Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 57: Cuốn nhật ký nhỏ

Chương 57: Cuốn nhật ký nhỏ


Băng Tử Huyên ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn học cũ kỹ, chiếc bàn đã sờn mòn qua năm tháng, những vết trầy xước và vết mực loang lổ như dấu tích của sự nghèo khó và vất vả. Căn phòng nơi hắn ngồi cũng chẳng khá hơn, với những mảng tường bong tróc, vài chiếc ghế đơn sơ, ánh sáng duy nhất phát ra từ một bóng điện nhỏ nối với bộ phận tích điện. Cả căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng gió lùa qua những tán cây ngoài hiên và tiếng vo ve của đám muỗi, vốn là nỗi phiền toái của nơi này.

Băng Tử Huyên, dưới lớp vỏ bọc Trần Bình An, chầm chậm lật từng trang sách đã cũ nát. Những trang giấy đã ngả vàng, góc cạnh đã bị rách nát, dấu vết của nhiều năm sử dụng mà chẳng có còn đủ tiền mua mới. Cây bút bi trên tay hắn là vật dụng duy nhất còn nguyên vẹn, nhưng nếu chẳng may hết mực, hắn cũng không chắc sẽ kiếm đâu ra tiền để mua một chiếc bút mới. Cảm giác bất lực trước hoàn cảnh nghèo khó khiến hắn không khỏi chạnh lòng.

Tuy vậy, Băng Tử Huyên không một lần than vãn, hắn vốn đã trải qua những thời khắc khó khăn cùng mẹ từ nhỏ, và giờ đây khi sống dưới thân phận của Trần Bình An trong căn nhà nghèo này, hắn chỉ xem đó như một trải nghiệm tạm thời. Chỉ có điều, điều duy nhất khiến hắn không chịu được là cái bóng điện yếu ớt, cùng đám muỗi lúc nhúc mỗi khi đêm xuống, nhưng hắn cũng dần học cách chấp nhận. Căn nhà của Trần Bình An được bao bọc bởi cây cối rậm rạp, chính sự nghèo khó này càng làm cho cuộc sống của hắn thêm phần khó khăn.

Dẫu vậy, giữa cuộc sống thiếu thốn ấy, Băng Tử Huyên cảm nhận được một điều mà không tiền bạc nào có thể mua được: tình thương vô bờ bến của mẹ Trần Bình An. Bà là một người phụ nữ chưa đến năm mươi, nhưng dấu hiệu lão hóa đã hiện rõ trên gương mặt. Những nếp nhăn nơi khóe mắt, mái tóc đã điểm bạc, tất cả như phản chiếu cuộc sống vất vả mà bà đã gánh chịu để nuôi nấng con trai mình. Mỗi khi nhìn thấy mẹ của Trần Bình An, lòng Băng Tử Huyên lại dâng lên một cảm giác thương xót khó tả, như thể có một sợi dây vô hình kéo tâm hồn hắn lại gần hơn với người phụ nữ này.

Trong lúc hắn ngồi chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn vào khoảng không trước mặt, lòng ngập tràn những suy nghĩ vu vơ, thì giọng nói nhẹ nhàng của mẹ Trần Bình An vang lên từ ngoài phòng:

"Bình An, mẹ đã chuẩn bị bữa tối xong rồi. Con hãy dừng bút ra ăn chút gì đi. Cả ngày nay con đã cặm cụi học rồi, dù sắp thi nhưng mẹ nghĩ con cũng nên dành thời gian để nghỉ ngơi một chút. Chỉ khi đầu óc thoải mái thì mới tiếp thu được nhiều kiến thức hơn."

Giọng nói ấy nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa bao yêu thương và lo lắng. Nó như kéo Băng Tử Huyên trở lại thực tại, khiến hắn thoát khỏi những suy nghĩ mông lung của mình. Hắn nhìn cuốn sách trước mặt, thở dài nhẹ rồi gập lại. Giọng hắn khẽ đáp vọng ra:

"Vâng, con biết rồi."

Lời nói vang lên trong không gian yên tĩnh của căn nhà, mang theo sự ấm áp hiếm hoi giữa cuộc sống thiếu thốn. Nghe thấy câu trả lời của hắn, tiếng bước chân của mẹ Trần Bình An dần nhỏ đi, để lại Băng Tử Huyên ngồi một mình trong căn phòng.

