0
Ánh mắt sắc bén của Asami dõi theo bóng lưng Băng Tử Huyên cho đến khi hắn khuất hẳn sau cánh cửa lớp học. Chỉ đến lúc đó, cô mới chậm rãi quay lại, nhìn về phía người phụ nữ đứng đằng sau mình, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy quyền cất lên:
"Đến lượt cô rồi."
Người phụ nữ xinh đẹp phía sau khẽ nhếch môi, nụ cười như chứa đầy ẩn ý thoáng hiện trên đôi môi đỏ thắm. Không nói lời nào, cô nhẹ nhàng rút từ trong áo ra một tấm bùa nhỏ, ngón tay khẽ ve vuốt qua từng đường nét trên lá bùa. Rồi, cô nhắm mắt, tập trung tinh thần, thì thầm những câu niệm chú bằng giọng thì thào mà chỉ mình cô nghe thấy. Kết thúc niệm chú, đôi bàn tay trắng ngần của cô kết một thủ ấn phức tạp trong không khí, giống như vẽ nên những ký tự vô hình.
Ngay lập tức, một lớp kết giới mỏng nhưng mạnh mẽ phủ lên toàn bộ phòng học nơi Băng Tử Huyên vừa bước vào, như một lớp màng bảo vệ tuyệt đối, ngăn cách mọi thứ bên trong khỏi sự xâm nhập từ bên ngoài. Kết giới này hoàn toàn vô hình đối với người thường, chỉ có những kẻ có nhãn quan đặc biệt mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Lớp bảo vệ này không chỉ nhằm bảo vệ mà còn có thể phong tỏa năng lực và chống lại bất kỳ nguy hiểm nào hướng về phía Băng Tử Huyên.
Khi hoàn thành công việc, người phụ nữ nhẹ nhàng thu tay lại, nhưng nụ cười đầy thâm ý vẫn không hề phai nhạt trên môi. Lúc này, Asami khẽ nhắc nhở, giọng điệu pha chút cảnh cáo nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
"Cô hãy nhớ rằng, ở đây cô mang thân phận là giáo viên thể dục. Đừng để cái bản năng sát thủ đó của cô khiến cô mất kiểm soát. Đây là một trường học, không phải chiến trường, đừng có ngứa tay mà g·iết hại người vô tội."
Người phụ nữ xinh đẹp chỉ nhướng mày, đôi mắt lấp lánh vẻ thích thú xen lẫn một chút mỉa mai. Giọng cô ta thoáng chút đùa cợt, nhưng lại ẩn chứa một sự lạnh lùng đáng sợ:
"Ta chỉ nhận lệnh từ tiền bối để bảo vệ tên tiểu tử kia mà thôi. Còn chuyện g·iết người hay không, không phải là chuyện cô có thể can thiệp."
Asami nhìn thẳng vào mắt cô ta, gương mặt không biến sắc, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng sự cảnh giác. Người phụ nữ tiếp tục, giọng trở nên nghiêm túc hơn:
"Tuy nhiên, tôi biết chừng mực của mình. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không gây phiền phức... trừ khi có ai đó dám vượt quá giới hạn."
Asami nghe vậy chỉ lặng im, không thể tranh cãi thêm, bởi cô hiểu rõ tính cách của người phụ nữ này. Dù có vẻ khó chịu, nhưng Asami cũng đành gật đầu, chấp nhận lời hứa tạm thời ấy. Cô hất cằm, ra hiệu rằng cô còn việc phải làm, sau đó quay lưng rời đi, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng mang một sự cẩn trọng không hề giấu giếm. Bóng dáng Asami dần khuất, để lại người phụ nữ đứng đó một mình trong hành lang trống.
Một lúc sau, nữ nhân xinh đẹp cũng quay gót, thản nhiên bước về phía sân vận động của trường, nơi cô được phân công làm giáo viên thể dục. Mỗi bước đi của cô nhẹ nhàng nhưng lại toát ra sự uyển chuyển của một con thú săn mồi đầy mê hoặc. Từng bước đi qua đều khiến những người khác không thể không ngoái lại nhìn, dù chẳng ai thực sự hiểu được đằng sau vẻ đẹp yêu kiều ấy là một mối nguy hiểm c·hết người.
Bước chân đều đặn của cả hai người dần dần rẽ về hai hướng khác nhau.
Băng Tử Huyên bước vào lớp học, thân hình cao gầy và vẻ mặt lạnh lùng của hắn như một ngọn núi băng sừng sững. Ngay khi hắn xuất hiện, cả không gian như chùng xuống, một luồng áp lực vô hình từ hắn lan tỏa, đè nặng lên từng người trong lớp. Không khí trở nên ngột ngạt, đến mức cả những tiếng xì xào cũng lập tức tắt lịm. Từng học sinh như theo phản xạ đều đứng dậy, cúi đầu chào hắn, nhưng trong ánh mắt lại hiện rõ sự e dè, thậm chí là sợ hãi đến rợn người. Đây không còn là sự kính trọng dành cho một người thầy giáo, mà là nỗi sợ hãi đối với một kẻ mà họ không dám bất kính.
Băng Tử Huyên liếc mắt ra hiệu cho toàn bộ ngồi xuống. Hắn nhẹ nhàng đặt chiếc cặp lên bàn giáo viên rồi ngồi xuống ghế, đôi mắt sắc lạnh quét một lượt qua lớp học. Hắn không nói gì, nhưng ánh nhìn sắc bén của hắn như muốn xuyên thấu tâm can từng người, khiến không ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy uy quyền ấy. Hắn dễ dàng nhận ra một vài chỗ trống, nơi những học sinh thường xuyên có mặt nay lại vắng bóng. Có lẽ những kẻ này, nghe tin hắn sẽ đứng lớp, đã sớm cảm nhận được nguy cơ và quyết định tự ý nghỉ học để tránh né.
Đúng lúc đó, một nữ sinh với dáng vẻ run rẩy đứng dậy từ phía cuối lớp. Bước đi của cô chậm chạp, đầy dè dặt, như thể mỗi bước là một sự cố gắng để chống lại nỗi sợ hãi đang tràn ngập. Đôi tay cô run lên, giữ chặt một bức thư khi tiến lại gần Băng Tử Huyên. Cô đứng trước bàn giáo viên, cúi đầu, hai tay đưa bức thư lên một cách kính cẩn, dù nét mặt không giấu nổi sự sợ hãi tột cùng.
Băng Tử Huyên đưa tay nhận lấy bức thư. Hắn khẽ mở ra, đôi mắt thoáng lóe lên tia sáng lạnh lẽo khi lướt qua từng dòng chữ đe dọa, những lời lẽ độc ác và hiểm độc hướng hắn rằng nếu hắn còn làm to chuyện thì sẽ là không yên ổn dậy học tiếp được. Cô nữ sinh đứng trước mặt hắn, giọng nói run rẩy, nghