Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 211: Khu tập kết
Ngay khi bước vào căn phòng mới, Băng Tử Huyên lập tức nhận ra khung cảnh hỗn loạn trước mắt.
Toán người trong phòng đang vật lộn chiến đấu với một con quái vật hoa ăn thịt khổng lồ, những xúc tu khổng lồ của nó vươn ra khắp nơi, quét ngang như những thanh roi thép, nghiền nát bất cứ ai cản đường.
Xung quanh nó là vô số thực vật biến dị, những cành cây vặn vẹo như rắn độc, những cái miệng hoa mở rộng lộ ra hàm răng sắc bén, liên tục phát ra những tiếng gầm gừ ghê rợn.
Máu đã nhuộm đỏ mặt đất, không khí tràn ngập mùi tanh nồng lợm giọng.
Ngay khi thấy sự xuất hiện của Băng Tử Huyên, cả hai phe đang chiến đấu lập tức ngừng tay, ánh mắt đầy cảnh giác đổ dồn về phía hắn.
Nhưng hắn chẳng buồn quan tâm, mà chỉ siết chặt lấy cổ tay cô gái trên tay mình, lật đồng hồ lên nhìn thời gian.
"Còn chưa đầy một phút…!"
Hắn nhanh chóng quét mắt nhìn quanh, trong đầu tính toán. Dựa theo bản đồ, cánh cửa mà hắn cần đến nằm ẩn đâu đó trong căn phòng này.
"Không thể chậm trễ được…"
Hắn vung tay, niệm chú kích hoạt phù văn. Ba tấm phù bùa xoay tròn trên không, bay v·út về phía góc trái trên trần nhà.
ẦM!
Ngay khi phù văn chạm vào bề mặt, một luồng quang mang chói lòa lóe lên, làm cả căn phòng rung chuyển. Một cánh cửa bí mật xuất hiện, ánh sáng lạnh lẽo hắt ra từ bên trong.
"ĐÂY RỒI!"
Băng Tử Huyên không chút chần chừ, lập tức bế cô gái trong tay, dùng một thực vật biến dị làm bàn đạp, phóng mạnh lên cánh cửa trên cao.
Nhưng ngay lúc đó, một kẻ khác trong phòng cũng nhận ra lối mở.
"HOÁ RA NỐI ĐI BÊN ĐÓ, TA ĐÚNG THẬT LÀ TỐT SỐ!" Gã rít lên, vận dụng hết tốc lực, nhắm thẳng cánh cửa mà lao đến.
Nhưng sai lầm đã bắt đầu từ chính khoảnh khắc đó.
Ngay khi gã vừa chạm vào cánh cửa, một luồng hắc quang quỷ dị lập tức bùng lên, kéo cả cơ thể gã vào trong.
"Cái gì…? KHÔNG—!"
ẦM!
Cánh cửa trước mặt gã biến sắc, không còn ánh sáng lạnh lẽo nữa mà thay vào đó là một màn đêm vô tận.
Một luồng khí c·hết chóc lạnh thấu xương phả ra từ bên trong, bên trong đầy rẫy những hình bóng quái dị, những con quái vật khổng lồ ẩn nấp trong bóng tối, hàm răng lởm chởm phát ra ánh sáng xanh ghê rợn.
Đó chính là căn phòng cấp độ ĐỊA NGỤC.
ẦM!
Gã biến mất hoàn toàn, bị nuốt trọn vào không gian kinh hoàng đó, cánh cửa cũng lập tức đóng sập lại, cắt đứt mọi âm thanh gào thét phía bên trong.
Băng Tử Huyên chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, nhưng không hề có ý định dừng lại. Hắn biết rõ nếu vừa rồi mình chậm một bước, kẻ bị hút vào căn phòng đó chính là hắn.
Ngay giây tiếp theo, một luồng sáng trắng nuốt chửng lấy hắn và cô gái trên tay.
Ầm!
Cảm giác rơi tự do trong giây lát, Băng Tử Huyên cảm nhận được sự thay đổi trong không gian.
Khi tầm mắt hắn dần rõ ràng, hắn nhận ra bản thân đang đứng trong một căn phòng tối tăm.
Bốn bức tường ố vàng loang lổ vết nước, những chiếc bàn ghế phủ đầy bụi, bảng đen nứt vỡ, cửa sổ mờ mịt ánh sáng, mọi thứ đều nhuốm lên cảm giác hoang phế, lạnh lẽo đến rợn người.