Hắn ngồi im lặng, lòng chợt dâng lên một cảm giác biết ơn sâu sắc đối với người phụ nữ đã hy sinh cả đời để nuôi nấng một đứa con trai duy nhất trong gia cảnh nghèo khó này. Dù cuộc sống vất vả, bà vẫn dành cho con mình tất cả những gì tốt đẹp nhất, từ tình yêu thương vô điều kiện đến sự hy sinh lặng lẽ không lời than thở.

Băng Tử Huyên đứng dậy, đôi chân bước nhẹ nhàng nhưng lòng hắn nặng trĩu. Căn phòng nhỏ bé sau lưng dường như ngày càng trở nên chật chội trong suy nghĩ của hắn, một không gian mà cái nghèo khó hiện hữu trong từng ngóc ngách. Hắn rời khỏi bàn học, đôi mắt nhìn lướt qua góc phòng nơi chiếc bóng đèn yếu ớt vẫn lập lòe, rồi lặng lẽ tiến về phía phòng bếp, nơi mẹ của Trần Bình An đang chờ đợi hắn.

Khi vừa bước tới ngưỡng cửa, hắn đã thấy bà ngồi đó, nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt đã hằn sâu những dấu hiệu của tuổi tác và khó nhọc. Bà mỉm cười đầy yêu thương khi thấy hắn đến, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng mưa rơi trên mái nhà cũ kỹ:

"Con tới nhanh ngồi xuống đi, đồ ăn nguội hết bây giờ."

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, vâng lời mà không nói gì thêm. Hắn ngồi xuống bàn, ánh mắt vô tình lướt qua đĩa thịt nhỏ nằm ở giữa mâm cơm. Thoáng chốc, hắn ngạc nhiên không thể che giấu. Từ ngày hắn hóa thân thành Trần Bình An, những bữa cơm đơn sơ chỉ toàn rau và một vài món ăn nghèo nàn đã trở thành quen thuộc. Đôi khi, nếu may mắn, hắn mới có được một con cá nhỏ để thêm chút hương vị vào bữa ăn. Nhưng lần này... có thịt! Tuy không nhiều, nhưng đủ khiến hắn cảm thấy như đang mơ. Trong suốt khoảng thời gian sống dưới cái tên Trần Bình An, đây là bữa cơm xa xỉ nhất mà hắn từng thấy.

Băng Tử Huyên nhìn vào đĩa thịt kia, vẫn không thể tin vào mắt mình. Hắn ngước lên, ánh mắt đầy thắc mắc:

"Mẹ... chỗ thịt này mẹ lấy ở đâu?"

Mẹ của Trần Bình An ban đầu mỉm cười, nhưng đôi mắt bà thoáng chút lúng túng, rõ ràng bà đang che giấu điều gì đó. Bà trả lời, giọng khẽ khàng như muốn trấn an hắn:

"À... chỉ là mẹ có chút tiền để dành, muốn mua cho con ăn một bữa cho đàng hoàng trước kỳ thi thôi mà."

Băng Tử Huyên không tin lời biện minh ấy. Hắn chăm chú nhìn mẹ Trần Bình An, nhận ra sự ngập ngừng trong giọng nói của bà. Sau một lúc phá bỏ lớp vỏ biện minh ấy, bà thở dài, cúi đầu rồi nhẹ nhàng thú nhận:

"Mẹ... mẹ đã lấy phần hồi môn của mẹ, cái phần mẹ đã giữ lại từ hồi cưới cha con... mẹ mang đi cầm được một ít tiền. Mẹ muốn mua chút thịt cho con ăn, để có sức mà ôn thi. Số tiền còn lại, mẹ đã mua thêm vài thứ cần thiết cho con trước ngày thi rồi."

Nghe xong, lòng Băng Tử Huyên chợt thắt lại. Một cảm giác vừa xót xa vừa day dứt dâng lên trong tim. Hắn nhìn mẹ Trần Bình An, người phụ nữ đã hy sinh tất cả cho con trai mình, không chỉ là tình yêu thương mà còn cả những kỷ vật quý giá cuối cùng bà còn giữ lại từ cha của Trần Bình An.

"Mẹ... sao mẹ lại ngốc như vậy? Mẹ có tiền thì nên mua thuốc chữa bệnh ho của mẹ trước chứ, con nghe thấy mỗi đêm mẹ ho không ngừng mà trong lòng... con thật sự không chịu nổi."

