Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Sinh Giới
Unknown
Chương 218: Cô bé khi đó đã lớn rồi!
Cô gái với làn da bánh mật, trang phục Ai Cập cổ đại, tay nắm chặt quyền trượng, khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu như vực thẳm nhìn Băng Tử Huyên mỉm cười, rồi nhẹ giọng nói, không mang theo sát khí hay uy h·iếp, chỉ là một lời nhắc nhẹ, như gió thoảng qua hồn:
“Chuyện lần đó... ở rừng, anh bị làm lễ đường minh hôn... Cô bé anh cứu hôm ấy...”
“Anh còn nhớ chứ?”
Băng Tử Huyên nghe đến đây, cả thân thể khẽ chấn động.
Hắn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt như dừng lại trên cô gái trước mặt hồi lâu, như thể cố gắng xuyên qua lớp vỏ thời gian để truy tìm chút ký ức.
Một khung cảnh hiện lên trong đầu hắn khi đó.
Hắn đã liều mình phá vỡ nghi thức tà đạo, cứu đứa bé ấy ra khỏi vận mệnh c·ái c·hết.
Hắn chưa từng quên.
Hắn trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi cất tiếng:
“Chuyện đó... cách đây chưa lâu, ta sao có thể quên được chứ.”
“Nhưng... thì sao? Không lẽ... cô là người nhà của đứa bé hôm đó?”
Cô gái nghe hắn nói vậy thì khẽ bật cười, nụ cười mang theo một tia giận dỗi lẫn ấm áp, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Như này... thì anh đã nhận ra chưa?”
Vừa dứt lời, thân thể cô gái khẽ phát sáng—
Một luồng ánh sáng bao bọc quanh thân, từng mảnh ảo ảnh rơi rụng như vỏ bọc, chỉ trong khoảnh khắc—
Trước mặt Tử Huyên lúc này, là đứa bé nhỏ nhắn ngày ấy.
Vẫn là gương mặt ấy.
Đôi mắt to tròn.
Nét ngây ngô, đôi má có chút tái nhợt.
Không có quyền trượng, không có thần uy.
Chỉ là một đứa bé...
Một người từng được hắn dùng mạng sống để cứu lấy.
Tử Huyên sững người.
Bàn tay hắn vô thức đưa lên, định chạm vào bả vai cô bé như để xác thực sự thật đang đứng trước mặt, nhưng khi ngón tay sắp chạm vào lớp áo, hắn như chợt nhận ra điều gì đó, tay khựng lại, khẽ rụt về.
“Cô... cô thật sự là... đứa bé hôm đó...?”
Giọng hắn khẽ run, mang theo cả sự ngạc nhiên lẫn ngờ vực.
Hắn lùi lại một bước, cau mày, ánh mắt sắc như kiếm nhìn kỹ cô bé trước mặt rồi chậm rãi lẩm bẩm:
“Không đúng... Nếu là cô bé hôm đó, thì với thực lực hiện tại của cô... lẽ ra không thể... yếu đến mức khi đó suýt c·hết lần đó.”
“Cô... không phải đang lừa ta đấy chứ?”
Hắn nói, ánh mắt lạnh lại, lồng ngực phập phồng.
Tử Huyên biết, cô bé năm ấy, dù có thiên phú thế nào, thì chưa đầy một năm cũng không thể trở thành kẻ mang uy thế thần uy như vậy, đủ sức ép quỳ cả Huyết Tộc như Isolde.
Cô gái thấy hắn vẫn nghi hoặc, khuôn mặt bỗng phồng má lên, đôi lông mày nhíu lại, giọng có phần tức giận mà uất ức:
“Người ta dùng Thiên Linh Huyết Tế để kéo hồn anh trở về từ tay Tử Thần... còn giờ lại bị anh nghi ngờ là g·iả m·ạo!?”
“Anh nói gì khi ấy nhỉ? ‘Ơn này Băng Tử Huyên ta nhất định sẽ trả’? Vậy giờ tính sao đây?”
Cô quay người, như giận thật, đôi vai khẽ run nhẹ vì tức giận.
“Nếu ta thực sự có ý đồ xấu, Tử Huyên... anh nghĩ... giây phút này anh vẫn còn đứng được ở đây ư?”
Tử Huyên nghe xong, tim bỗng khựng lại.
Một dòng ký ức như ngọn sóng ập đến, cuốn trôi toàn bộ phòng bị trong lòng hắn—
Hắn nhớ rõ, trong khoảnh khắc giữa sống và c·hết ở Vực Quỷ, có một bàn tay dịu nhẹ đã nắm lấy linh hồn hắn, một dòng máu nóng nhỏ vào tâm thức hắn để giữ hồn phách không tan...
Hắn tưởng đó là ảo giác.
Nhưng... cô ta nói đúng.
Nếu cô ta có ý xấu, chỉ cần để mặc Isolde ra tay thì hắn đã thành một vũng máu.
Ánh mắt hắn dao động.
Hắn khẽ siết chặt nắm tay, như đang cố gắng trấn an lý trí mình.
Từng ký hiệu cổ ngữ được khắc trên cánh tay phải của cô gái, hắn đã thấy trong lần cứu cô bé ấy.
Thứ đó không thể làm giả.
Không thể bắt chước.
Chỉ một người mới có thể sở hữu nó—
Linh Ấn của Dòng Thánh Pháp Ai Cập cổ, thứ chỉ có thể thức tỉnh sau nghi lễ tế thân để cứu mạng một kẻ khác.