Một phòng học bỏ hoang…
Băng Tử Huyên chầm chậm thở ra, ánh mắt quét quanh khắp nơi.
"Nơi quái gì thế này…?"
Băng Tử Huyên trầm mặc nhìn khung cảnh trước mặt.
Một căn phòng học cũ kỹ, hoang phế đến rợn người.
Những bức tường ố vàng, nứt nẻ, trần nhà mục nát với những mảnh thạch cao rơi rớt xuống sàn, tạo nên một lớp bụi dày. Dãy bàn ghế xộc xệch, bị lớp thời gian ăn mòn, trên mặt bàn còn đầy những vết khắc nguệch ngoạc như dấu tích của những học sinh năm xưa.
Hơi lạnh âm u bao phủ cả không gian.
Hắn liếc mắt xuống tấm bản đồ, ánh mắt khẽ nheo lại.
"Phòng học ma..."
Ngay khi cái tên này xuất hiện trong đầu, một luồng khí âm tà bỗng chốc tràn ngập khắp nơi.
Xoẹt—
Những ánh sáng ma quái bất ngờ lóe lên trong bóng tối.
Trước mặt hắn, hàng chục oan hồn hiện ra—tất cả đều là những học sinh đã khuất từ lâu, nhưng hình dạng đã trở nên vặn vẹo quái dị. Có kẻ mất cả nửa khuôn mặt, để lộ những hốc mắt trống rỗng. Có kẻ cổ bị kéo dài một cách ghê rợn, phần da thịt rách toạc để lộ những đốt xương trắng hếu. Có những thân thể chỉ còn là những cái bóng lờ mờ, nhưng đôi mắt đỏ ngầu như chứa đầy oán hận, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Rít rít rít…"
Âm thanh ken két chói tai vang lên khi bàn ghế bắt đầu tự di chuyển, những bóng ma dần dần áp sát, hàm răng sắc nhọn lấp ló trong bóng tối.
Cô gái trong tay Băng Tử Huyên khẽ rùng mình, hơi thở có phần bất ổn.
"Không thể chần chừ."
Ngay khi những oan hồn bắt đầu lao đến, hắn không hề do dự, vung tay lấy ra một chiếc mặt nạ gỗ cũ kỹ—một món bảo vật mà Kira đã xóa bỏ phong ấn trước khi đưa lại cho hắn.
"Diện Linh Quỷ Giáp."
Chiếc mặt nạ khắc hình một con quỷ dữ tợn, từng đường nét điêu khắc như có ma khí lưu động, tỏa ra khí tức uy nghiêm lạnh lẽo.
Băng Tử Huyên đeo mặt nạ lên mặt.
ẦM!
Ngay khoảnh khắc đó, khí tức xung quanh hắn lập tức bùng phát.
Một luồng uy áp tỏa ra như sóng dữ, tựa như thần tướng địa ngục giáng thế, bao trùm toàn bộ không gian. Trong mắt đám oan hồn học sinh, Băng Tử Huyên không còn là con mồi yếu đuối nữa, mà đã trở thành một thực thể đáng sợ hơn bọn chúng rất nhiều.
"Rít… rít…"
Những oan hồn gào lên đầy kinh hãi, không dám tiến thêm một bước.
ẦM!
Bầu không khí trầm xuống một nhịp.
Đám oan hồn cắn răng ken két, ánh mắt đầy sợ hãi và không cam lòng, nhưng rốt cuộc vẫn đồng loạt hóa thành bụi, tan biến vào hư không.
Không gian trở lại yên tĩnh.
Ngay lúc đó, một cánh cửa ở phía cuối căn phòng chậm rãi mở ra.
Băng Tử Huyên không chần chừ thêm một giây nào nữa, siết chặt lấy cô gái trong tay, lao thẳng về phía lối thoát.
Sau khi vượt qua chín căn phòng đầy cạm bẫy và t·ử v·ong, cuối cùng Băng Tử Huyên cũng tìm thấy lối ra.
Đứng trước một đường hầm dài hun hút, hắn nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt le lói ở cuối con đường, như một ngọn hải đăng giữa đại dương tăm tối. Không chần chừ, hắn siết chặt cánh tay, bế chắc cô gái trong lòng rồi lao thẳng về phía trước.
Tiếng bước chân dồn dập vang vọng, không gian hầm tối chỉ còn lại tiếng gió gào thét bên tai.
Hắn phóng qua cánh cửa sáng rực, ngay lập tức, cảnh tượng trước mắt thay đổi hoàn toàn.
Trước mặt hắn là một khoảng sân rộng lớn, xung quanh bốn bức tường khổng lồ dựng đứng như một nhà tù không lối thoát. Không gian tĩnh lặng, chỉ có những ngọn đèn leo lét chiếu xuống ánh sáng vàng nhạt, tạo nên một bầu không khí ám muội và nặng nề.
Nhưng thứ khiến Băng Tử Huyên cảnh giác chính là—có rất nhiều người đã đến đây trước hắn.
Hơn sáu mươi kẻ, ai nấy đều mang dáng vẻ thâm sâu khó lường.
Có những kẻ im lặng tựa vào tường, đôi mắt không hề lơ đãng mà như ẩn chứa sát cơ. Có kẻ bình thản ngồi khoanh chân, nhưng xung quanh cơ thể lại tỏa ra khí tức nguy hiểm như một con hổ đang ngủ đông. Có những nhóm tụ tập lại với nhau, thấp giọng trò chuyện, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng đánh giá những kẻ mới đến.
Khi Băng Tử Huyên xuất hiện, tất cả bọn họ đều liếc nhìn.
Có kẻ cau mày, có kẻ cười khẩy, có kẻ chỉ liếc qua rồi thờ ơ quay đi.
Nhưng khi thấy hắn bế theo một cô gái, bầu không khí có chút thay đổi.
Băng Tử Huyên nhìn lướt qua đám người, vừa định suy tính xem tình huống hiện tại thế nào thì…
"Hàn Thái…!"
Giọng nói yếu ớt của cô gái trong tay hắn bất chợt vang lên.
ẦM!
Một luồng sát khí mãnh liệt bùng phát!
Từ giữa đám đông, một nam nhân cao lớn, thân hình rắn chắc như mãnh thú, mang theo khí thế sắc bén như đao, lao thẳng đến.
Gương mặt hắn nam tính, góc cạnh, ánh mắt sắc lạnh như dã thú săn mồi.
"Bạch hiểm! Còn dám bế Tiểu Tiên sao?!"
BÙM!
Một quyền phẫn nộ đấm thẳng đến mặt Băng Tử Huyên!
Cú đấm mang theo kình lực mạnh mẽ, không khí xung quanh bị nén chặt, lực đạo tựa như muốn nghiền nát tất cả.
"Cút!"
Băng Tử Huyên không chút do dự, lập tức nghiêng đầu né tránh!
Cú đấm lướt qua sát mặt hắn, lực đạo mạnh đến mức tóc hắn cũng bị thổi bay, mà mặt đất phía sau hắn bị nứt toác vì dư chấn của quyền kình.
Hàn Thái không dừng lại!
HẮN LAO TỚI LẦN NỮA!
Bàn chân đạp mạnh xuống đất, cơ thể xoay ngang, sử dụng lực xoay hông để vung ra một cước ngang mạnh như búa bổ, nhắm thẳng vào mạng sườn của Băng Tử Huyên!
"Tên này điên thật rồi!"
Băng Tử Huyên mắng thầm, nhưng cơ thể phản ứng ngay lập tức!
Hắn khuỵu gối xuống thật thấp, lướt người dưới đòn cước ấy, cảm nhận luồng gió mạnh mẽ quét qua ngay trên đỉnh đầu.
Chưa kịp đứng lên, một cú đấm nữa đã giáng xuống!
"Nhanh vậy?!"
Băng Tử Huyên nghiêng người, mũi chân xoay mạnh để đổi hướng, trong gang tấc né được cú đấm móc c·hết người.
BÙM!
Cú đấm đánh trượt, nhưng mặt đất bên cạnh lại bị lõm xuống thành một cái hố!
Đám người xung quanh trợn mắt kinh ngạc.
"Quyền lực bá đạo thế kia… nếu b·ị đ·ánh trúng, chắc chắn sẽ m·ất m·ạng!"
"Tên bạch hiểm kia phản ứng nhanh thật, đáng lẽ phải bị đấm vỡ mặt rồi chứ?"
"Đúng là trò hay…"
Trong khi đó, Hàn Thái lại càng giận dữ.
HẮN TẤN CÔNG LẦN NỮA!
Hai chân đạp mạnh xuống đất, cơ bắp căng lên như báo săn vồ mồi, cả người bắn thẳng về phía Băng Tử Huyên như một viên đ·ạ·n!
