Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 227: Cô gái tốc Elf

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 227: Cô gái tốc Elf


Băng Tử Huyên lúc này không nói gì, nhưng ánh mắt đã trở nên tập trung hơn bao giờ hết.

---

“Đồng đội sao? Thật xin lỗi, ta không cần.”

“Anh có thể dùng nó để rèn bảo vật. Loại đá này có thể cường hóa bất kỳ vật thể nào lên tới cảnh giới Thánh Khí. Nếu kết hợp với các loại tinh hạch, thì còn có thể tạo ra v·ũ k·hí có linh trí. Ngoài ra, nếu nạp nó vào trận đồ hoặc tháp luyện linh, hiệu suất có thể tăng gấp mười lần.”

Rừng thưa, ánh nắng sớm xuyên qua những tán lá loang lổ, chiếu rọi lên nền đất phủ đầy lá mục và rễ cây chằng chịt. Tiếng bước chân nhẹ, đều đặn vang lên trên con đường mòn phủ đầy dấu thời gian — một người đi trước, một người bám theo.

“Điều đó, tôi sẽ chỉ nói khi tôi đủ tin tưởng vào anh.”

— Nếu lời cô nói về viên đá chỉ là bẫy?

“Một viên đá…ẩn chứa bí mật và tiền năng lớn.”

Cô gái chống tay lên hông, khẽ nghiêng đầu:

“Tộc elf, trong truyền thuyết, quả có bản tính trung lập và nhân từ. Nhưng… đó chỉ là cổ tích. Cổ tích có kết đẹp, nhưng hiện thực thì không bao giờ đẹp như vậy.”

Giọng hắn lúc này không còn lạnh lùng, mà mang theo một tia ngờ vực và sát ý ngầm. Không phải vì cô nói dối — mà vì nếu đúng, thì cô không thể là một người đơn giản.

Cuối cùng, đến một đoạn quanh nhỏ gần sườn đá, hắn khựng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng cô dứt khoát, không hề van nài hay khẩn cầu. Nó như thể là lời đề nghị sòng phẳng giữa hai kẻ đi trong bóng tối, nơi bất kỳ sự lừa lọc nào cũng có thể dẫn đến c·ái c·hết.

“Không chỉ biết — mà còn từng thấy nó được sử dụng.”

“Virelanthil không tự tạo ra không gian. Nhưng nếu trước mặt anh là một cánh cổng, một vết nứt, một mảnh rách trong tầng không gian… chỉ cần nghiền nát viên đá ấy trong lòng bàn tay, rồi nghĩ về nơi mình muốn đến — thế giới nào, vị trí nào, thậm chí là thời điểm nào — nó sẽ dẫn anh đi.

Aria, cô gái tộc elf ấy, khẽ xoay người bước tới thêm một chút, gió hất nhẹ mái tóc dài màu tro bạch kim ra phía sau vai. Trong ánh mắt cô lúc này, không còn vẻ lém lỉnh hay khiêu khích nữa, mà là sự trầm tĩnh của một người sắp hé lộ một bí mật cổ xưa mà thế gian đã lãng quên.

“Còn nếu không dùng để di chuyển?”

Mặt trời chưa lên hẳn, bầu trời phía Đông chỉ vừa mới nhạt dần ánh xanh xám, dải đỏ cam bắt đầu len qua từng đám mây mỏng như lụa. Biển trước mắt Băng Tử Huyên vẫn cuộn sóng lặng lẽ, từng đợt vỗ nhẹ vào bãi cát trắng đã loang đầy dấu tích của c·ái c·hết.

“Nếu anh không chê,” cô nói, “liệu chúng ta có thể song hành với nhau? Tôi biết anh đang thu thập thông tin về nơi này — và nếu vậy, tôi có thể cung cấp cho anh vài điều… đủ quan trọng.”

Hắn ngẩng mặt nhìn ra chân trời, nơi bình minh đang dần rạng, mặt biển như một tấm gương khổng lồ phản chiếu màu hổ phách, từng con sóng ánh lên sắc đỏ ửng như vệt máu chảy. Gió sớm mát lành, len qua kẽ áo, qua tóc, mơn man một cảm giác dễ chịu hiếm hoi giữa chuỗi ngày săn g·iết và thăm dò.