Băng Tử Huyên ngừng lại, mắt nhìn bà đầy lo lắng. Tiếng ho khan của bà vẫn vang lên trong đêm, mỗi lần hắn nghe thấy đều cảm nhận rõ sự đau đớn mà bà phải chịu đựng. Mặc dù đây chỉ là huyễn cảnh, nhưng cảm xúc của hắn lại vô cùng chân thực. Dù người phụ nữ trước mặt không phải mẹ hắn, nhưng hắn đã hoàn toàn nhập vai Trần Bình An, cảm nhận được nỗi đau và sự lo lắng của người con trai đối với người mẹ yêu thương.

Mẹ Trần Bình An mỉm cười, ánh mắt bà dịu dàng nhưng kiên định. Bà nói, giọng đầy yêu thương:

"Con không cần lo cho mẹ. Mẹ khỏe mà, chỉ cần thấy con thi tốt, thành đạt là mẹ vui rồi. Thuốc men mẹ vẫn còn, con cứ yên tâm. Đây là kỳ thi quan trọng nhất đời con, mẹ muốn con có đủ sức khỏe và tinh thần để vượt qua. Con là niềm hy vọng của mẹ, của cả nhà mình."

Băng Tử Huyên không nói gì thêm. Hắn biết, bà có lý do của mình, và hắn cũng không thể làm gì để thay đổi được điều đó. Điều duy nhất mà hắn có thể làm bây giờ, là đặt hết tâm huyết vào kỳ thi sắp tới, để không phụ lòng người mẹ đã hy sinh mọi thứ vì hắn. Lòng hắn trĩu nặng, nhưng cùng lúc lại dâng lên một quyết tâm mạnh mẽ.

Hắn nhìn mẹ Trần Bình An, ánh mắt đầy biết ơn nhưng cũng kiên định, như một lời hứa thầm lặng: dù khó khăn thế nào, hắn sẽ không để bà phải thất vọng.

Sau bữa tối, Băng Tử Huyên nhanh nhẹn đứng dậy, thu dọn bát đũa, rồi nhẹ nhàng giúp mẹ của Trần Bình An sắp xếp lại gian bếp nhỏ. Những động tác quen thuộc dường như đã trở thành thói quen trong khoảng thời gian hắn hóa thân thành Trần Bình An. Khi mọi thứ đã ngăn nắp, hắn quay lại nhìn mẹ Trần Bình An với ánh mắt đầy cảm kích, rồi xin phép:

"Mẹ à, con ra ngoài một lúc hít thở không khí nhé."

Nghe hắn nói vậy, mẹ Trần Bình An ngước lên, đôi mắt lo lắng nhưng vẫn dịu dàng như mọi khi:

"Con đi đâu muộn vậy? Ngoài trời tối rồi đấy."

Băng Tử Huyên mỉm cười nhẹ, cố gắng tỏ ra bình thản: "Con chỉ ra ngoài hít thở một chút thôi, con sẽ về sớm mà, mẹ đừng lo."

Mẹ Trần Bình An nhìn hắn vài giây, rồi gật đầu. Bà không nói thêm, chỉ căn dặn nhẹ nhàng:

"Vậy con nhớ về sớm nhé, đừng để trời quá khuya mà về muộn."

Băng Tử Huyên cúi đầu đáp lại lời dặn dò, giọng nói chân thành:

"Dạ vâng, mẹ cứ yên tâm. Mẹ cũng ngủ sớm đi nhé, phần việc say gạo và bóc ngô kia để con về làm, mẹ không cần phải lo."

Nghe đến đó, mẹ Trần Bình An hơi ngạc nhiên, vội từ chối:

"Không được đâu con, mẹ làm được mà, con cứ để mẹ lo."

Nhưng Băng Tử Huyên khẽ cười, giọng thuyết phục hơn:

"Mẹ ạ, con biết mẹ đã làm việc cả ngày rồi, để những việc này con làm cho. Mẹ cần nghỉ ngơi, con sẽ về sớm để giúp mẹ, mẹ cứ yên tâm ngủ ngon, nhé?"

Lời nói chân thành và dịu dàng của hắn cuối cùng cũng khiến bà dịu lại. Mẹ Trần Bình An khẽ thở dài, rồi đồng ý. Bà không nỡ từ chối nữa khi thấy ánh mắt kiên định của hắn.

"Thôi được, mẹ nghe con. Nhưng con phải về sớm đấy."

Băng Tử Huyên gật đầu, rồi tiến ra ngoài. Khi bước qua cánh cửa cũ kỹ, tiếng gỗ mục kêu lên khe khẽ dưới chân hắn, hắn cảm thấy đôi mắt của mẹ Trần Bình An vẫn dõi theo từ phía sau. Trước khi ra khỏi cổng gỗ, hắn khẽ quay lại, nhìn bà một lần nữa. Ánh mắt ấy chứa đựng biết bao lo lắng, yêu thương. Băng Tử Huyên nhìn bà, mỉm cười và khẽ gật đầu, như để trấn an bà rằng hắn sẽ sớm quay về, rằng mọi thứ sẽ ổn.

Bàn tay hắn chạm nhẹ lên cánh cửa gỗ cũ, đẩy nó lại một cách cẩn thận, không để tiếng động quá lớn làm phiền lòng bà. Khi cánh cửa đóng lại, tiếng gió nhẹ thổi qua, mang theo những cơn gió lạnh của đêm khuya, nhưng lòng hắn vẫn ấm áp bởi tình yêu thương của người mẹ này.

Băng Tử Huyên bước chậm rãi trên con đường đất nhỏ trước nhà, không gian tĩnh lặng và mờ ảo dưới ánh trăng non. Gió khẽ thổi qua, mang theo hơi thở lạnh lẽo của đêm khuya, nhưng trong lòng hắn lại trào dâng một cảm giác gì đó sâu sắc, khó tả. Hắn đưa tay vào túi áo, lấy ra một cuốn sổ nhỏ đã cũ nát theo thời gian – cuốn nhật ký của Trần Bình An. Cuốn sổ này, Băng Tử Huyên đã đọc được hơn phân nửa, và nhờ nó, hắn đã hiểu thêm rất nhiều về con người thật của Trần Bình An trước kia, trước khi hắn nhập vào thân xác ấy.

Mở cuốn sổ ra dưới ánh trăng mờ, Băng Tử Huyên lật qua từng trang, từng dòng chữ viết tay xiêu vẹo của Trần Bình An như đang hiện lên một câu chuyện dài buồn bã. Những trang đầu tiên là những ký ức của cậu bé Trần Bình An khi còn nhỏ, khi cậu còn là bạn thân của Lý Thành và Thanh Lan. Ba người đã từng có những ngày tháng chơi đùa vô tư, những kỷ niệm mà trong mắt Trần Bình An là thời gian đẹp đẽ nhất. Cậu viết về những lần cả ba cùng nhau chạy chơi dưới những tán cây, cùng chia sẻ những ước mơ trẻ con mà chẳng lo toan gì về tương lai.

Nhưng dần dần, mối quan hệ ấy bắt đầu thay đổi. Khi cả ba lớn lên, Lý Thành dần trở thành "ngôi sao sáng" trong lớp học, với thành tích vượt trội và ngoại hình sáng sủa. Thanh Lan cũng trở nên xinh đẹp, dịu dàng hơn theo thời gian, và điều đó khiến Trần Bình An càng ngày càng cảm thấy mình kém cỏi và thua thiệt. Trong cuốn sổ, Trần Bình An ghi lại những lần Thanh Lan và Lý Thành trò chuyện, những lần hai người cùng nhau học nhóm, hay đơn giản chỉ là nụ cười của Thanh Lan khi nhìn Lý Thành.

"Cô ấy cười rất đẹp," dòng chữ trên trang giấy run rẩy, như thể Trần Bình An đã viết trong một cơn xúc động mãnh liệt. "Nhưng nụ cười ấy không dành cho mình."

Băng Tử Huyên dừng lại ở đoạn đó, trong lòng cảm nhận một sự đồng cảm kỳ lạ. Hắn tiếp tục đọc, từng dòng từng chữ, càng đọc càng hiểu rõ nỗi đau mà Trần Bình An đã phải chịu đựng trong suốt quãng thời gian ấy. Mặc dù rất thích Thanh Lan, Trần Bình An chưa bao giờ dám thổ lộ tình cảm của mình. Cậu tự cho rằng mình quá thua kém Lý Thành – một người vừa đẹp trai, nhà giàu, lại thông minh và thành tích học tập xuất sắc. So với Lý Thành, Trần Bình An chỉ là một chàng trai nghèo, học lực kém, và vẻ ngoài không có gì nổi bật.