Băng Tử Huyên siết chặt hàm răng, đồng tử co rút!
"Không né được nữa rồi!"
Ngay khoảnh khắc quyền kình chỉ còn cách mặt hắn chưa đầy một tấc, Băng Tử Huyên bộc phát chân lực, dùng tốc độ cực hạn xoay người!
Đồng thời—
Dùng cả cánh tay trái của mình để đỡ lấy cú đấm của Hàn Thái!
BÙM!
Chấn động dữ dội!
Lực đạo khổng lồ truyền vào cánh tay Băng Tử Huyên, khiến xương cốt hắn run lên, nhưng hắn cắn răng chống đỡ.
"Tên điên này! Ngươi điên thật rồi sao?!"
Hắn hét lên, ánh mắt đầy tức giận.
Cuối cùng, cô gái trong tay Băng Tử Huyên cũng không nhịn được nữa.
Giọng nói của nàng, dù yếu ớt nhưng vẫn mang theo chút giận dữ:
"Hàn Thái, ngươi có thôi ngay đi không?! Đừng có làm trò mất mặt ở đây nữa…!"
Tiếng quát này vang lên như sấm sét giữa trời quang.
Cả đám người xung quanh thoáng ngừng thở, đưa mắt nhìn về phía nàng.
Hàn Thái cũng khựng lại giữa đòn đánh, bàn tay rắn chắc siết chặt như thể vẫn muốn đấm tiếp, nhưng ánh mắt hắn lại lóe lên một tia dao động.
Hắn nhìn cô gái mà Băng Tử Huyên đang bế, khuôn mặt điển trai thoáng chút ngỡ ngàng, giọng nói mang theo sự không cam lòng:
"Tiểu Tiên… chẳng phải cô rất ghét đàn ông sao? Rõ ràng hắn ta…"
"CÂM MIỆNG!"
Một câu nói lạnh băng ngay lập tức cắt đứt lời hắn.
Không khí như ngưng đọng.
Ánh mắt Hàn Thái rung động mãnh liệt, hắn vốn là một kẻ cường hãn, hiếu chiến, nhưng chỉ một lời của Tiểu Tiên lại khiến hắn đột nhiên im bặt.
Băng Tử Huyên nhướng mày, trong lòng có chút bất ngờ.
"Tên này bá đạo là thế, vậy mà chỉ với một câu nói của cô ta lại có thể lập tức ngoan ngoãn như vậy sao?"
Hiển nhiên quan hệ của hai người này không hề đơn giản.
Nhưng hắn cũng không muốn lún sâu vào chuyện riêng của người khác, chỉ hờ hững liếc qua Hàn Thái, sau đó nhìn xuống cô gái trong tay mình, giọng điệu bình thản:
"Hắn ta và cô có quen biết sao?"
Tiểu Tiên lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nàng lạnh nhạt, không mang theo chút cảm xúc dư thừa nào, nhẹ nhàng đáp lại:
"Có chút quen biết."
Chỉ bốn chữ đơn giản.
Nhưng ngay khi những lời này vang lên, gương mặt kiêu ngạo của Hàn Thái bỗng chốc cứng đờ.
Ánh mắt hắn tràn ngập nỗi đau và sự ngạc nhiên, bàn tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Hắn cố nén cảm xúc, nhưng ánh mắt lộ rõ sự không cam lòng, cứ như thể vừa bị ai đó đâm một nhát vào tim.
Băng Tử Huyên lặng lẽ quan sát, đáy mắt xẹt qua một tia suy tư.
"Có chút quen biết? Hừm… chỉ là ‘chút quen biết’ mà có thể khiến tên kia phẫn nộ đến mức muốn g·iết mình sao?"
Hắn cười thầm trong lòng, nhưng cũng chẳng định vạch trần.
Chuyện của người khác, hắn không muốn nhúng tay.
Thấy Hàn Thái không còn lao đến t·ấn c·ông nữa, Băng Tử Huyên hờ hững thu tay lại, điều chỉnh tư thế bế Tiểu Tiên cho thoải mái hơn, sau đó bước qua người Hàn Thái, đi thẳng về phía trước.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Hàn Thái vẫn đang dán chặt vào mình, như muốn đốt thủng một cái lỗ sau lưng hắn.
Đám người xung quanh cũng im lặng quan sát, bầu không khí vừa căng thẳng lại vừa mập mờ, như thể ai cũng đang chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo…
Băng Tử Huyên ôm Tiểu Tiên bước đi giữa đám đông im lặng.
