Chương 56: Buổi học cuối cùng
Buổi học cuối cùng trước kỳ thi đại học diễn ra trong không khí đầy căng thẳng nhưng cũng không kém phần lắng đọng. Cả lớp, thường ngày ồn ào, hôm nay trở nên im ắng một cách lạ thường. Tất cả học sinh đều cảm nhận rõ sức nặng của thời gian, từng giây phút trôi qua đều là sự nhắc nhở rằng chỉ còn một tuần nữa, cuộc thi quyết định cả tương lai đang cận kề.
Thầy giáo chủ nhiệm, một người thầy tận tụy với mái tóc đã bạc đi nhiều qua năm tháng giảng dạy, đứng trước lớp. Ánh mắt thầy dõi theo từng gương mặt quen thuộc, mang trong đó sự kỳ vọng và cả sự lo lắng. Thầy hít một hơi thật sâu rồi cất giọng, giọng nói ấm áp và đầy động viên:
"Chỉ còn một tuần nữa thôi là các em sẽ bước vào kỳ thi quan trọng nhất của cuộc đời. Thầy biết các em đã trải qua nhiều khó khăn, nhiều đêm thức trắng vì lo lắng và học tập. Thầy tin rằng tất cả các em đều có thể làm tốt, hãy về nhà và ôn tập một cách tích cực. Đây là chặng cuối cùng, là cơ hội để các em chứng minh tất cả nỗ lực của mình suốt 12 năm qua."
Ánh mắt thầy nhìn quanh lớp một lần nữa, dừng lại ở Băng Tử Huyên, người đang trong thân phận của Trần Bình An. Cả lớp im phăng phắc, tất cả đều hiểu lời thầy sắp nói:
"Còn về Trần Bình An, em chính là niềm tự hào của lớp, của trường chúng ta. Với thành tích xuất sắc vừa qua, em đã chứng tỏ mình là học sinh có triển vọng nhất lớp, thậm chí là của cả ngôi trường này. Thầy hy vọng, và cũng tin tưởng, em sẽ mang lại vinh quang cho trường. Đã gần 10 năm rồi, trường của chúng ta chưa có ai thi đỗ vào hai trường đại học hàng đầu cả nước. Nhưng với khả năng của em, thầy tin rằng em có thể làm được."
Nghe đến đây, cả lớp như ngừng thở. Một sự im lặng căng thẳng bao trùm, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Băng Tử Huyên, người đang đứng dưới cái tên Trần Bình An. Dù bên ngoài hắn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng sâu thẳm bên trong, hắn cũng cảm nhận được gánh nặng của những kỳ vọng đặt lên vai mình.
Ngôi trường nhỏ bé này nằm nơi hẻo lánh, suốt nhiều năm qua, những học sinh xuất thân từ đây chỉ đủ sức thi vào các trường bình thường, thậm chí còn ít người có thể đạt được điều đó. Kỳ vọng rằng Băng Tử Huyên – Trần Bình An lần này sẽ đỗ vào một trong hai trường đại học hàng đầu không chỉ là giấc mơ của thầy giáo, mà còn là niềm hy vọng của toàn bộ ngôi trường nghèo khó này. Nếu hắn thành công, đó sẽ là vinh dự lớn lao, là biểu tượng cho sự vươn lên, là gương mẫu cho các thế hệ học sinh sau noi theo.
Nhưng kỳ vọng là vậy, thực tế lại đầy khắc nghiệt. Những trường đại học top đầu có tỉ lệ chọi không tưởng, hàng ngàn học sinh giỏi trên khắp cả nước đều dốc hết sức mình để có được tấm vé bước chân vào đó. Đó là những học sinh được học tập ở môi trường tốt hơn, có điều kiện học thêm gia sư riêng, được giáo viên giỏi kèm cặp. Còn Băng Tử Huyên, dù tài năng nhưng hoàn cảnh của hắn, của ngôi trường nghèo này, khiến cho cuộc chiến ấy trở nên khó khăn hơn gấp bội.
Lý Thành từ trước đến nay luôn là học sinh ưu tú, kỳ vọng lớn nhất của trường. Mỗi kỳ thi, cậu ta luôn được nhắc đến với những lời khen ngợi, động viên của thầy cô và bạn bè. Nhưng lần này, tất cả ánh hào quang đó dường như đã bị Trần Bình An – người mà cậu ta từng khinh thường – chiếm mất. Sự chuyển biến bất ngờ từ một học sinh "đội sổ" trở thành học sinh xuất sắc nhất lớp của Trần Bình An khiến Lý Thành khó chịu. Đố kỵ và hoài nghi ngày càng lớn dần trong lòng cậu ta.
Ngồi ở bàn, Lý Thành không thể chịu được nữa. Hắn đứng dậy, giọng nói lạnh lùng và pha chút mỉa mai:
"Thưa thầy, em nghĩ thầy đang đặt quá nhiều kỳ vọng vào Trần Bình An rồi. Dù cậu ta có đỗ vào những ngôi trường hàng đầu đi chăng nữa, liệu gia đình nghèo khó của cậu ta có đủ sức để trang trải học phí không? Thầy đang gieo cho cậu ta hy vọng rồi lại để sự thật phũ phàng đánh bại ư? Thầy có nghĩ rằng có điều gì đó khuất tất ở đây không? Một người trước đây luôn là học sinh kém cỏi, đột nhiên tiến bộ vượt bậc chỉ trong hơn một tháng, điều này liệu có bình thường không? Ngay cả một thiên tài cũng khó mà đạt được điều này!"
Lời nói của Lý Thành khiến cả lớp rơi vào sự im lặng căng thẳng. Mọi người đều ngầm hiểu sự khó chịu trong giọng nói của cậu ta, nhưng đồng thời cũng không thể phủ nhận rằng có chút lý lẽ trong lời nói đó. Trần Bình An – người từng là học sinh đứng bét lớp – giờ đây vươn lên một cách khó tin, chẳng khác nào một bông hoa nở rực giữa sa mạc khô cằn. Sự tiến bộ đột ngột này quả thực gây ra sự hoài nghi cho không ít người.
Vị thầy giáo, đã nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy, nghe những lời của Lý Thành liền khẽ cau mày. Thầy hiểu rõ Lý Thành, biết rằng cậu ta đang ghen tỵ vì bị lu mờ trước sự thăng tiến bất ngờ của Trần Bình An. Nhưng cũng phải thừa nhận, việc Trần Bình An đạt được thành tích xuất sắc sau một khoảng thời gian ngắn là điều mà ngay cả thầy cũng cảm thấy khó tin.
Thầy suy nghĩ một lát, rồi nói, giọng điềm đạm nhưng cương quyết:
"Lý Thành, thầy hiểu những gì em đang cảm thấy. Việc Trần Bình An tiến bộ nhanh như vậy thực sự là điều mà chính thầy và các giáo viên khác cũng phải bất ngờ. Nhưng thầy có thể khẳng định với em rằng, trong suốt thời gian qua, mọi hoạt động học tập và thi cử của Trần Bình An đều được giá·m s·át rất kỹ lưỡng. Thành tích của em ấy không phải nhờ vào bất kỳ điều gì khuất tất. Mọi giáo viên dạy em ấy đều đã xác nhận rõ ràng, đây là kết quả từ nỗ lực và sự tập trung cao độ."
Lý Thành nghe vậy, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh. Dù cậu ta cố gắng kìm nén, nhưng sự bất mãn trong lòng vẫn lộ rõ.
Thầy giáo tiếp tục, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng không kém phần sắc bén:
"Về việc học phí, nhà trường đã thảo luận kỹ lưỡng. Nếu Trần Bình An đỗ vào một trong hai trường hàng đầu, chúng ta sẽ có các phương án hỗ trợ tài chính. Đây không chỉ là trách nhiệm của nhà trường mà còn là một đầu tư có tương lai. Chỉ cần cem ấy duy trì thành tích tốt, nhà trường sẽ tạo điều kiện hết sức để em ấy có thể học tập. Chúng ta luôn kỳ vọng vào em ấy, vì đây là cơ hội để Trần Bình An, và cả trường ta, ghi dấu ấn sau gần mười năm không có học sinh nào đỗ vào các trường danh giá."
Thầy nhìn Lý Thành một cách nghiêm túc hơn:
"Thầy biết em cũng là một học sinh ưu tú, có nhiều tiềm năng. Nhưng thầy cũng phải nói thẳng với em rằng, bên ngoài trường học này, còn rất nhiều người giỏi hơn em. Cạnh tranh sẽ khốc liệt hơn em tưởng rất nhiều. Với tư chất của em, em đã có nền tảng tốt và gia đình ủng hộ. Dù em không đỗ vào những trường hàng đầu, em vẫn có thể có tương lai tốt đẹp."
Thầy dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị:
"Còn đối với Trần Bình An, đây là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời em ấy. Em ấy không có nhiều cơ hội như em, và đây là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh. Đó cũng là lý do tại sao chúng ta đặt niềm tin vào em ấy. Nếu em cảm thấy không phục, thầy không cản em thử thách Bình An. Nhưng hãy nhớ, đây không phải là cuộc chiến giữa em và Trần Bình An, mà là cuộc chiến của mỗi người với chính bản thân mình."
Không gian lớp học lặng ngắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lý Thành và Băng Tử Huyên (Trần Bình An). Lý Thành nắm chặt tay, gương mặt cậu ta đỏ bừng vì tức giận.
Lý Thành đứng trước lớp, mắt nhìn thẳng về phía Băng Tử Huyên – người đang ngồi yên lặng giữa không gian căng thẳng. Lòng đầy tự mãn và đố kỵ, cậu ta cất tiếng thách thức, giọng nói rõ ràng, vang vọng trong phòng:
"Được rồi, nếu thầy đã nói vậy, em muốn xem hạt giống số một của trường có bản lĩnh đến đâu. Trần Bình An, cậu hãy giải cho tôi một câu đố. Nếu cậu không trả lời được, thì đừng nói gì về việc làm rạng danh cho ngôi trường này nữa."
Bầu không khí trong lớp bỗng trở nên ngột ngạt, mọi ánh mắt đều dồn vào Băng Tử Huyên. Một số học sinh bắt đầu thì thầm với nhau, còn thầy giáo chủ nhiệm đứng ở phía trên bục, mặt trầm ngâm, chờ đợi xem Lý Thành sẽ hỏi gì. Lý Thành tự tin nở một nụ cười nham hiểm, ánh mắt sáng lên như đã nắm chắc phần thắng.
"Đây là câu đố: 'Trong một căn phòng kín, không có cửa sổ hay bất kỳ lỗ hổng nào để ánh sáng vào. Trong phòng có một chiếc bàn, một ngọn đèn cầy, một que diêm, và một quyển sách. Cậu chỉ có thể sử dụng một trong các vật dụng này để chiếu sáng căn phòng. Vậy, làm thế nào để căn phòng sáng lên mà không cần đốt đèn cầy hoặc thắp que diêm?'"
Cả lớp im lặng. Một câu đố mẹo khó, đầy tính tư duy, và Lý Thành biết rõ điều này. Cậu ta nhìn sang thầy giáo chủ nhiệm, thấy ông cũng đang nhíu mày suy nghĩ, vẻ mặt không khỏi căng thẳng. Thầy giáo ngẫm nghĩ một lúc, rồi bất giác khẽ gật đầu, như thể hiểu được Lý Thành đang muốn thử thách Băng Tử Huyên ở mức độ cao nhất.
Lý Thành đứng đấy, cảm giác đắc thắng dâng trào trong lòng khi nhìn thấy Băng Tử Huyên ngồi im lặng. Thời gian dường như trôi qua chậm hơn bao giờ hết. Một số học sinh bắt đầu xì xào, tự hỏi liệu Băng Tử Huyên có thể trả lời được hay không. Sự im lặng kéo dài khiến Lý Thành càng tự tin hơn, hắn nghĩ thầm: "Hắn đã chịu thua rồi."
Nhưng chưa để nụ cười chiến thắng kịp hiện rõ trên mặt Lý Thành, Băng Tử Huyên từ từ ngẩng đầu lên. Vẻ mặt hắn vẫn bình thản, không chút biến sắc, và bằng giọng điềm đạm, hắn lên tiếng:
"Đây là câu đố cho con nít sao?"
