!"

Những viên đá lướt qua vị trí hắn vừa đứng, tạo nên những tiếng rít sắc nhọn trong không khí. Nhưng thay vì tiếp tục lao thẳng vào gã đàn ông ria mép, chúng bất ngờ tan thành bụi ngay khi chạm đến một khoảng cách nhất định quanh gã, như thể có một rào chắn vô hình nào đó bảo vệ hắn.

Băng Tử Huyên đáp xuống nền, đôi mắt sắc bén lập tức liếc qua khu vực vừa xuất hiện sát chiêu. Hắn xoay người, ánh mắt dừng lại trên một cô gái trẻ mặc áo tù nhân với số hiệu 1584 được in trên ngực áo.

Cô ta đứng lặng trong bóng tối, đôi mắt lạnh lẽo, tay trái giữ vài viên đá nhỏ, như sẵn sàng phóng chúng bất cứ lúc nào. Ánh sáng từ đèn neon trên cao rọi xuống, hắt lên khuôn mặt cô một vẻ lạnh lùng, bí ẩn.

Băng Tử Huyên nhíu mày, vẻ mặt tối sầm lại. “Các người là cùng phe sao?” Giọng hắn lạnh lùng cất lên, mang theo sự nghi hoặc và sát ý khó che giấu.

Cô gái không đáp, chỉ nhấc tay, ngón tay khẽ xoay nhẹ một viên đá trong lòng bàn tay như đang cân nhắc điều gì đó. Đôi mắt cô vẫn dõi chặt theo từng cử động của hắn.

“Ta khuyên cô đừng vướng vào chuyện này,” Băng Tử Huyên tiếp tục, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực. “Nếu không, tôi đây cũng không ngại tiễn cả cô đi cùng hắn đâu. Dù sao, đây cũng là ân oán giữa tôi và hắn. Cô vẫn nên suy nghĩ kỹ… Ta không nói đùa.”

Đôi mắt của hắn ánh lên tia kiên định, như thể lời nói vừa thốt ra là một lời thề sắt đá. Bàn tay siết chặt đoản đao, máu từ v·ết t·hương chảy xuống không ngừng, nhưng hắn chẳng buồn để tâm. Sát khí từ cơ thể hắn như một cơn sóng lớn, cuồn cuộn lan tỏa khắp hành lang chật hẹp.

Cô gái mang số hiệu 1584 khẽ nhếch mép, ánh mắt lạnh lùng quét qua Băng Tử Huyên. Giọng nói vang lên, mang theo sự giễu cợt và khí thế áp đảo:

“Khẩu khí lớn thật đấy. Đừng tưởng g·iết vài tên yếu ớt mà anh có thể tự tung tự tác ở nơi này. Nếu đã tự tin đến vậy, thì để tôi xem anh lấy từ đâu ra sự tự tin đó!”

Dứt lời, cô nắm chặt bàn tay, những viên đá nhỏ trên tay tức thì bị nghiền nát thành bụi cát. Nhưng điều khiến Băng Tử Huyên kinh ngạc hơn cả là từ tay còn lại, cát bụi bắt đầu ngưng tụ lại với tốc độ kinh hoàng, từng mảng đá lớn từ không khí như bị hút vào một điểm. Chỉ trong nháy mắt, trước mặt cô ta xuất hiện một cây búa đá khổng lồ to đến vài tạ, bề mặt gồ ghề, mỗi vết nứt trên đó đều phát ra thứ ánh sáng yếu ớt nhưng đầy sát khí.

''Loại sức mạnh này…” Băng Tử Huyên cau mày, ánh mắt sắc lạnh nhưng đồng thời cũng thoáng lóe lên sự dè chừng. Hắn lùi lại một bước, đưa mắt đánh giá đối thủ, rồi thầm nghĩ:

"Cô ta đúng thật là không phải người thường… Một tù nhân ở đây mà lại sở hữu loại năng lực đáng sợ như vậy. Vậy mà cầm được cây búa đá khổng lồ ấy nhẹ tựa lông hồng… Thật không thể xem thường. Nếu phải đối đầu thực sự, phần thắng của mình không quá lớn, nhất là trong tình trạng b·ị t·hương này."

Đôi mắt của hắn khẽ liếc sang gã tù nhân ria mép đang run rẩy trốn sau lưng cô gái. Hắn biết rõ kẻ đó là cũng không đơn giản với kỹ thuật phi đao c·hết người và bảng thành tích g·iết chóc không hề nhỏ. Băng Tử Huyên nghiến răng, lòng đầy giận dữ nhưng cũng hiểu rõ, lúc này mà ra tay thì chẳng khác gì tự đưa mình vào tình thế bất lợi.

Đúng lúc này, cô gái số hiệu 1584 lên tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng. Giọng cô trở nên mềm mại hơn, mang theo chút nhượng bộ:

“Sao thế? Thấy sợ rồi sao?”

Cô xoay nhẹ cây búa đá trong tay, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Băng Tử Huyên. Giọng cô có phần nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sức ép vô hình:

“Alexander cho anh bao nhiêu, tôi đây có thể thay hắn trả cho anh. Chỉ cần anh nói ra một con số, trong phạm vi chúng tôi có thể chấp nhận, tôi nhất định sẽ đáp ứng. Coi như chúng ta không còn thù oán gì cả. Thế nào, tù nhân 1763? Hãy suy nghĩ kỹ, đôi bên đều có lợi, chẳng phải tốt hơn sao?”

Giọng nói của cô tuy nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo uy h·iếp ngầm. Cây búa đá trong tay cô vẫn lơ lửng một cách dễ dàng, như thể sẵn sàng giáng xuống bất cứ lúc nào nếu Băng Tử Huyên có động thái phản kháng.

Băng Tử Huyên đứng sừng sững giữa khoảng không ngột ngạt của khu vực nhà tù, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm, tựa như một vực thẳm không đáy. Câu nói nhẹ nhàng mà sắc bén của hắn vừa thốt ra: "Nếu chỉ vì tiền thì đã dễ nói rồi…!"

Câu nói ấy như một nhát dao sắc lẹm, cắt ngang bầu không khí đầy căng thẳng. Cô gái số hiệu 1584 hơi nheo mắt, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Vẻ mặt cô giờ không chỉ là cảnh giác mà còn mang theo chút nghi hoặc. Sau vài giây trầm mặc, cô cất giọng, như cố dò xét:

“Đúng như tôi nghĩ… Nhưng nếu anh thực sự không phải vì số tiền của Alexander, thì chẳng lẽ còn điều gì khác liên quan đến ông ta? Dù sao tôi cũng dám chắc một điều: anh và ông ta chẳng phải người quen biết gì, đúng không?”

Cô tiến lên một bước, giọng nói trở nên sắc sảo hơn, mỗi từ đều mang theo sức ép tinh thần:

“Nói đi, có phải vậy không, ‘Vô Diện’—một thành viên áp út của Ngũ Đế?”

Lời nói của cô như một quả bom nổ tung trong không gian, khiến những tù nhân đứng quanh lập tức rùng mình. “Ngũ Đế”—cái tên không chỉ là danh hiệu, mà còn là thế lực ngầm thao túng ít người biết đến.

Băng Tử Huyên khẽ nheo mắt. Ngay khi nghe cô gái kia nhắc đến biệt danh trước kia của mình, đôi mắt hắn tối lại, sắc mặt thoáng qua một tia chán ghét.

“Vô Diện…” Hắn cười nhạt, giọng nói trầm thấp nhưng sắc lạnh, như thể muốn cắt đứt bất kỳ liên kết nào với cái danh hiệu ấy.

“Một thành viên của Ngũ Đế? Chỉ là danh hão mà thôi. Cô đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt tôi nữa.”