Cô bước chậm rãi về phía hắn, từng bước uyển chuyển như đang dạo chơi giữa rừng cây. Không phải kiểu lại gần để t·ấn c·ông, mà là một sự tiếp cận có chủ đích — như một kẻ buôn lời đang dẫn dụ con mồi vào cuộc chơi đấu trí.

Nhưng rồi Aria dừng lại ở đó, khẽ nhếch môi:

“Tạm thời, chúng ta song hành. Nhưng cô nên nhớ… nếu gây phiền phức, ta sẽ không nhân từ mà đuổi đi. Không một lời báo trước.”

“Vậy ra, thứ mình có được trong cuộc tranh đoạt kia... không chỉ là may mắn, mà là một bước ngoặt.”

Im lặng vài giây. Sau đó là tiếng lá khô động nhẹ, tiếng bước chân khẽ, rồi một giọng nói trong trẻo nhưng cứng cỏi vang lên từ phía sau:

“Thì ra… tôi bị phát hiện từ lâu rồi, đúng là cao thủmà. Vậy mà vẫn tưởng bản thân ẩn thân khéo lắm.”

“Biết được điều gì, xin cô hãy nói ra,”

Khí tức tinh thuần, thần thái nhẹ nhàng nhưng nội lực ẩn sâu — giờ hắn mới hiểu vì sao mấy ngày theo dõi vừa rồi hắn luôn có cảm giác có gì đó 'không giống người'.

“Khi biết được thông tin, ta lập tức đáp ứng lời đề nghị của cô.”

Kéo dài và nhọn dần về sau, lấp ló qua mái tóc dài buộc lệch.

Tử Huyên nắm chắc thực lực hiện tại của mình vẫn có thể chế ngự cô ta nếu xảy ra bất trắc. Vậy thì...

“…Cô biết thông tin về viên đá đó?”

Ánh mắt hắn dần sắc lại. Trong đầu, mọi khả năng đều được diễn giải:

Ánh nắng sớm mỏng manh chiếu xiên qua các kẽ lá, rọi xuống gương mặt nửa sáng nửa tối của Băng Tử Huyên. Gió vẫn nhè nhẹ thổi, mang theo hơi mằn mặn của biển cả ở phía xa, nhưng bầu không khí giữa hai người lúc này đã không còn lành lạnh thanh bình như ban nãy nữa.

---

“Thì tôi cũng không giấu thêm về bí mật của viên đá kia nữa.”

Ngày thứ bảy.

— Nếu cô ta định lợi dụng hắn?

“Tôi tên Aria. Còn anh thì sao? Hay vẫn định giữ bí mật như mọi khi?”

“Ra đây đi. Theo tôi từng ấy ngày, cô không thấy chán sao?”

“Nếu cô còn theo đuôi ta thêm lần nữa… thì đừng trách là ta chưa cảnh cáo trước.”

“Tôi nghĩ, nhìn qua thì tôi cũng là đồng đội khá đáng tin, phải không?”

“Cô muốn gì ở ta thì cứ nói thẳng. Nếu không có gì, tốt nhất đừng khiến ta phải ra tay.”

Đây là vị trí thứ 14. Tính sơ bộ, hắn đã thăm dò được khoảng 1/5 khu đảo khổng lồ này. Tuy chưa tìm ra mấu chốt để cứu Hàn Tuyết, nhưng tấm bản đồ trên tay hắn… đã trở thành thứ mà không ai trong đảo này có thể sở hữu.

“Tôi không giỏi làm bạn. Nhưng nếu cô còn định theo nữa, ít nhất đừng để lại dấu chân rõ ràng vậy.”

“Nếu anh đã nói vậy…”

Không vội vàng, không hấp tấp, rất kiên nhẫn… và quan trọng hơn, biết dùng “thông tin” làm v·ũ k·hí.

Nhưng sự kinh ngạc ấy chỉ thoáng qua. Tử Huyên lập tức thu lại cảm xúc, giọng điệu trở nên lạnh lẽo như ban đầu:

“Sống sót được ở cái nơi quái quỷ này lâu đến vậy, lại hành tung khó đoán — không thể là dạng yếu kém.”

Aria đứng lại một lúc, tay vẫn cầm chắc chiếc cung đeo sau lưng. Gương mặt nửa khuất dưới khăn, nhưng ánh mắt thì đã đổi khác. Không còn là ánh nhìn của một kẻ nghi ngờ, mà là người đang tò mò, và lần đầu thấy điều gì đó đáng tin trong cái thế giới đang mục ruỗng này.