Lý Thành khựng lại, nụ cười dần tắt trên môi. Một làn sóng bàng hoàng lan tỏa trong không khí khi cả lớp bắt đầu tập trung chú ý. Thầy giáo cũng ngước nhìn về phía Băng Tử Huyên, đầy sự tò mò. Không chần chừ, Băng Tử Huyên giải thích:
"Cậu đã bỏ qua một chi tiết quan trọng. Trong căn phòng kín đó, không có bất kỳ nguồn sáng nào có thể chiếu sáng, đúng không? Nhưng để 'căn phòng sáng lên'... chỉ cần mở quyển sách ra. Quyển sách là sách ánh sáng, mang tri thức. Mà tri thức chính là thứ chiếu sáng tâm hồn."
Cả lớp sững sờ trước câu trả lời đầy ẩn ý nhưng lại vô cùng hợp lý. Lý Thành đứng im lặng, miệng mở to vì kinh ngạc. Không ai ngờ rằng câu trả lời lại có thể là như vậy. Một số học sinh bắt đầu khẽ vỗ tay, và tiếng vỗ tay nhanh chóng lan tỏa khắp phòng học. Ngay cả thầy giáo chủ nhiệm, sau giây phút bất ngờ, cũng gật đầu khen ngợi:
"Thật tuyệt vời, đúng là tri thức mang lại ánh sáng."
Lý Thành bị choáng váng bởi câu trả lời hoàn hảo của Băng Tử Huyên. Cậu ta vốn nghĩ rằng mình sẽ khiến đối thủ bối rối và phải im lặng trước cả lớp, nhưng lại bị chính câu đố của mình đánh bại. Sự tự mãn trong lòng cậu ta bỗng chốc tan biến, thay vào đó là nỗi thất vọng và bực bội. Cậu ta không thể che giấu sự tức giận, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Băng Tử Huyên, sau khi giải thích xong, vẫn ngồi yên lặng như thể không có chuyện gì xảy ra. Hắn liếc nhìn Lý Thành, đôi mắt không tỏ vẻ kiêu ngạo hay chế giễu, mà chỉ đơn thuần lạnh nhạt. Giọng nói hắn vang lên, điềm đạm nhưng lại mang đầy thách thức:
"Lý Thành, câu hỏi vừa rồi chỉ là trò con nít. Nếu cậu đã thách thức tôi, thì bây giờ cậu có thể hỏi câu hỏi thực sự của cậu được chưa?"
Lý Thành, sau khi bị Băng Tử Huyên làm bẽ mặt trước cả lớp với câu đố trước đó, quyết không chịu thua. Cảm giác nhục nhã và tức giận dâng trào trong lòng, cậu ta biết mình cần làm gì đó thật lớn để lấy lại thể diện. Ánh mắt sắc lẹm của cậu ta rọi vào Băng Tử Huyên, người đang ngồi bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Bầu không khí trong lớp trở nên căng thẳng tột độ, tất cả học sinh đều im lặng theo dõi màn đối đầu này, sự tò mò và hồi hộp tràn ngập trong ánh mắt.
Lý Thành nở nụ cười lạnh, quyết định lần này sẽ tung ra một đòn chí mạng, một câu hỏi khó đến mức gần như không thể có đáp án, và hắn tin rằng với sức mạnh thơ văn của mình, Băng Tử Huyên sẽ phải chịu thua. Cậu ta cất giọng, đầy thách thức:
"Đúng là câu hỏi trước đó vẫn còn hơi dễ. Nhưng với câu này, tôi muốn xem cậu làm sao có thể trả lời được!"
Lý Thành khẽ ho một tiếng rồi ngâm nga, giọng hắn vang lên rõ ràng và từng chữ một như rót vào tai mọi người:
"Người không cát, hạt lại thành núi,
Sóng chẳng động, nước vẫn nhấp nhô.
Ngựa không chân, đường vẫn thẳng băng,
Thuyền không lái, bến bờ xa tít.
Câu trả lời ở đâu? Giải mã ra sao?"
