Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 69: Thông tin Hàn Tuyết

Chương 69: Thông tin Hàn Tuyết


Vừa bước ra khỏi cửa tiệm, Băng Tử Huyên khẽ ngoái đầu lại, đôi mắt thoáng một nét trầm tư. Hắn khẽ nhếch môi, như cười nhưng lại có chút u sầu, thì thầm như tự nhắn nhủ với chính mình, “Ta vậy mà lại bị ghét đến vậy sao…”

Hắn nhún vai, nghĩ cũng không cần bận lòng, rồi tiếp tục bước đi. Màn đêm tĩnh lặng bao phủ, chỉ còn tiếng bước chân hắn xa dần. Phía trong tiệm, bà lão bói toán vẫn đứng lặng bên bộ bài. Khi nhìn theo bóng dáng Băng Tử Huyên khuất hẳn, bà lão mới cúi xuống, ánh mắt phức tạp hướng về lá bài nữ thần vừa rồi. Nhưng giờ đây, hình ảnh nữ thần trên lá bài đã đổi khác—nữ thần vốn tràn đầy uy nghi và sự sống bỗng hóa thành bóng hình u ám, với đôi mắt nhắm nghiền như chìm trong giấc ngủ dài, tựa như đang bị giam cầm trong cơn mộng mị nào đó.

Thở dài một hơi, bà lão cẩn thận cất bộ bài vào chiếc hộp gỗ, dán lại bùa chú cẩn trọng hơn bao giờ hết. Đúng lúc đó, một cặp tình nhân trẻ vui vẻ bước vào, ánh mắt tò mò tìm kiếm trải nghiệm mới lạ. Bà lão bất giác ngẩng lên, khuôn mặt đổi hẳn nét niềm nở, nụ cười tươi rói đầy thân thiện. “Mời vào, mời vào…” giọng nói ấm áp, hoàn toàn khác biệt so với vẻ lạnh lùng vừa rồi.

Ở phía xa, Băng Tử Huyên đi qua con đường nhộn nhịp với những ánh đèn mờ ảo, đầu óc vẫn vương chút mơ hồ về chuyện vừa rồi. Trong khi đó, âm báo tin nhắn vang lên từ chiếc điện thoại kéo hắn trở về thực tại. Mở điện thoại ra, hắn thấy tin nhắn từ người tài xế taxi, thông báo đã đến điểm đợi như đã hẹn. Hắn nhắn lại ngắn gọn, “Tôi biết rồi,” rồi cất điện thoại vào túi.

Không chút chần chừ, Băng Tử Huyên vội vã bước đi, như thể muốn bỏ lại những gì vừa diễn ra phía sau lưng. Trong không khí đêm khuya, bóng dáng hắn hòa vào dòng người, và tâm trí hắn cũng dần trôi đi, quên lãng mọi bí ẩn vừa rồi.

Khoảng mười lăm phút sau, Băng Tử Huyên cuối cùng cũng tới được điểm hẹn, nơi người tài xế đã đợi. Hắn tiến đến, nhẹ nhàng gõ vào cửa kính rồi nghiêng người qua cửa lái, cất giọng trầm nhưng lịch sự, “Anh vất vả rồi…”

Người tài xế ngước nhìn hắn, trên môi là một nụ cười điềm đạm, lắc đầu bảo, “Không sao đâu, cậu lên xe đi.” Hắn mở cửa, ngồi vào ghế sau, rồi nhẹ giọng yêu cầu, “Anh có thể đưa tôi tới khu vực mua sắm không? Tôi cần mua vài thứ.” Người tài xế chỉ gật đầu, không hỏi thêm, “Được rồi, để tôi đưa cậu tới đó.”

Chiếc xe từ từ lăn bánh vào màn đêm, không gian trong xe trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng động cơ đều đặn hòa với âm thanh nhè nhẹ của những ngọn đèn đường trôi qua. Trong khoang xe yên tĩnh, cả hai người gần như không ai nói lời nào. Người tài xế có đôi lúc liếc nhìn Băng Tử Huyên qua gương chiếu hậu, ánh mắt chứa một chút tò mò xen lẫn cảm giác mơ hồ. Hắn ngồi yên, nét mặt trầm lặng, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm như đang đuổi theo những dòng suy nghĩ bí ẩn.

Không khí đêm dường như cũng lắng đọng lại, làm cho con đường họ đang đi càng thêm thăm thẳm. Người tài xế chỉ cảm nhận được sự hiện diện của hắn qua ánh mắt từ chiếc gương chiếu hậu. Vẻ lặng lẽ nhưng lại có gì đó trầm tư khiến người tài xế không khỏi tò mò. Nhưng rồi, như cảm nhận được ánh mắt nhìn của đối phương, Băng Tử Huyên khẽ dịch người, đôi mắt vẫn giữ nguyên nét điềm đạm không chút xao động.