Một bộ xương nằm chỏng chơ, tay phải vẫn nắm chặt thứ gì đó dù chỉ còn lại ngón tay trắng bệch. Băng Tử Huyên cúi xuống, nhẹ nhàng gỡ ra — một mặt dây chuyền bạc cũ kỹ, giữa khung hình tròn là ảnh một cô bé khoảng sáu tuổi, tóc xoăn nhẹ, đôi mắt to tròn ánh lên niềm vui đơn thuần của đứa trẻ chưa từng biết đến c·ái c·hết.

“Và sau khi đưa người sử dụng tới đích, viên đá sẽ vỡ tan thành tro bạc. Một lần dùng — là duy nhất.”

Nụ cười ấy không phải để khiêu khích, mà là tuyên bố rằng: lần này, cô là người nắm đằng chuôi.

Một thoáng kinh ngạc hiện lên trong ánh mắt của Băng Tử Huyên. Hắn khẽ lẩm bẩm như chính mình đang nói:

Băng Tử Huyên đứng bất động, để mặc cho cô bước tới gần trong khoảng cách vừa đủ để lưỡi dao kịp rút trong chớp mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tên cô là gì?”

“Nếu ta thấy lời cô có phần hợp lý, sẽ ngay lập tức đáp ứng yêu cầu trước đó của cô.”

Hắn biết rõ loại người như cô.

Băng Tử Huyên quay người lại, ánh mắt sắc như gương, nhưng lại không có địch ý. Hắn nhìn cô gái trước mặt, trong đôi mắt kia là thành ý xen lẫn chút khiêu khích hiếu kỳ.

“Thôi được. Ta đáp ứng yêu cầu của cô.”

“Vậy còn viên đá kia? Anh không muốn biết thêm thông tin về nó sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thông tin về “viên đá cầu vồng” — hay đúng hơn là một trong những thứ hắn tin có thể cứu được Hàn Tuyết — không phải ai cũng có thể biết. Nhưng cô ta lại có vẻ như biết rất rõ. Cái cách cô nhử hắn bằng một vài câu mập mờ, đủ khiến hắn khó lòng rời đi mà không bị kéo vào câu chuyện.

Giọng hắn dứt khoát như lưỡi kiếm, chặt đứt cả thiện ý.

“Nếu vậy, thì tôi kể ra làm gì? Để rồi một khi anh biết được mọi điều, lại quay lưng bỏ đi không một lời?”

“Tôi không phải quá thông minh, nhưng… với chuyện như thế này, tôi vẫn đủ tỉnh để biết đâu là cái lợi cần nắm chắc.”

Băng Tử Huyên quay người lại hẳn, ánh mắt lướt một lượt đầy thăm dò... và rồi đột nhiên, khựng lại.

---

“Cao thủ gì chứ. Chẳng qua là cô… theo dõi quá lộ liễu thôi.”

“Cứ lấy thông tin trước đã. Sau này nếu cần, sẽ có cách đuổi cô ta đi.”

Chương 227: Cô gái tốc Elf (đọc tại Qidian-VP.com)

Đoản đao bên hông khẽ rung lên, tay hắn chỉ cần một động tác là có thể rút ra trong tích tắc. Một luồng sát khí rất mảnh, nhưng rõ rệt, lan ra trong không khí.

“Và còn một điều nữa… là tác dụng lớn nhất của viên đá này — nhưng…”

“Yêu tinh... Không đúng, tộc elf...?”

Lời hắn dứt, gió cũng vừa lặng. Không gian như nén lại trong một khoảnh khắc.

“Viên đá mà anh có, người ta thường gọi là 'Đá Cầu Vồng' nhưng tên thật của nó trong ngôn ngữ cổ của tộc tôi là ‘Virelanthil’ — nghĩa là Kết tinh của những chiều không gian đ·ã c·hết.”

“Nó là kết quả của sự sụp đổ, nhưng lại nắm giữ quyền năng vượt khỏi khuôn khổ thời-không.”

Gió lại thổi. Không gian đọng lại một chút cảm giác u linh mơ hồ khi những bí mật được phơi bày.

Không cần niệm chú, không cần pháp trận, không cần vật hiến tế.”