Cô gái số hiệu 1584 vẫn chăm chú quan sát từng biểu cảm của hắn, đôi môi nhếch nhẹ thành một nụ cười mỉa mai. Nhưng trước khi cô kịp lên tiếng lần nữa, Băng Tử Huyên tiếp tục, giọng nói trầm trầm đầy ẩn ý:

“Còn về việc tôi có liên quan đến Alexander kia… đúng, ông ta và tôi chẳng hề quen biết. Nhưng bây giờ nói thêm về chuyện đó thì được gì? Chả phải ông ta đ·ã c·hết rồi sao?”

Hắn dừng lại, ánh mắt sắc bén như dao xoáy thẳng vào tên tù nhân ria mép đang run rẩy núp sau lưng cô gái. Sát khí của hắn mạnh đến mức khiến không khí như đông cứng lại. Hắn khẽ cười lạnh, nhưng trong nụ cười ấy không có chút nhân từ:

“Nếu không phải vì hắn ta, chuyện này đã không đến mức này. Ngươi ra tay g·iết ông ta… đúng là quá đúng lúc rồi, nhỉ?”

Lời nói của hắn, mỗi chữ như lưỡi dao lạnh giá, cắt sâu vào tâm trí tên tù nhân kia. Gã ria mép toát mồ hôi hột, gương mặt nhợt nhạt hẳn đi. Gã lùi lại một bước, lắp bắp:

“Tôi… Tôi thực sự không biết anh lại ở đó, nếu biết sớm, tôi đã không dám ra tay như vậy! Tôi… tôi thực sự là không cố ý!”

Cả người gã run lên như lá trước cơn gió mạnh, nhưng rồi gã cố lấy lại chút dũng khí, giọng nói run rẩy nhưng cố gắng tỏ ra khẩn khoản:

“Nhưng dù sao… chuyện cũng đã thành ra như vậy, đúng không? Anh g·iết tôi bây giờ… cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì!”

Gã hít sâu một hơi, cố giữ giọng điệu bình tĩnh hơn, mặc dù nỗi sợ vẫn lộ rõ trong ánh mắt:

“Chi bằng… nói ra đi, rốt cuộc anh muốn gì? Tôi nhất định sẽ làm tất cả trong khả năng của mình để giúp anh! Dù sao, giữ mạng tôi lúc này cũng có lợi cho anh hơn là g·iết tôi, đúng không?”

Băng Tử Huyên không nói, chỉ nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lẽo, tựa như đang cân nhắc xem có nên kết thúc mạng sống của gã ngay lập tức hay không. Vết thương trên lòng bàn tay hắn vẫn rỉ máu, nhỏ từng giọt xuống nền đất lạnh, nhưng hắn không hề tỏ ra đau đớn hay bận tâm.

Cô gái số hiệu 1584 đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác, nhưng cũng ẩn chứa sự tò mò. Cô cất giọng, lần này mềm mỏng hơn, như muốn xoa dịu cơn giận của hắn:

“Tù nhân 1763, tôi nghĩ lời của hắn không sai. Nếu thực sự anh không vì tiền, và cũng chẳng liên quan sâu xa đến Alexander, thì chuyện gì có thể khiến anh nổi giận đến vậy? Dù sao, mọi chuyện đã đi xa đến mức này rồi, anh g·iết hắn cũng chẳng thay đổi được gì. Hãy nói ra điều anh muốn, biết đâu tôi có thể giúp.”

Băng Tử Huyên lặng lẽ đứng giữa bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, ánh mắt sắc bén lướt qua hai kẻ trước mặt. Nghe những lời nói có phần thật tâm và ý thiện chí của cô gái tù nhân 1584, trong lòng hắn dường như có chút xao động. Nhưng chỉ trong giây lát, vẻ mặt hắn lại trở nên lạnh lùng, như tảng băng bất khả x·âm p·hạm.