Không khí có chút kỳ quái, ánh mắt nhiều người vẫn dõi theo hắn, nhưng hắn cũng không mấy bận tâm. Hắn vốn không phải người thích náo nhiệt, cũng không định giao thiệp với bất cứ ai ở đây.
Chỉ là đi được một đoạn, cô gái trong lòng bỗng nhẹ giọng lên tiếng:
“Phiền anh có thể… để tôi tự đi được không?”
Lời này khiến Băng Tử Huyên hơi ngạc nhiên.
Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt xẹt qua một tia khó hiểu.
Thương thế của nàng hắn rõ ràng tận mắt thấy, nội thương ngoại thương chồng chất, thậm chí trước đó còn bị gãy xương chân, theo lý thuyết, ít nhất cũng phải dưỡng thương mấy ngày mới có thể miễn cưỡng cử động được.
“Cô ta hồi phục nhanh đến mức này sao?”
Hay là… ngại hắn bế trước mặt nhiều người như thế này?
Băng Tử Huyên nhướng mày, trong lòng nghĩ như vậy nhưng vẫn mở miệng xác nhận lại:
“Cô thực sự có thể tự đi được sao? Với thương thế của cô, thiết nghĩ cũng không cần phải vội như vậy đâu…”
Tiểu Tiên nghe vậy khẽ cười, giọng nói bình thản nhưng lại mang theo một chút tự tin:
“Anh yên tâm, thương thế của tôi tôi tự rõ. Không quá mức nghiêm trọng như anh nghĩ đâu…”
Băng Tử Huyên hơi nheo mắt.
Hắn im lặng nhìn nàng một lúc, tự hỏi liệu nàng đang nói thật hay chỉ miễn cưỡng tỏ ra ổn.
Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt cô ta vẫn tràn đầy sự kiên định, không có chút do dự nào.
Hắn thầm cân nhắc một hồi rồi cuối cùng cũng gật đầu, giọng điệu nhàn nhạt:
“Thôi được rồi, tôi nghe theo ý cô…”
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi hạ nàng xuống.
Hắn không lập tức buông tay mà vẫn giữ chặt hai bả vai nàng, phòng trường hợp nàng không thể đứng vững.
Tiểu Tiên vừa mới chạm đất, quả nhiên có chút loạng choạng.
Băng Tử Huyên nhíu mày, chuẩn bị đỡ nàng nếu nàng không trụ nổi.
Nhưng chỉ một giây sau, nàng đã thẳng lưng đứng vững.
Không có dấu hiệu đau đớn, không có vẻ gì là miễn cưỡng, thậm chí còn nhẹ nhàng duỗi chân vài cái như để kiểm tra.
Băng Tử Huyên ngẩn ra, đồng tử hơi co lại.
"Thể chất quái gì đây?!"
Hắn không khỏi nhìn xuống đôi chân thon dài của nàng.
Rõ ràng là xương chân đã gãy trước đó, lại thêm đa c·hấn t·hương trong ngoài…
Ấy vậy mà chỉ mất có vài giờ, nàng đã có thể hồi phục gần như hoàn toàn?
Đây tuyệt đối không phải chuyện bình thường!
Ánh mắt hắn tối lại, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:
"Tấc độ bình phục này, thật đáng sợ…!"
Băng Tử Huyên lặng lẽ quan sát Tiểu Tiên thêm một chút.
Sau khi thấy nàng đã có thể đứng vững, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước, hắn khẽ gật đầu, trong lòng cũng thầm thả lỏng một phần.
“Nếu cô đã bình phục trở lại, tôi cũng yên tâm rồi.”
Hắn cất giọng trầm ổn, ánh mắt không mang chút cảm xúc nào, nhưng những lời nói ra lại là sự thật.
“Phần ơn cứu mạng của cô, tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Sau này có cơ hội, tôi sẽ đền ơn đáp nghĩa.”
Nói xong, hắn liền xoay người định rời đi, không có chút do dự hay lưu luyến.
Nhưng bước được vài bước, hắn bỗng ngừng lại, như chợt nghĩ ra điều gì.
Từ trong tay áo, hắn lấy ra một bình ngọc nhỏ, thuận tay ném về phía Tiểu Tiên.
“Cầm lấy.”