Nhưng điều khiến Băng Tử Huyên chú ý nhất chính là cách Trần Bình An lý giải những hành động của Lý Thành đối với Thanh Lan. Trần Bình An đã từng nhiều lần chứng kiến Lý Thành lạnh nhạt, thậm chí đôi khi còn đối xử không tốt với cô. Nhưng thay vì oán trách, Trần Bình An lại tự thuyết phục mình rằng "Lý Thành cũng có nỗi khổ riêng" – rằng vì áp lực từ gia đình giàu có, và những lời ra tiếng vào từ bạn bè, nên Lý Thành mới đối xử với Thanh Lan như vậy. Trần Bình An vẫn tin rằng, ẩn sau vẻ lạnh lùng đó, Lý Thành thực sự quan tâm đến Thanh Lan, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.

Những trang sau đó là những lần Trần Bình An tự trách mình, tự coi mình là "kẻ thất bại" trong mọi mặt. "Tôi vừa xấu xí, vừa nghèo, học tập cũng chẳng ra gì. Tôi có tư cách gì để ở bên cô ấy?" – dòng chữ ấy được viết đi viết lại, như một lời tự vấn đầy cay đắng. Băng Tử Huyên cảm nhận được nỗi đau thầm kín mà Trần Bình An đã phải chịu đựng, sự mặc cảm về bản thân, và nỗi bất lực khi không thể bảo vệ được người con gái mà cậu yêu thương.

Có những đoạn trong sổ nhật ký, Trần Bình An viết về những lần Thanh Lan buồn, những giọt nước mắt lặng lẽ của cô khi Lý Thành vô tình làm tổn thương cô. Trần Bình An cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy cô khóc, như "con dao cứa vào tim" – nhưng cậu không bao giờ đủ dũng cảm để đứng ra bảo vệ cô. Những lần muốn ra mặt đều kết thúc trong thất bại, bởi Lý Thành luôn có sức mạnh và sự ủng hộ từ mọi người xung quanh, trong khi Trần Bình An chỉ là kẻ đứng ngoài rìa xã hội, không ai quan tâm đến.

Băng Tử Huyên lật đến trang cuối cùng của cuốn sổ, nơi chỉ có một từ duy nhất được viết to, rõ ràng: "Kết thúc." Một sự chấm dứt mà Trần Bình An đã tự đặt ra cho mình, như thể mọi hy vọng, mọi ước mơ của cậu về Thanh Lan và về cuộc sống đã hoàn toàn tan vỡ.

Đọc xong những dòng hồi ức trong cuốn nhật ký, Băng Tử Huyên không thể kiềm chế được cảm giác chán ghét đang dâng trào trong lòng. Hắn ghét cái cách mà Trần Bình An luôn tự khinh miệt chính mình, coi bản thân như kẻ thất bại không có giá trị. Hắn căm ghét sự nhút nhát, yếu đuối của một người không dám đối mặt với thực tại, người luôn tìm cớ để biện minh cho những thất bại của mình thay vì đứng dậy và chiến đấu.

Trong mắt Băng Tử Huyên, Trần Bình An không chỉ là một kẻ kém cỏi về năng lực mà còn thiếu cả tinh thần chiến đấu. Hắn tự trách mình không hợp với Thanh Lan, nhưng thực tế là hắn chưa từng đủ can đảm để thay đổi số phận. Băng Tử Huyên khinh thường cái suy nghĩ rằng "mình không xứng đáng" – suy nghĩ chỉ tồn tại ở những kẻ thất bại, những kẻ chỉ biết đứng ngoài lề cuộc sống mà không bao giờ đủ dũng khí để bước vào.

"Một kẻ như hắn, đúng là không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi đó và than thở," Băng Tử Huyên nghĩ, nỗi tức giận trào dâng. Hắn nhớ đến những dòng Trần Bình An viết về Lý Thành, cái cách mà Trần Bình An vẫn cố gắng biện minh cho những hành động của Lý Thành, nói rằng đó chỉ là do áp lực từ xã hội, từ gia đình. Thật nực cười. **"Lý Thành rõ ràng là kẻ bắt nạt, là kẻ lợi dụng sự yếu đuối của kẻ khác để thỏa mãn cái tôi ích kỷ của mình. Vậy mà Trần Bình An còn cố tìm cách lừa dối chính bản thân, tự huyễn hoặc rằng mọi thứ không phải như vậy, chỉ vì không muốn mất đi những kỷ niệm đẹp từ thời thơ ấu."