“Coi như hôm nay tôi đen đủi gặp phải các người...” Hắn nhấn từng chữ, giọng điệu đầy bất lực pha lẫn khinh thường.

Dứt lời, hắn xoay người, không thèm ngoái đầu lại, từng bước đi rời khỏi khu vực căng thẳng. Mỗi bước chân của hắn đều vang lên rõ ràng, nặng nề như đè nén thứ cảm xúc sâu kín nào đó. Hắn rút lui không phải vì sợ hãi, mà bởi hắn hiểu rõ: lúc này không phải thời điểm thích hợp để liều lĩnh ra tay.

Ánh mắt của cô gái số hiệu 1584 vẫn dõi theo bóng lưng của hắn, đầy vẻ trầm tư. Hắn bước đi với vẻ điềm tĩnh, nhưng trong từng cử động, cô vẫn cảm nhận được sự uy h·iếp tiềm tàng của một kẻ có thực lực đáng gờm.

Tên tù nhân ria mép bên cạnh cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong mắt vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi. Gã khẽ lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm:

“Hắn thực sự bỏ qua sao? Hay chỉ là tạm thời…? Người như hắn, có lẽ không dễ dàng quên đi đâu.”

Cô gái lặng im một lúc, ánh mắt sắc bén vẫn không rời khỏi bóng lưng đang khuất dần của Băng Tử Huyên. Đôi mắt cô ánh lên vẻ lạnh lẽo, như thể đang cố đoán xem kẻ này thực sự toan tính điều gì. Cuối cùng, cô khẽ lắc đầu, trầm giọng nói với gã ria mép, như một lời nhắc nhở đầy ý cảnh cáo:

“Hắn không phải kẻ đơn giản. Anh tốt nhất sau này thấy hắn thì nên tránh xa ra, đừng dây vào nữa. Người như hắn... không dễ chơi đâu.”

Tên tù nhân ria mép nuốt nước bọt, cúi đầu đáp lại, giọng điệu rụt rè nhưng đầy đồng tình:

“Tôi biết rồi… Tôi tuyệt đối sẽ không tìm hắn gây chuyện nữa. Chỉ hy vọng hắn không quay lại tìm tôi là tốt rồi.”

Cô gái nghe vậy, ánh mắt vẫn còn vẻ bất an. Cô nhìn về hướng Băng Tử Huyên đã đi, lòng đầy suy tư. “Người này thực sự rất đáng sợ,” cô thầm nghĩ. “Dù hắn tạm rút lui hôm nay, nhưng ánh mắt đó… hắn vẫn chưa buông bỏ. Có lẽ, hắn chỉ đang chờ cơ hội khác mà thôi.”

Trong đầu cô lướt qua hình ảnh của hắn—một kẻ mà cô biết rõ không hề yếu thế, thậm chí còn chưa hề lộ ra toàn bộ khả năng của mình. Dù sao, cô cũng đến nhà tù này vì một mục đích khác, và nếu quá mức manh động với hắn, mọi chuyện có thể đổ vỡ.

Cô hạ giọng, nói thêm với tên ria mép như một lời cảnh báo cuối cùng:

“Đừng quên lời tôi. Người này là kiểu kẻ thù mà anh không bao giờ muốn dây vào. Đừng để cái mạng của anh tự chuốc lấy rắc rối.”

Tên ria mép gật đầu lia lịa, vội vã tỏ ý đồng tình:

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô. Tôi sẽ tránh xa hắn!”

Nhưng trong thâm tâm, cả hai đều biết rõ: sự tạm rút lui của Băng Tử Huyên không phải là một sự nhượng bộ. Đó chỉ là một bước lùi để chờ đợi. Và một khi cơ hội đến, con người đó, với sự quyết liệt và nguy hiểm như loài mãnh thú, sẽ không ngần ngại mà tàn phá tất cả những gì cản đường hắn.

Chương 193: Ôm tức trong lòng