Hắn thở dài.
Giọng nhỏ hơn hẳn, khẽ lẩm bẩm như tự trách:
“Ta... đã đa nghi rồi.”
“Thực sự là cô... Cô bé năm ấy... đã lớn lên rồi.
Hắn ngẩng đầu, nhìn cô gái trước mặt—lúc này đã trở lại với hình dáng của một thiếu nữ xinh đẹp, quyền uy, mang theo khí chất thần linh.
Nhưng trong đôi mắt ấy, hắn vẫn thấy...
Cái ánh nhìn như ngày nào—ngập ngừng, dè dặt, nhưng lại mang theo sự gắn bó kỳ lạ không thể lý giải.
“Chỉ là... chưa đầy một năm, sao cô có thể trưởng thành đến mức này...?”
Cô gái mỉm cười.
Lần này không giận, không dỗi.
Chỉ là một nụ cười nhẹ, thoảng qua như gió sớm trên sa mạc.
“Đôi khi, để gặp lại một người... một năm... cũng đủ để ta đổi cả một đời.”
Giữa ánh sáng thần uy, giữa đ·ống đ·ổ n·át tan hoang, giữa vệt máu chưa kịp khô
Cô gái ấy...
Đứng trước mặt hắn—
Không còn là người được hắn cứu nữa…
Mà là người đã cứu lại hắn.
Một lần nữa.
Bỗng—
ẦM!!!
Một âm thanh tựa như sấm giáng nổ lên, quyền trượng ánh vàng kim đập mạnh xuống nền đất khiến toàn bộ khu không gian bị chấn động rung chuyển dữ dội.
Khí thế bức người từ thiếu nữ có làn da bánh mật trong trang phục mang hoa văn Ai Cập cổ đại—lập tức lan tỏa như một cơn bão quét ngang toàn trường.
Giọng nói cô vang lên rõ ràng, từng chữ như đóng đinh vào tai từng kẻ:
"Người này... là bạn của ta."
"Nếu có kẻ nào dám ra tay với hắn—"
"Ta không ngại cho các ngươi... xuống Tuyền Lộ trước thời hạn đâu."
Chỉ một lời vừa dứt, quyền trượng trên tay cô khẽ rung nhẹ, tạo ra trường áp chế thần uy bao trùm không gian. Trong nháy mắt, tất cả những dị nhân mang năng lực tinh thần, hệ sinh hóa, bạo kích hay đột biến gen—đều cảm thấy ý chí chiến đấu trong lòng mình bị cưỡng ép đè ép xuống tận đáy.
Một số dị năng giả cấp cao khẽ lùi nửa bước, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Cô không cần nói gì thêm, chỉ đứng đó – nhưng quyền trượng tượng trưng cho một vị thần cổ đại trong tay cô dường như đã khiến tất cả kẻ mạnh tại đây không ai dám khinh thường.
Ngay cả vài kẻ đứng đầu những tổ chức dị năng ngầm cấp thế giới cũng cau mày, không dám tùy tiện hành động.
Cô gái khẽ xoay người, ánh mắt dịu lại khi nhìn sang phía Tử Huyên:
"Yên tâm đi." – cô nhẹ giọng.
"Chỉ cần anh còn đứng cạnh tôi, thì bọn chúng, dù có mạnh đến đâu, cũng chỉ là đám tiểu bối cùng thế hệ."
"Mỗi kẻ nơi đây, nếu dám động vào anh, tôi nhất định khiến hắn trả giá bằng tất cả những gì đang có."
Giọng nói chẳng lớn, nhưng mang theo sự tự tin tuyệt đối, khiến những kẻ xung quanh nghe vào mà sởn da gà. Đó không phải là lời đe dọa, mà là lời tuyên bố từ kẻ đứng trên đỉnh.
Băng Tử Huyên trầm mặc trong giây lát. Hắn không ngờ cô bé năm đó từng hắn cứu, giờ đây lại có thể trở thành một người mượn được sức mạnh từ Thần linh, đủ sức khiến các dị năng giả, dị nhân cấp cao nhất tại đây đều phải kính sợ như sấm rền bên tai.
Hắn thì thào:
“Vậy ra... những kẻ tưởng là tuyệt thế cao thủ kia... cũng chỉ là đám con nít đang tranh giành chút phần bánh vụn sao…”
“Nếu vậy, những thế lực đứng sau bọn họ – những dị tộc cổ xưa, những vị thần ngủ quên, những dị vực đang chờ mở ra – chẳng phải mới thật sự là nỗi kh·iếp đảm sao…?”
Xa xa, một vùng huyết quang chợt ngưng tụ.
Isolde đang lảo đảo đứng dậy.
Mái tóc rối tung, gương mặt tái nhợt, cánh tay đầy máu – từ khí thế ngạo nghễ ban đầu, giờ đây lại như một kẻ bị dồn vào tuyệt cảnh.
Nhưng đôi mắt nàng vẫn cháy rực, tràn đầy thù hận.
"Được lắm..." – nàng gằn từng chữ, giọng trầm như sấm vọng.
"Hai người các ngươi...!"
"Ta – Isolde – thề trước huyết ấn tộc ta... mối nhục hôm nay, sẽ trả bằng chính máu và linh hồn các ngươi."
Nói rồi, toàn thân nàng hóa thành một làn huyết thủy đỏ như máu tươi, bay ngược về phía sau.