Gió biển lại thổi qua. Hắn bước đi, bóng áo đen dần biến mất dưới ánh nắng rực lên nơi rìa trời.

Chân Băng Tử Huyên lập tức khựng lại giữa bước. Ánh mắt sắc như gươm đảo qua, gió rừng khẽ xô từng nếp áo hắn. Hắn chậm rãi quay đầu lại.

Dọc bờ biển là những bộ hài cốt rải rác — tay chân co quắp, mảnh áo giáp rách nát, v·ũ k·hí gãy lìa vùi một phần trong cát. Một vài cái xác còn chưa phân hủy hoàn toàn, lũ chim quái đen xì — cao gần bằng đầu gối người, cổ vươn dài, mỏ cong sắc như lưỡi dao — bâu vào rỉa thịt từng khối nhầy nhụa, máu thẫm loang đỏ cát trắng. Nhưng khi Tử Huyên vừa đặt chân tới, lũ chim lập tức giật mình tung cánh bay tán loạn, chỉ còn vài con bạo gan lượn một vòng cao rồi cũng biến mất khỏi tầm mắt.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô elf. Trong đôi mắt ấy là sự thản nhiên, nhưng cũng chứa một tia hứng thú khó che giấu. Hắn đã có câu trả lời.

— Nếu cô ta chờ thời cơ đâm sau lưng?

Thấy hắn chịu mở lời, ánh mắt của cô gái elf thoáng rực lên một tia tinh quái. Nụ cười nửa miệng của cô hiện rõ sau lớp khăn mỏng che đi nửa mặt, mang theo chút trêu đùa, chút tự tin, lại cũng đầy ẩn ý.

“Không gian không chỉ là một mặt phẳng đơn, mà là vô số tầng chồng lên nhau như gương vỡ, mỗi tầng có thể là một thế giới, một thời đại, thậm chí là một thực tại sai lạc. Khi các chiều không gian này v·a c·hạm, hỗn loạn, và cuối cùng là tan rã… thì ở giao điểm đó, nếu may mắn xuất hiện điểm hội tụ đủ mạnh, sẽ sinh ra một viên đá như vậy.”

Dứt lời, hắn không chờ phản ứng của cô, lập tức xoay người rảo bước, bóng áo đen lay động giữa rừng cây dày đặc.

“Ta thấy hành động một mình vẫn là thuận tiện hơn.”

Băng Tử Huyên, nét mặt lúc đầu vẫn còn nhẫn nhịn, trầm tĩnh như mọi khi, nhưng càng đi sâu vào trong rừng, ánh mắt hắn bắt đầu có vệt cau lại, bực dọc lộ rõ trong từng hơi thở. Gió không còn dễ chịu, tiếng chim cũng không còn êm tai — bởi cái bóng sau lưng hắn vẫn như hình với bóng, chẳng chịu dứt ra.

Hắn khẽ nhắm mắt hít sâu một hơi — rồi bất chợt mở mắt, giọng bình thản vang ra, không hề quay đầu:

Băng Tử Huyên hơi nhíu mày. Những chiều không gian đ·ã c·hết?

Vòng eo thon gọn, dáng người uyển chuyển, vòng ngực đầy đặn mà không phô trương, nhưng ánh mắt hắn không dừng ở đó — đôi tai! (đọc tại Qidian-VP.com)

Tử Huyên khẽ gật đầu, lùi vài bước rồi quay người:

Cô gái kia không có vẻ sợ hãi. Bóng dáng mảnh mai ấy bước lên một bước, ánh nắng rọi qua hàng cây chiếu xuống mái tóc nâu dài buộc lệch sang vai, phản chiếu thành sắc óng ánh vàng. Gương mặt vẫn như cũ, nửa che bằng lớp khăn bạc nhạt màu, nhưng ánh mắt hiện rõ vẻ bình tĩnh cùng chút... ranh mãnh.

Hắn đứng dậy, lấy từ trong ngực áo ra một tấm giấy bản cũ nhàu nát — chính là bản đồ tay hắn tự vẽ suốt những ngày qua, từng điểm đánh dấu, từng dấu mực nhòe được chằng chịt ghi chú bằng nét chữ nhỏ, sắc sảo. Hắn lặng lẽ khoanh tròn địa điểm này, viết thêm mấy chữ:

Sau vài giây im lặng, hắn gật đầu nhẹ, tuy nét mặt vẫn đầy dè chừng:

Quay đầu. Không còn che giấu sự khó chịu trong ánh mắt, giọng hắn trầm, lạnh mà sắc như lưỡi đao được rút ra nửa tấc:

Giọng cô vang lên, không quá cao, nhưng từng chữ như có sức hút kỳ lạ, khiến cả gió biển cũng như ngừng thổi để lắng nghe.