Tiểu Tiên đưa tay bắt lấy bình ngọc, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Băng Tử Huyên không chờ nàng hỏi, chỉ thản nhiên nói:
“Thứ này có tác dụng rất lớn trong việc bình phục sau c·hấn t·hương. Có lẽ sẽ giúp ích cho cô.”
Nói xong, hắn cũng không chần chừ thêm nữa, dứt khoát xoay người rời đi.
Tiểu Tiên khẽ sững người.
Nàng bất giác đưa tay lên như muốn níu hắn lại, định nói gì đó… nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Ánh mắt nàng thoáng chút phức tạp.
---
Lúc này, Băng Tử Huyên đã rời khỏi khu vực đông người, tìm một góc vắng vẻ.
Hắn khẽ cau mày, cơ thể vừa mới căng cứng để duy trì dáng vẻ bình thường, lúc này đã hoàn toàn thả lỏng.
Vừa ngồi xuống, cơn đau âm ỉ trong người lập tức bộc phát.
Hắn cắn răng, không để mình phát ra bất cứ âm thanh nào.
Sự thật là...
Liên tục chiến đấu, b·ị t·hương, rồi lại ép bản thân di chuyển, hắn đã hoàn toàn kiệt sức.
Bên ngoài nhìn có vẻ không quá nghiêm trọng, nhưng bên trong hắn đã gần như nửa tàn phế, khí huyết r·ối l·oạn, nội thương tích tụ đến cực hạn.
Nếu cứ tiếp tục thế này mà không điều dưỡng kịp thời, e rằng tổn thương sẽ để lại hậu quả lâu dài.
Hắn hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu thiền định để điều chỉnh lại hơi thở.
---
Trong khi đó, giữa đám đông, vài ánh mắt đã chú ý đến sự suy kiệt của hắn.
Có kẻ khẽ nhếch môi cười âm hiểm, ánh mắt lóe lên tia toan tính.
Một kẻ thực lực mạnh mẽ, nhưng lúc này lại ở trạng thái yếu ớt nhất…
Đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để ra tay.
---
Tiểu Tiên lúc này đã trở về bên cạnh Hàn Thái.
Người đàn ông cao lớn kia đưa mắt nhìn nàng, vẻ mặt vẫn mang theo chút khó chịu.
Nhưng trước khi hắn kịp nói gì, Tiểu Tiên đã tiến sát lại gần, cúi đầu, khẽ nói bên tai hắn:
“Tên đó… đừng động vào.”
Hàn Thái khẽ nhíu mày, định hỏi lý do, nhưng nàng đã tiếp tục thì thầm:
“Tên này, thân tàng bất lộ. Nếu có thể làm bạn, hãy làm bạn với hắn. Tuyệt đối đừng gây chuyện… nếu không, sau này có hối hận cũng không kịp.”
Hàn Thái bất giác sững lại.
Lời này của Tiểu Tiên, hắn có thể cảm nhận được sự nghiêm túc tuyệt đối trong giọng nói nàng.
Người như nàng không dễ dàng đánh giá cao ai, càng không phải loại dễ bị thuyết phục.
Nếu nàng đã nói như vậy, chứng tỏ tên kia thực sự không phải kẻ đơn giản.
Hàn Thái có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, không phản bác.
---
Tiểu Tiên nhìn theo bóng lưng Băng Tử Huyên, trong lòng không khỏi thầm suy nghĩ.
“Tên này… rốt cuộc hắn là ai?”
Đan dược hắn tùy tiện ném cho nàng…
Không cần mở bình ra, nàng cũng biết đó không phải thứ tầm thường.
Thứ thuốc hắn đưa nàng uống trước đó, tác dụng mạnh đến mức ngay cả xương gãy cũng có thể hồi phục nhanh chóng.
Đây không phải loại đan dược mà người bình thường có thể có được.
Trên đời này, chỉ có những đại luyện dược sư chân chính mới có thể chế ra những thứ như vậy.
Vậy mà hắn lại có thể tùy tiện lấy ra một đống, đưa đi mà không chút do dự…
Giống như... thứ này đối với hắn chỉ là kẹo ngậm, hoàn toàn không đáng để bận tâm.
“Tên này, rốt cuộc đứng sau hắn là quái vật cường giả nào chứ…?”
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiên lại càng thêm suy tư không dứt.
Băng Tử Huyên ngồi trong tư thế thiền định, cố gắng khống chế khí huyết đang cuộn trào trong cơ thể.