Điều khiến Băng Tử Huyên ghét cay ghét đắng nhất là việc Trần Bình An chẳng hề dành nhiều tình cảm cho mẹ mình, người phụ nữ đã hy sinh tất cả để nuôi dạy cậu, để cậu có một cuộc sống đàng hoàng. Trong suốt cuốn nhật ký, rất ít khi Trần Bình An nhắc đến mẹ mình, như thể bà chỉ là một phần phụ thuộc nhỏ bé trong cuộc đời cậu. Điều này khiến Băng Tử Huyên càng thêm tức giận. "Làm sao một người có thể vô tâm với mẹ mình đến thế? Người đã hy sinh cả cuộc đời vì hắn, mà đổi lại chỉ là sự hời hợt, lạnh nhạt này ư?"

Băng Tử Huyên nghiến răng, cảm giác bất bình trong lòng càng lúc càng lớn. Nếu Trần Bình An thực sự biết yêu thương mẹ mình, hắn đã không trở thành kẻ thất bại đến mức suýt bị đuổi học nhiều lần như vậy. Hắn không phải là kẻ thiếu thông minh hay tư chất, mà chính là vì sự lười biếng, vô trách nhiệm với cuộc đời mình. Trần Bình An đã tự dán nhãn mình là "kẻ thất bại," và thay vì cố gắng thoát ra, hắn lại chìm đắm trong cái vũng lầy tự thương hại, tự cho rằng mọi nỗ lực đều sẽ vô ích.

"Đúng là tư duy của một kẻ thất bại thực sự," Băng Tử Huyên thầm nghĩ. Sự nhu nhược, hèn nhát, không chịu phấn đấu của Trần Bình An chỉ khiến hắn thêm thương xót cho người mẹ đã hy sinh cả cuộc đời cho con trai. Bà không đáng phải gánh chịu nỗi đau vì một kẻ không biết trân trọng tình yêu thương của mình.

Nhìn lại những dòng chữ trong cuốn sổ, Băng Tử Huyên càng thêm khinh thường Trần Bình An. Kẻ không đủ dũng khí để bảo vệ người mình yêu, không đủ can đảm để đối mặt với cuộc đời, lại luôn trốn tránh bằng cách đổ lỗi cho hoàn cảnh. Những suy nghĩ ấy chỉ khiến hắn càng thấy Trần Bình An thật đáng thương nhưng cũng đáng khinh – một kẻ quá yếu đuối để có thể thay đổi số phận, và cuối cùng, đã tự kết thúc tất cả bằng một sự thỏa hiệp đầy thất bại.

"Cái kết của hắn... hoàn toàn xứng đáng," Băng Tử Huyên nghĩ, lạnh lùng gập cuốn sổ lại. "Kẻ nhu nhược như hắn, bị đ·ánh đ·ập, bị tổn thương, không thể đáp lại tình yêu của người khác... tất cả những điều đó, hắn đều tự chuốc lấy."

Cảm xúc này, mặc dù là của Băng Tử Huyên, nhưng cũng là sự thấu hiểu và đồng cảm với những người mẹ khắp thế gian, những người đã hy sinh vì con cái mà không bao giờ mong được đền đáp. Trong tâm trí Băng Tử Huyên, Trần Bình An không còn là một người xa lạ – hắn là hình ảnh của chính những kẻ không biết quý trọng những điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Lần này, Băng Tử Huyên ra ngoài không phải để hít thở không khí như lời đã nói với mẹ Trần Bình An, mà có mục đích khác hẳn. Trong những dòng nhật ký của Trần Bình An dường như ẩn chứa một bí mật kỳ lạ mà Băng Tử Huyên không thể bỏ qua. Trong đó, có một đoạn khiến hắn cảm thấy bất thường đến rợn người. Trần Bình An đã nhắc đến một người bạn kỳ lạ mà hắn gặp trong khu rừng gần nhà – một người bạn không bao giờ xuất hiện dưới ánh sáng ban ngày và chỉ lộ diện vào lúc màn đêm buông xuống.

Theo những ghi chép trong nhật ký, khu rừng này cách nhà Trần Bình An khoảng 2,5 km. Trần Bình An miêu tả rằng lần đầu tiên hắn gặp người bạn này là trong một đêm m·ưa b·ão. Hôm đó, Trần Bình An đã vào rừng để hái nấm, nhưng vì thời tiết bất ngờ chuyển xấu, mưa lớn và gió thổi mạnh khiến hắn buộc phải trú dưới một gốc cây lớn. Trời tối rất nhanh, và khi Trần Bình An định tìm đường trở về thì phát hiện mình đã lạc giữa rừng. Hắn, một người vốn thông thạo khu vực này, lần đầu tiên cảm thấy bế tắc và tuyệt vọng. Bóng đêm dày đặc và những cơn gió gào thét qua từng tán cây khiến nỗi sợ hãi trong lòng hắn dâng cao.

