Chương 84: Tiết học đầu tiên dạy
Băng Tử Huyên đứng trên bục giảng, đôi mắt lướt qua từng khuôn mặt dưới lớp, nhận thấy một điều gì đó không ổn. Hầu hết các học sinh đều có vẻ ngơ ngác, thậm chí vài người còn nhíu mày, biểu cảm như vừa bị rơi vào mê cung rắc rối. Trong lòng hắn bất giác có chút hoang mang. Dù trước kia hắn chưa từng trải qua khóa đào tạo sư phạm nào, nhưng hắn vẫn nghĩ rằng phương pháp giảng dạy mình học được từ những giáo viên trước kia có thể áp dụng dễ dàng. Nhưng có vẻ mọi thứ không đơn giản như vậy. Nền giáo d·ụ·c và văn hóa ở đây khác hẳn với những gì hắn từng trải qua, khiến hắn cảm thấy việc giảng dạy có phần gượng gạo và thiếu tự nhiên.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn ngừng lại, nhìn xuống lớp và nhẹ nhàng hỏi:
“Em này… Có vấn đề gì với cách tôi giảng dạy sao?”
Hắn chỉ vào một nữ sinh ở hàng ghế thứ ba, người mà từ nãy đến giờ trông có vẻ tập trung lắng nghe nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ sự khó hiểu. Nữ sinh đó hơi giật mình khi bị gọi tên, ngập ngừng đứng dậy, đôi má ửng hồng ngại ngùng. Cô cúi đầu, rồi rụt rè trả lời:
“Dạ… thầy giảng rất… chuyên nghiệp, nhưng… phương pháp của thầy và những bài ví dụ đều rất khó hiểu, vượt quá khả năng của chúng em…”
Băng Tử Huyên thoáng sững người, một chút lúng túng hiện lên trong ánh mắt. Hắn quay sang một nữ sinh khác ngồi gần đó, hi vọng tìm được lời giải đáp chi tiết hơn. Nữ sinh ấy cũng đứng dậy, nói thêm:
“Thầy à, bọn em… thật ra vốn đã là lớp có thành tích yếu nhất trường. Những ví dụ thầy đưa ra đều là những bài khó… Chúng em không thể hiểu được.”
Lời nói của cô nữ sinh như một đòn thức tỉnh khiến hắn chợt hiểu ra vấn đề. Đây không phải là những học sinh chuyên, cũng chẳng phải là những người có nền tảng toán học mạnh mẽ như hắn từng nghĩ. Hắn đã vô tình áp đặt cách dạy của mình, thậm chí còn chọn những ví dụ mà bản thân thấy đơn giản, nhưng đối với họ, đó lại là những thử thách không thể vượt qua.
Băng Tử Huyên thở dài, một cảm giác nhẹ nhàng của sự thấu hiểu dâng lên trong lòng. Hắn tự nhủ, có lẽ mình phải thay đổi cách tiếp cận, tìm những ví dụ dễ hiểu và gần gũi hơn, để học sinh không cảm thấy xa lạ với bài giảng. Khẽ gật đầu, hắn nhẹ giọng đáp:
“Được rồi… Xin lỗi vì đã quá khó với các em. Để thầy thử cách khác nhé. Mọi người mở vở ra, chúng ta cùng làm lại một bài đơn giản hơn.”
Băng Tử Huyên vừa định viết một ví dụ đơn giản hơn lên bảng thì cửa lớp bất ngờ mở ra. Hai người bước vào - một người đàn ông trung niên với mái tóc chải gọn gàng và dáng vẻ nghiêm nghị, đi cùng là một nữ giáo viên với ánh mắt sắc sảo nhưng đầy lịch thiệp. Đôi mắt của người đàn ông ấy dừng lại trên Băng Tử Huyên, như đánh giá vị giáo viên mới.
Ông ta bước đến gần, giọng nói trầm trầm nhưng lịch sự:
"Cậu là giáo viên mới được tiểu thư Kira đề cử đến đúng không?"
Băng Tử Huyên thoáng nhìn qua hai người, rồi gật đầu đáp lời:
"Đúng vậy. Ông là…?"
Người đàn ông nở một nụ cười đầy vẻ niềm nở, đáp lại:
"Tôi là phó hiệu trưởng ở đây, gọi tôi là Takashi." Ông hơi ngừng lại, rồi tiếp tục, "Không ngờ cậu lại quen biết được với tiểu thư Kira. Đó là một người đáng kính, rất được mọi người nể trọng."
Nghe ông ta nhắc đến Kira với giọng điệu kiêng nể rõ ràng, Băng Tử Huyên khẽ nhướng mày, hiểu rằng Kira hẳn có sức ảnh hưởng rất lớn với ông ta. Biết thân phận người đàn ông trước mặt, hắn nhẹ nhàng đáp lại với một nụ cười xã giao:
"Hóa ra là phó hiệu trưởng Takashi. Tôi mới đến, còn nhiều điều chưa quen, mong ông chỉ bảo thêm."
Phó hiệu trưởng Takashi gật đầu lia lịa, nét mặt có chút thay đổi, trở nên thân thiện hơn. Ông đáp, giọng pha chút khâm phục:
"Tất nhiên, tất nhiên rồi. Nếu đã là do tiểu thư Kira đề cử, tôi sao có thể không nể mặt cô ấy?"
Sau đó, ông quay lại nhìn lớp học. Ánh mắt ông dừng lại, như hơi ngạc nhiên khi nhận ra trong lớp chỉ còn lại khoảng một nửa số học sinh ban đầu. Đa phần là các nữ sinh đang ngồi lặng im, chăm chú quan sát tình hình.
Phó hiệu trưởng Takashi quay lại nhìn Băng Tử Huyên, nhíu mày hỏi:
"Lớp này... sao lại trống trải thế? Mấy học sinh kia đi đâu hết rồi?"