Nhưng cơn đau mỗi lúc một dày xéo tứ chi lục phủ ngũ tạng—hắn biết rõ bản thân đã cưỡng ép vượt quá giới hạn quá nhiều lần, giờ đây hậu quả đã bộc phát không thể trì hoãn thêm nữa.
Một luồng nóng rực từ ngực truyền thẳng lên cổ họng, Băng Tử Huyên đưa tay lên che miệng, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được.
"Phụt!"
Một ngụm máu tươi đỏ thẫm phun ra, nhuộm ướt lòng bàn tay hắn.
Máu nhầy nhụa chảy dọc xuống cánh tay, từng giọt rơi xuống đất, tạo thành những vết loang lổ đầy đáng sợ.
Hắn khẽ nhíu mày, ôm lấy ngực, hơi thở nặng nề, toàn thân run lên nhè nhẹ.
Giống như chỉ cần thêm một chút nữa thôi, cơ thể hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.
---
Xung quanh, một vài kẻ đã nhanh chóng nhận ra tình trạng suy yếu của hắn.
Một số người khẽ liếc nhau, trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý.
Chẳng mấy chốc, vài kẻ đã rút v·ũ k·hí, ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy sát ý.
“Thì ra là miễn cưỡng chống đỡ tới tận giờ.”
“Hắn đã không còn sức phản kháng nữa.”
“G·i·ế·t hắn, lục soát người hắn, có khi còn tìm được bảo vật.”
Từng bước chân chậm rãi tiến về phía Băng Tử Huyên, giống như một bầy thú săn đang bao vây con mồi.
---
Băng Tử Huyên khẽ nhắm mắt lại.
Hắn hơi nghiêng đầu, liếc nhìn đám người kia đang dần siết vòng vây.
Một tia lạnh lẽo xẹt qua trong ánh mắt hắn.
Bàn tay nhuốm máu của hắn từ từ buông xuống, để lộ khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn mang một vẻ lạnh nhạt đến đáng sợ.
“Hừ... Vẫn còn có kẻ không biết sợ mà dám đến gần sao?”
Tay phải hắn khẽ phất ra.
ẦM!!!
Một luồng hắc khí đột nhiên bùng nổ từ phía sau hắn, lan tỏa ra xung quanh như một cơn lốc c·hết chóc.
Từ trong bóng tối, một bóng đen khổng lồ hiện ra, đôi mắt đỏ rực như hai hố sâu địa ngục, toàn thân tỏa ra hàn khí đáng sợ đến tận xương tủy.
“THI QUỶ.”
Đám người đồng loạt dừng lại, sắc mặt lập tức chuyển từ tham lam sang hoảng hốt.
Họ cố gắng lùi bước, nhưng lại không thể nào rời mắt khỏi sinh vật quỷ dị đang đứng trước mặt.
Sát khí của nó cuồn cuộn bốc lên, như một con dã thú đang chực chờ cắn xé bất cứ kẻ nào dám lại gần.
Băng Tử Huyên ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như dao, giọng nói vang lên trầm thấp, nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.
“Đến gần năm bước—g·iết không tha.”
---
Nhất thời, toàn trường im phăng phắc.
Không một ai dám cử động thêm dù chỉ nửa bước.
Ánh mắt họ đầy e ngại nhìn Thi Quỷ, vì không ai trong đây không biết sinh vật này đáng sợ như thế nào.
Chúng không chỉ là quái vật bình thường—một khi đã ra tay, không có chuyện giữ lại mạng sống cho kẻ nào.
Một số kẻ định thử vận may, nhưng rồi lại nhanh chóng lùi lại khi thấy đôi mắt đỏ rực của Thi Quỷ xoáy thẳng vào họ.
Áp lực nặng nề như một ngọn núi đè lên họ, khiến từng hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Cuối cùng, không ai dám tiến lên nữa.
Một số kẻ chỉ âm thầm lùi bước, ánh mắt vẫn tràn đầy oán hận và toan tính.
Những kẻ còn lại đều mang theo vẻ mặt kiêng kị, trong lòng tự nhủ sau này tốt nhất nên tránh xa Băng Tử Huyên một chút.
Băng Tử Huyên nhìn đám người dần tản đi, trong lòng khẽ thở phào, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lãnh đạm, lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng thực tế…
Hắn biết rõ bản thân đã chạm đến giới hạn.
Nếu vừa rồi bọn chúng thực sự đồng loạt ra tay… hắn chắc chắn đã không chống đỡ nổi.
Thi Quỷ kia—thứ sinh vật đáng sợ mà hắn triệu hồi ra—thực chất đã hoàn toàn vô dụng.
Linh lực của hắn đã cạn kiệt, ngay cả điều khiển Thi Quỷ một cách bình thường cũng không thể.
Vừa rồi chỉ là một màn dọa người, ép những kẻ có dã tâm phải chùn bước mà thôi.
Giờ đây, nếu có ai đó dám liều lĩnh thử vận may một lần nữa… hắn thực sự sẽ không thể cản nổi.
---
Tiểu Tiên đứng ở phía xa, ánh mắt chăm chú nhìn hắn.
Khi thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở nặng nề, cô không kìm được nữa mà cất bước tiến lại gần.
“Tiểu Tiên! Đừng lại gần hắn.”
Hàn Thái ở một bên lên tiếng ngăn cản, sắc mặt đầy cảnh giác.
Nhưng Tiểu Tiên mặc kệ.
Nàng vẫn bước tới…
Nhưng ngay khi còn cách Băng Tử Huyên đúng năm bước, nàng đột nhiên chững lại.
Tay khẽ giơ lên, nhưng không dám tiến thêm một bước nào nữa.
---
Băng Tử Huyên liếc nhìn nàng, rồi bất chợt hơi nghiêng đầu, chậm rãi phất tay.
“Cho cô ta qua.”
Dù Thi Quỷ chỉ là bức bình phong vô dụng, nhưng vẫn đủ để duy trì hình ảnh đáng sợ.
Vừa nghe mệnh lệnh, đôi mắt đỏ rực của nó khẽ chớp lên, nhưng không có động thái nào ngăn cản nữa.
Tiểu Tiên thấy vậy, lúc này mới dám tiến đến gần hắn hơn.
---
Nàng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt đầy nghiêm túc, nhẹ giọng nói.
“Anh thương thế không nhẹ, để tôi xem thử.”
Vừa nói, nàng vừa vươn tay định bắt mạch hắn.
Nhưng ngay lập tức, Băng Tử Huyên khẽ xua tay, ngăn lại.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, mang theo một tia cảnh giác.
“Nói thẳng ra đi, cô tiếp cận tôi vì chuyện gì?”
Tiểu Tiên thoáng sững người.
Nàng nhìn hắn một lúc, rồi khẽ cười nhạt.
Nụ cười ấy không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Nhưng giọng nói thì lại trầm xuống, mang theo một chút nghiêm túc.
“Anh nếu còn không để tôi xem tình hình, chỉ sợ qua thời điểm tốt nhất để chữa trị, đến lúc đó không chỉ tàn phế cả đời… mà thậm chí còn có thể m·ất m·ạng.”
Nàng dừng lại một chút, rồi thấp giọng nói tiếp.
“Nhưng nếu anh tin tưởng, thì có thể để tôi thử.”
“Biết đâu tôi còn có cách cứu anh.”
Băng Tử Huyên trầm mặc suy nghĩ.
Ánh mắt hắn khẽ lóe lên tia do dự, nhưng rồi rất nhanh lại bình tĩnh trở lại.
Hắn biết rõ—nếu Tiểu Tiên thực sự có sát ý với hắn, nàng đã ra tay từ lâu rồi.
Không cần phải đợi đến tận lúc này.
Còn về việc nàng có m·ưu đ·ồ gì với hắn hay không?
Chuyện đó… hắn chưa thể nghĩ ra ngay.
Nhưng với thể trạng hiện tại, hắn còn có thể suy tính thêm được sao?
Xuất huyết lục phủ, kinh mạch dạn nứt…
Lúc này hắn chỉ đang gắng gượng nhờ vào ý chí để không ngã gục.
Dây thần kinh căng cứng đến cực hạn, đau đớn tột cùng, máu trong cơ thể tựa như sắp đông đặc lại.
Hắn biết rõ—nếu tiếp tục miễn cưỡng như thế này, rất có thể… sẽ thực sự tàn phế.
Thậm chí… có thể m·ất m·ạng.
---
“Nếu vậy… ta phiền cô rồi.”
Giọng hắn khẽ trầm xuống, không còn vẻ lạnh lùng xa cách như trước.
Mà thay vào đó… mang theo một chút chân thành, một chút nhờ vả thật tâm.
Hắn không thích dựa vào người khác.
Nhưng lần này… hắn đành phải cược một lần.
Cược vào Tiểu Tiên.
Biết đâu… kỳ tích sẽ xuất hiện.