Đúng lúc đó, một bóng hình mờ ảo xuất hiện giữa màn đêm đen đặc. Người đó tiến đến, nói với giọng trầm thấp, văng vẳng như từ xa xôi: **"Ngươi lạc đường rồi, để ta đưa ngươi về."** Trần Bình An hoàn toàn bất ngờ và có phần hoang mang, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Hắn để người đó dẫn lối qua những con đường rừng rậm rạp, và chỉ trong chốc lát, họ đã tới con đường đất quen thuộc dẫn về nhà.

Sau khi thoát nạn, Trần Bình An vô cùng biết ơn và muốn cảm ơn người đã giúp mình. Khi hắn hỏi tên và nơi ở để sau này đến tạ ơn, người đó chỉ cười mờ nhạt và nói: **"Tên của ta không quan trọng, nhưng ngươi có thể gọi ta là..."** rồi đưa ra một cái tên kỳ lạ, nghe như tên của một con quỷ đói trong truyền thuyết. Hắn còn nói rằng nhà mình nằm gần bìa rừng, nhưng chỉ vào ban đêm mới có thể xuất hiện do mắc chứng sợ ánh sáng mặt trời.

Trần Bình An rất muốn đến tận nơi để gặp lại ân nhân, nhưng người đó nói cha mẹ mình rất khó tính, không thích người lạ đến nhà. Tuy nhiên, hắn cũng chỉ cho Trần Bình An một cách để gặp lại: **"Nếu ngươi muốn tìm ta, chỉ cần đến đây vào ban đêm và gọi tên ta ba lần, ta sẽ xuất hiện."** Và từ đó, bất cứ khi nào Trần Bình An cảm thấy bức bối, không thoải mái trong lòng, hắn đều tìm đến khu rừng ấy, đứng dưới những tán cây rậm rạp, gọi tên người bạn bí ẩn ba lần, và người đó sẽ xuất hiện, ngồi lặng lẽ lắng nghe Trần Bình An trút bầu tâm sự.

Băng Tử Huyên không khỏi rùng mình khi đọc những dòng này. Hắn chưa từng tin vào những chuyện huyền bí, nhưng cách Trần Bình An mô tả chi tiết trong cuốn nhật ký khiến hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao Trần Bình An lại tin tưởng tuyệt đối vào một kẻ mà hắn chưa bao giờ thấy mặt rõ ràng? Tại sao mọi chuyện chỉ xảy ra vào ban đêm, trong bóng tối đầy bí ẩn? Và cái tên kia – cái tên nghe như thuộc về một sinh vật không thuộc thế giới này – khiến Băng Tử Huyên không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Đêm nay, hắn quyết định sẽ thử kiểm chứng những gì Trần Bình An đã ghi lại. Băng Tử Huyên muốn biết người bạn kia thực sự là ai, và tại sao hắn lại có ảnh hưởng sâu sắc đến Trần Bình An như vậy. Liệu đó chỉ là một bóng ma của quá khứ, hay là thứ gì đó nguy hiểm hơn, đen tối hơn?

Với những suy nghĩ đó, Băng Tử Huyên cất cuốn nhật ký vào túi, bước nhanh hơn trên con đường đất nhỏ, hướng về phía khu rừng. Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, và hắn cảm nhận được một sự lạnh lẽo len lỏi qua từng làn gió thổi qua hàng cây. Sương mù mỏng dần bám lấy mặt đất, càng lúc càng dày đặc hơn, như muốn che giấu mọi thứ dưới tấm màn bí mật.

Càng tiến sâu vào rừng, Băng Tử Huyên càng cảm nhận rõ một sự tĩnh lặng lạ kỳ. Không còn tiếng côn trùng rả rích, không còn tiếng chim kêu văng vẳng, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc và bóng tối bủa vây. Hắn biết mình đang tiến gần đến nơi Trần Bình An thường đến – nơi mà mọi chuyện kỳ lạ bắt đầu.

Chương 57: Cuốn nhật ký nhỏ