Khi đã đến trước khu mua sắm, Băng Tử Huyên mở cửa xe bước xuống. Trước khi bước đi, hắn quay sang người tài xế, “Anh chờ một lát.” Người tài xế gật đầu đồng ý, “Được rồi, tôi sẽ đợi.” Băng Tử Huyên bước vào khu trung tâm mua sắm vẫn còn sáng đèn và nhộn nhịp, dù lúc này đã gần một giờ sáng.

Hơn một tiếng sau, hắn quay lại với hai tay đầy những túi đồ đựng đủ loại quần áo, giày dép, và một vài vật dụng khác. Người tài xế trông thấy cảnh này không khỏi bất ngờ, chớp mắt rồi nửa đùa nửa thật, “Cậu tính mua cả nơi này về luôn sao?” Băng Tử Huyên cười nhạt, gạt đi, “Cũng chỉ là vài bộ quần áo thôi…” Người tài xế nghe vậy lắc đầu, bật cười, “Vài bộ thôi mà!” Nhưng ngay sau đó, Băng Tử Huyên lặng lẽ rút ra một lon cà phê từ trong túi và chìa ra trước mặt anh ta. Người tài xế ngạc nhiên, rồi tươi cười nhận lấy, “Cảm ơn cậu nhiều!”

“Không có gì.” Hắn đáp lại với nét mặt điềm đạm. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên con đường dài, bỏ lại đằng sau những dãy đèn phố đã thưa dần, không gian xung quanh dần trở nên yên ắng.

Sau gần hai tiếng, họ cũng tới một trạm dừng nhỏ gần nhà Băng Tử Huyên. Khi chiếc xe dừng lại, hắn mở cửa, cẩn thận với tay lấy từng túi đồ nặng nề ra khỏi xe. Khu phố của hắn nằm ở vùng cận thành, yên bình và tĩnh lặng vào lúc nửa đêm. Đứng cạnh xe, hắn chào người tài xế. Người tài xế đáp lại bằng một cái gật đầu. Bánh xe từ từ lăn đi, để lại một vệt đèn đỏ khuất dần trên con đường trống trải.

Khi chỉ còn lại mình trong đêm, Băng Tử Huyên nhìn quanh, hít vào một hơi không khí yên lành nơi vùng ven đô. Đoạn, hắn bắt đầu xốc lại những túi đồ nặng trĩu, bước đi trên con đường nhỏ dẫn về nhà. Mỗi bước chân lặng lẽ hòa vào bóng đêm, chỉ còn tiếng lá xào xạc khe khẽ cùng với ánh đèn đường mờ ảo theo hắn mãi về phía trước.

Khi Băng Tử Huyên cuối cùng cũng về đến nhà, hắn đứng trước cánh cửa gỗ, ánh đèn đường nhẹ nhàng hắt xuống, soi lên gương mặt mệt mỏi mà vẫn điềm tĩnh. Hắn từ tốn lấy chìa khóa, xoay thật nhẹ để ổ khóa không tạo tiếng động, rồi từ từ mở cửa và bước vào.

Trong bóng tối, Băng Tử Huyên lẳng lặng để từng túi đồ xuống sàn một cách gọn gàng. Chiếc áo khoác dày cộm cũng được hắn cởi ra, treo lên như thể đó là phần cuối cùng của chuyến đi dài. Cả không gian chìm trong im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc lặng lẽ bên tai.

Hắn không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng từ ngoài đường lọt vào qua khung cửa sổ. Điện thoại hắn khẽ sáng lên báo giờ: đã hơn hai giờ sáng. Khép lại màn hình, hắn bắt đầu nhẹ nhàng bước lên cầu thang, từng bước chân nhẹ nhàng để không đánh thức ai.

Trong phòng bên, Kira, người bạn đồng hành lặng lẽ của hắn, khẽ trở mình. Cô mơ màng mở mắt, cảm nhận được sự hiện diện quen thuộc của Băng Tử Huyên vừa trở về. Khi thấy có vẻ hơi lạnh cô kéo tấm chăn mỏng lên đến ngang vai, rồi lại từ từ nhắm mắt, chìm sâu vào giấc ngủ một lần nữa.

Băng Tử Huyên đứng trước phòng mình, cẩn thận mở cửa, bước đến bàn làm việc với ly cà phê vừa lấy từ bếp. Nhấn nút mở máy tính, màn hình phát sáng soi lên khuôn mặt trầm ngâm của hắn. Và đêm yên tĩnh ấy lại bắt đầu một nhịp sống khác, khi hắn lặng lẽ ngồi đó, đắm chìm vào công việc trong đêm tĩnh mịch.

Ngồi lặng lẽ trước màn hình, Băng Tử Huyên chăm chú đọc từng dòng dữ liệu, khuôn mặt ban đầu căng thẳng dần dần hiện lên một chút hy vọng. Sau nhiều giờ tìm kiếm không ngừng nghỉ, cuối cùng hắn thì thầm trong lòng một cách đầy xúc động, "Đây rồi...!" Hắn vừa tìm thấy thông tin về một cô bé có hoàn cảnh trùng khớp đến khó tin với em gái đã m·ất t·ích từ lâu của hắn.

Theo hồ sơ, cô bé này từng sống cùng một người thân duy nhất, ông Lý Khải. Người đàn ông này đã q·ua đ·ời khoảng ba tháng trước khi cô bé được đưa vào trung tâm chăm sóc. Băng Tử Huyên chăm chú đọc tiếp, nhưng đột nhiên nét mặt hắn đanh lại, vẻ lo lắng tràn ngập đôi mắt khi hắn phát hiện ra một chi tiết khiến lòng hắn nhói lên: cô bé này bị mù cả hai mắt, từ nhỏ đã sống trong bóng tối, không thấy được bất cứ thứ gì. Không biết chắc đây có phải là em gái mình hay không, nhưng chỉ nghĩ đến cảnh cô phải sống trong cảnh mù lòa, trái tim Băng Tử Huyên đã không khỏi đau xót. Hắn âm thầm tự hứa, rằng nếu tìm được cô bé, hắn nhất định sẽ tìm cách để cô có thể lấy lại ánh sáng cuộc đời.

Lần tìm thông tin về ngôi trường mà cô bé từng sống, nét mặt Băng Tử Huyên chợt tối sầm. Năm 2011, ngôi trường đó đã bị tố cáo về hàng loạt tội danh b·ạo h·ành và bóc lột trẻ em. Những người điều hành chỉ lợi dụng tình thương của các nhà hảo tâm để gom góp tài trợ và chia chác cho nhau, còn bọn trẻ thì bị đối xử tàn nhẫn, chẳng khác nào sống trong địa ngục. Hắn tưởng tượng đến cô bé nhỏ phải chịu đựng những cảnh ấy, và lòng hắn cuộn lên nỗi phẫn nộ pha lẫn với sự bất lực.

Ngôi trường sau đó bị giải thể, và những đứa trẻ bị chuyển đến các cơ sở khác nhau. Băng Tử Huyên kiên trì tra cứu tiếp, lần theo dấu vết của một cô bé xem đã được chuyển đến nơi nào tiếp theo, thì khi cô bế đến nơi tiếp theo đã có một cái tên rõ rành, ''Hạ An''." Cái tên khác xa với tên Hàn Tuyết của em gái hắn, nhưng thông tin về cô bé có phần chi tiết hơn với chỗ trước đó, thông tin rằng cô bé từng mất ký ức năm ba tuổi và bị gia đình bỏ rơi khiến hắn không thể bỏ qua. Hắn ngẫm nghĩ—có lẽ chính cú sốc đó đã khiến cô bé quên đi những gì mình từng biết, cả tên gọi lẫn người thân.

Băng Tử Huyên thu thập tất cả dữ liệu về Hạ An, từ việc cô chuyển qua nhiều cơ sở khác nhau đến năm 2013, khi cô bé được một cặp vợ chồng người Nhật nhận nuôi. Bất ngờ hơn, chỉ sau vài tháng, đôi vợ chồng ấy đã hoàn tất mọi thủ tục và đưa Hạ An sang Nhật sống cùng họ.

Ngón tay Băng Tử Huyên dừng lại trên bàn phím. Hắn nhìn chằm chằm vào dòng cuối cùng trên màn hình, tâm trí đầy rẫy những cảm xúc khó gọi tên.

Cả đêm ấy, Băng Tử Huyên ngồi bất động trước màn hình, đôi mắt sắc lạnh lấp lánh ánh quyết tâm. Những dòng thông tin vụt qua nhanh trên màn hình, nhưng hắn không bỏ sót một chi tiết nào, như thể mỗi con chữ đều là manh mối dẫn lối đến em gái đã m·ất t·ích của hắn. Đôi vợ chồng người Nhật kia—họ là ai? Họ sống ở đâu? Em gái hắn ở nơi đó có sống tốt không? Những câu hỏi dồn dập, và hắn đã tự hứa sẽ không rời khỏi chiếc ghế này cho đến khi có được câu trả lời.

Tiếng gõ phím vang lên liên tục trong không gian tĩnh mịch, hòa vào hơi thở đều đặn nhưng nặng trĩu. Đôi mắt Băng Tử Huyên dán chặt vào màn hình, không một lần ngơi nghỉ, như thể chỉ một khoảnh khắc chớp mắt cũng có thể khiến hắn mất đi dấu vết cuối cùng về em gái.

Hắn biết, hành trình phía trước sẽ còn nhiều gian nan, nhưng trái tim đầy ắp khát khao đoàn tụ của hắn không cho phép bản thân lùi bước. Dưới ánh đèn xanh nhạt hắt lên gương mặt kiên nghị, hắn hạ quyết tâm. Hắn sẽ tìm ra cô bé ấy, dù phải lục tung mọi nơi, dù phải vượt qua bất kỳ khó khăn nào. Em gái hắn… dù ở đâu, hắn nhất định sẽ đưa cô trở về.

Bên ngoài, trời dần sáng, nhưng Băng Tử Huyên không hề hay biết.

Chương 69: Thông tin Hàn Tuyết