Aria bật cười khẽ, nụ cười có phần nhẹ nhõm, có phần tự mãn, như một con mèo hoang vừa được cho phép chui vào nhà.

Băng Tử Huyên khẽ nhíu mày. Không hài lòng, nhưng không thể phủ nhận rằng những thông tin vừa rồi đủ để hắn hiểu được giá trị to lớn của viên đá kia. Nếu thật sự đúng như vậy… thì đây chẳng khác gì một thần vật — một ngọn đèn lồng soi đường giữa mê cung không gian.

---

“Và còn một khả năng — là kích phát ký ức bị phong ấn của linh hồn, dù đã trải qua tái sinh hay vạn kiếp luân hồi.”

Cô dừng một chút, như để chắc chắn rằng Tử Huyên đang lắng nghe từng chữ. Rồi tiếp tục:

“Tôi thấy thú vị. Một người đơn độc, không nhóm, không tổ đội, ngày nào cũng đi khắp nơi như thể muốn gỡ từng lớp da của cái đảo quái quỷ này ra. Vậy mà không c·hết, còn khiến lũ quái phải tránh xa… Chẳng theo dõi anh thì theo dõi ai?”

Nhưng nhận một kẻ như cô đi cùng — là kéo thêm một túi nguy hiểm k·hông r·õ n·guồn g·ốc.

“Cô nói đi,”

Cô gái elf — Aria — mỉm cười, ánh mắt như cười như không.

Nếu như cô ta biết thêm điều gì... hắn nhất định không thể bỏ qua.

Lời hắn khiến cô khẽ bật cười. Nụ cười đầu tiên từ khi đặt chân đến hòn đảo này. Không phải châm biếm, không phải khinh mạn, mà như thể cuối cùng tìm được một kẻ xứng để cởi bỏ một lớp phòng bị.

Cô gái cung thủ ấy — người từng bắn ba mũi tên sát khí bảy ngày trước — giờ đang từ từ bước ra sau một gốc cây lớn. Mái tóc nâu buộc cao khẽ đung đưa theo gió, nửa mặt vẫn được che bởi chiếc khăn vải bạc màu. Dưới ánh sáng hồng sớm mai, ánh mắt cô lại càng thêm trong veo mà sắc lạnh.

“Bờ biển phía Đông Nam – Xác loạn, quỷ điểu – không có sinh cơ.”

Ánh mắt hắn hạ xuống, như nhìn đâu đó không rõ — nhưng thực ra là đang suy nghĩ rất nhanh.

Giọng của hắn không cao, không gấp, vẫn là kiểu nói trầm ổn, nhưng ẩn chứa trong từng chữ là một thứ gì đó cứng rắn như thép nguội. Rõ ràng, lời đề nghị kia không phải để trao đổi công bằng mà là một phép thử.

“Anh nói như vậy, chẳng phải có nghĩa… nếu tôi kể ra mà anh cho là hoang đường, không đáng tin, thì anh vẫn sẽ từ chối lời đề nghị kia sao?”

“Tôi biết rồi. Chỉ cần anh đồng ý cho tôi đi cùng như vậy… đã là tốt lắm rồi.”

Tử Huyên nhìn tấm ảnh vài giây. Gió biển thổi bay vài sợi tóc hắn ra phía sau. Không một lời. Hắn cẩn thận đặt lại mặt dây chuyền vào đúng vị trí trong bàn tay bộ xương, như một sự tôn trọng lặng thầm.

Chỉ mới bước đi được vài bước.

Một manh mối mơ hồ, nhưng đủ để vì thần nữ kia hiện thân kêu hắn lấy.

Giọng nói dịu nhưng đầy chắc chắn cất lên sau lưng, như một mũi tên cắm thẳng vào bước chân hắn:

Ánh mắt hắn quét qua từng cái xác, chẳng chút cảm xúc, cho đến khi một vệt sáng nhỏ lọt vào khóe mắt. Hắn khựng lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 227: Cô gái tốc Elf