Băng Tử Huyên thản nhiên trả lời:
"Tôi đuổi chúng ra ngoài cả rồi. Chỉ giữ lại những em nào có ý định học."
Nghe lời giải thích đó, ông Takashi thoáng biến sắc, vẻ mặt có chút bất mãn, dường như không quen với cách giảng dạy này. Nhưng rồi, như nghĩ đến Kira, ông nhanh chóng đổi nét mặt, nở một nụ cười gượng gạo, miễn cưỡng đồng tình:
"À, ừm… phải, phải rồi. Cách làm của cậu rất… cứng rắn đấy. Tôi tin là cậu có cách riêng của mình để quản lý lớp."
Sau một hồi trò chuyện, Takashi lại nở nụ cười đầy vẻ hiếu khách, vỗ nhẹ lên vai Băng Tử Huyên và mời mọc:
"Tối nay, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chào mừng cậu gia nhập trường, cùng vài thầy cô khác nữa. Hi vọng cậu sẽ đến tham gia để chúng ta làm quen thêm."
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, giữ thái độ ôn hòa:
"Nếu sắp xếp được, tôi sẽ đến."
Nghe vậy, Takashi gật đầu hài lòng, rồi chào tạm biệt Băng Tử Huyên, tiếp tục công việc của mình. Ông và nữ giáo viên đi cùng bước ra khỏi lớp, để lại bầu không khí vừa yên ắng vừa bối rối.
Lúc này, các học sinh ngồi phía dưới ngơ ngác nhìn nhau. Đa phần đều chưa từng thấy vị phó hiệu trưởng nghiêm khắc của trường lại có thái độ nể nang đến vậy trước một giáo viên mới. Những tiếng xì xào bắt đầu vang lên, nhiều người không khỏi bất ngờ và tò mò về thân thế của vị giáo viên này.
Phó hiệu trưởng Takashi vừa rời khỏi lớp, nét mặt ông lập tức thay đổi, vẻ tươi cười thân thiện hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự cương nghị đầy thâm trầm. Ông bước đi, quay đầu lại nhìn nữ giáo viên đi theo và dặn:
“Cô hãy để ý đến vị giáo viên mới này, mọi hành động của cậu ta đều cần báo lại với tôi.”
Nữ giáo viên gật đầu, cúi chào kính cẩn:
“Vâng, thưa phó hiệu trưởng Takashi.”
Takashi tiếp tục bước đi, trong lòng không khỏi cân nhắc. Cậu thanh niên đó, tuy còn trẻ, lại được tiểu thư Kira bảo đảm, có lẽ cần phải xem xét kỹ lưỡng. Ông nghĩ, có nên tìm cách kết giao với Băng Tử Huyên hay không, bởi đây có thể là một sự bổ sung không ngờ cho trường - hoặc cũng có thể là một mối nguy hại cần phòng ngừa.
Ngay sau đó, tiếng chuông hết tiết vang lên, báo hiệu giờ giải lao. Băng Tử Huyên thở nhẹ một hơi, thu dọn sách vở và dụng cụ, chuẩn bị đến lớp tiếp theo.
Khi hắn vừa cầm lấy chiếc cặp, định bước ra khỏi lớp, hai nữ sinh từ hàng ghế sau đã tiến lại gần. Một trong hai, nữ sinh tóc dài tên Ayumi, cúi nhẹ người rồi rụt rè lên tiếng:
"Saito-sensei, em có chuyện muốn nói…”
Nghe vậy, Băng Tử Huyên dừng lại, mỉm cười gật đầu để lắng nghe.
Ayumi ngập ngừng, khẽ liếc sang bạn mình, nữ sinh tóc ngắn tên Haruka, rồi cất giọng:
"Sensei... em nghĩ thầy nên biết một chuyện. Nam sinh tóc đỏ mà thầy đã xử lý vừa rồi… cậu ta tên là *Kazuo*. Nhưng…"
Haruka liền tiếp lời, gương mặt có vẻ lo lắng:
“Kazuo là em trai của một tay d·u c·ôn có tiếng quanh đây… Hắn rất có thế lực, và… có thể sẽ không bỏ qua chuyện này đâu ạ. Sensei nên cẩn thận…”
Băng Tử Huyên nhìn hai nữ sinh trước mặt, ánh mắt ẩn chút ngạc nhiên nhưng cũng hiện lên sự hiểu biết và cảm kích. Hắn gật đầu, mỉm cười đầy trấn an:
"Cảm ơn hai em đã nhắc nhở. Thầy sẽ chú ý. Các em cũng đừng lo lắng quá, thầy hiểu mà.”
Ayumi và Haruka nhìn nhau, rồi gật đầu như đã hiểu rõ sự bình thản và kiên quyết trong mắt hắn. Haruka cúi đầu nói, có chút ngại ngùng:
“Sensei thật là điềm tĩnh… Mong sensei hãy cẩn thận, bọn em không muốn thấy thầy gặp rắc rối.”
Băng Tử Huyên khẽ mỉm cười, có chút hài hước pha trong giọng nói, đáp lại:
“Nếu có gì xảy ra, thầy sẽ cẩn thận. Các em yên tâm đi, hãy cứ tập trung vào việc học của mình nhé.”
Hai nữ sinh cúi đầu chào, gọi hắn một cách kính cẩn:
“Vâng, Saito-sensei!”
Băng Tử Huyên gật đầu đáp lại rồi quay bước, trong lòng vừa cảm kích trước sự quan tâm của học sinh, vừa thêm phần cảnh giác. Dù có chút băn khoăn, nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua, nở nụ cười tự tin, tiếp tục tiến đến lớp học tiếp theo của mình.