Cả lớp lặng đi, không một tiếng động. Những ánh mắt hoang mang và ngạc nhiên hướng về Lý Thành, rồi chuyển sang nhìn Băng Tử Huyên. Đây không còn là một câu đố mẹo đơn giản, mà là một bài thơ đầy ẩn ý, mỗi câu đều chứa đầy sự trừu tượng, khơi gợi một loạt hình ảnh mơ hồ, khiến người ta không thể dễ dàng suy ra đáp án. Thậm chí, ngay cả thầy giáo chủ nhiệm cũng phải nhăn mặt, cố gắng suy ngẫm từng chữ từng câu.
**Sự căng thẳng tăng cao trong không gian** không ai dám nói gì. Lý Thành khoanh tay đứng đó, ánh mắt thách thức hướng về phía Băng Tử Huyên, lòng đầy tự tin rằng lần này đối thủ của mình sẽ không thể nào thoát được. Cậu ta tin rằng câu thơ này khó đến mức ngay cả những người uyên bác cũng khó lòng tìm ra câu trả lời.
Băng Tử Huyên ngồi yên lặng, nhìn xuống bàn. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh như trước, không một chút biến sắc trước thách thức. Rồi từ từ, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhưng không kém phần sắc bén. Một nụ cười nhạt hiện trên môi hắn, giọng nói điềm đạm vang lên:
"Cậu nghĩ câu này khó đến mức không có lời giải? Được thôi, để tôi giải từng câu cho cậu nghe."
Cả lớp ngay lập tức chuyển từ trạng thái căng thẳng sang trạng thái chờ đợi. Băng Tử Huyên đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía bảng, vừa đi vừa nói, giọng của hắn trầm ấm nhưng đầy sức thuyết phục:
"Câu đầu tiên: 'Người không cát, hạt lại thành núi.' Nghe có vẻ vô lý, nhưng thật ra chỉ là một cách ẩn dụ. Ở đây, 'cát' có thể hiểu là thời gian, là sự tích tụ nhỏ nhặt của công sức và cố gắng. Không cần nhiều, chỉ cần từng hạt, rồi từng hạt sẽ tạo thành cả núi lớn. Ý nghĩa sâu xa của câu này là gì? Chính là nói về sự kiên trì, không cần gấp gáp, chỉ cần nỗ lực đều đặn, nhỏ bé có thể tạo nên kỳ tích."
Hắn dừng lại một chút, để những lời của mình ngấm vào không gian lớp học. Nhiều học sinh bắt đầu gật gù, hiểu ra ý nghĩa ẩn sau câu thơ.
Rồi hắn tiếp tục:
"Câu thứ hai: 'Sóng chẳng động, nước vẫn nhấp nhô.' Đây là một hình ảnh rất đẹp. Sóng không động, mà nước vẫn nhấp nhô, đó chính là ẩn dụ cho trạng thái bên ngoài có vẻ bình lặng nhưng bên trong luôn biến đổi. Giống như lòng người, bề ngoài có thể giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng luôn có sóng ngầm cuộn chảy. Điều này nhắc nhở chúng ta rằng không phải lúc nào mọi chuyện cũng như vẻ ngoài của nó."
Những lời giải thích của Băng Tử Huyên rõ ràng và sắc sảo, khiến cả lớp chăm chú lắng nghe. Ngay cả thầy giáo cũng gật đầu tán thưởng. Hắn tiếp tục giải thích câu thứ ba:
"‘Ngựa không chân, đường vẫn thẳng băng.’ Đây là một hình ảnh khá trừu tượng, nhưng nếu ta suy nghĩ kỹ, ‘ngựa không chân’ có thể là ẩn dụ cho suy nghĩ, cho tư tưởng. Tư tưởng thì không có chân, nhưng nó có thể chạy rất xa, vượt qua mọi giới hạn. Con đường thẳng băng chính là sự lý tưởng, là mục tiêu mà suy nghĩ hướng đến. Chỉ cần tư tưởng mạnh mẽ, không cần chân mà vẫn có thể tiến tới tương lai."
Lớp học bây giờ gần như hoàn toàn bị cuốn hút vào từng lời của Băng Tử Huyên. Không còn tiếng xì xào, chỉ có sự chăm chú lắng nghe.
"Câu cuối cùng: 'Thuyền không lái, bến bờ xa tít.' Thuyền không có lái thì làm sao đến được bờ? Đúng không? Đây chính là ẩn dụ cho cuộc đời. Con người không có mục tiêu, không có định hướng, giống như thuyền không lái, sẽ mãi mãi trôi dạt không biết đi về đâu. Bến bờ xa tít, chính là những ước mơ, những đích đến trong cuộc sống, mà nếu không có định hướng rõ ràng, chúng ta sẽ chẳng bao giờ đạt được."
Băng Tử Huyên kết thúc phần giải thích của mình bằng một giọng trầm, đầy sức nặng, khiến cả lớp dường như chìm trong suy tư. Mọi người đều ngỡ ngàng trước sự sâu sắc và thấu hiểu mà hắn mang lại. **Tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên từ nhiều góc lớp** và một vài học sinh không giấu nổi vẻ thán phục trong ánh mắt. Thầy giáo chủ nhiệm đứng đó, im lặng nhưng trên mặt nở một nụ cười hài lòng.
Sau khi giải thích xong, Băng Tử Huyên quay lại phía Lý Thành, ánh mắt lạnh lẽo nhưng đầy kiên định:
"Cậu nghĩ câu hỏi này sẽ làm khó tôi? Thật ra chỉ là vấn đề tư duy và cách nhìn nhận vấn đề. Thơ văn, như cuộc đời, đều có cách giải riêng. Nhưng vấn đề của cậu là cậu đã nhìn mọi thứ qua lăng kính quá hẹp. Tôi đã trả lời xong, cậu còn câu hỏi nào khác không?"
Lý Thành đứng đó, mặt tái mét, tay siết chặt lại thành nắm đấm. Hắn không thể ngờ rằng Băng Tử Huyên lại có thể giải thích trọn vẹn từng câu thơ một cách rõ ràng và mạch lạc đến vậy. Sự tức giận và bất lực trào dâng trong lòng, nhưng cậu ta không thể nói thêm lời nào. Cả lớp giờ đây đều đã thấy rõ ai là người thắng trong màn đối đầu này.
Không ai có thể phủ nhận tài năng và bản lĩnh của Băng Tử Huyên nữa.
Sau khi nhận thấy không khí trong lớp đang trở nên căng thẳng và nghiêm trọng sau màn đối đầu giữa Lý Thành và Băng Tử Huyên, thầy giáo chủ nhiệm khẽ hắng giọng, cố gắng tìm cách đánh trống lảng để làm dịu tình hình. Ông biết rằng nếu tiếp tục để câu chuyện này kéo dài, không chỉ ảnh hưởng đến tinh thần của học sinh mà còn làm giảm bớt ý nghĩa của buổi học cuối cùng trước kỳ thi quan trọng.
Thầy giáo bước lên phía bục giảng, vỗ tay hai lần để thu hút sự chú ý của cả lớp. Ông nói bằng giọng trầm tĩnh nhưng có chút nghiêm nghị:
"Được rồi, tất cả các em hãy ngồi lại vào vị trí của mình. Chúng ta còn một số việc cần nói trước khi kỳ thi đến gần."
Tiếng ghế kéo nhẹ vang lên khi cả lớp đồng loạt ngồi xuống, ánh mắt học sinh vẫn dõi theo thầy giáo, một phần vì tò mò, một phần vì biết rằng thời gian này là quan trọng nhất. Bầu không khí lắng xuống, chỉ còn lại sự trầm lắng của những tâm hồn đang hồi hộp chờ đợi lời căn dặn của thầy.
Thầy giáo nhìn quanh lớp, từng khuôn mặt quen thuộc của những học sinh mà ông đã dạy suốt ba năm qua. Lòng ông dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa là niềm tự hào, vừa là chút bồi hồi, nuối tiếc. Rồi ông nói:
"Các em, chỉ còn một tuần nữa thôi là kỳ thi đại học sẽ đến. Thầy biết, khoảng thời gian này các em đều rất lo lắng, căng thẳng và mệt mỏi. Nhưng thầy muốn nhắc nhở các em rằng, chúng ta đã cùng nhau đi suốt một chặng đường dài, đã vượt qua biết bao khó khăn. Thầy tin rằng các em đều có khả năng đạt được kết quả tốt nếu như tập trung và nỗ lực hết mình trong tuần cuối này."
Ông dừng lại một chút, ánh mắt dõi về phía xa như đang nhớ lại những ngày tháng đã qua, rồi tiếp tục:
"Các em không chỉ thi vì bản thân mình, mà còn vì những người luôn đứng sau ủng hộ, vì gia đình, vì những thầy cô đã đồng hành cùng các em suốt thời gian qua. Nhưng quan trọng hơn cả, hãy thi vì chính tương lai của các em. Kỳ thi này có thể là cánh cửa mở ra rất nhiều cơ hội, và thầy tin rằng với sự chăm chỉ của các em, bất kể kết quả ra sao, các em đều đã làm hết sức mình."
Thầy giáo ngừng lại, ánh mắt ông nhìn lướt qua từng học sinh một lần nữa. Đến đây, giọng ông trở nên ấm áp hơn:
"Thầy biết rằng có những em trong lớp, đặc biệt là Trần Bình An và Lý Thành, đang được kỳ vọng rất nhiều. Nhưng thầy muốn nhấn mạnh rằng không có ai trong lớp này là không quan trọng. Dù cho kết quả thi thế nào, các em đều là niềm tự hào của thầy. Đừng quá áp lực, hãy tin vào bản thân và cố gắng hết sức có thể. Đó mới là điều quan trọng nhất."
Bầu không khí trong lớp dịu lại, những lời nói của thầy như làn gió mát thổi qua tâm trí căng thẳng của từng học sinh. Tất cả ngồi yên lặng, thấm nhuần từng câu từng chữ, biết rằng đây là những lời cuối cùng mà thầy muốn gửi gắm trước khi họ bước vào trận chiến lớn nhất trong cuộc đời học sinh của mình.
Thầy giáo mỉm cười nhẹ, nụ cười hiền lành và tràn đầy hy vọng. Ông nói thêm, giọng có chút khàn đi vì xúc động:
"Cuối cùng, thầy chỉ muốn chúc tất cả các em sẽ có một kỳ thi thật tốt, đạt được những mục tiêu mà các em đã đặt ra. Sau này, dù các em có đi đến đâu, làm gì, thầy mong rằng các em sẽ không quên những ngày tháng chúng ta đã có với nhau, và đừng bao giờ quên thầy."
Nghe đến đây, cả lớp bỗng dưng đứng dậy một cách đồng loạt. Không ai bảo ai, tất cả học sinh cúi người thật sâu trước thầy giáo của mình. Đó không chỉ là lời cảm ơn dành cho người đã tận tụy dìu dắt họ suốt ba năm qua, mà còn là sự tri ân sâu sắc cho những gì ông đã hy sinh vì họ.
Thầy giáo đứng đó, nhìn thấy hình ảnh các học trò cúi chào mình, lòng ông dâng lên một niềm xúc động khó tả. Mắt ông hơi ngấn nước, nhưng ông cố giữ bình tĩnh, khẽ giọng nói:
"Thầy cảm ơn các em. Sau này, dù có thế nào, đừng quên thầy là được."
Cả lớp vẫn giữ tư thế cúi chào thật sâu trong vài giây, trước khi từ từ đứng thẳng lên. Một khoảnh khắc lặng lẽ, đầy ý nghĩa, không ai nói gì, nhưng tất cả đều hiểu rằng đây là giây phút chia tay đáng nhớ.
Khi buổi học kết thúc, từng học sinh lần lượt thu dọn sách vở, cẩn thận bước ra khỏi lớp, không quên ngoái lại nhìn thầy giáo lần cuối. Thầy đứng ở bục giảng, nhìn theo từng bước chân của các em, lòng thầm cầu nguyện cho tương lai sáng lạn của những đứa trẻ mà ông đã xem như con.
Ngày hôm đó, tiếng chuông trường vang lên như tiếng báo hiệu cho sự kết thúc của một chặng đường và sự khởi đầu của một hành trình mới.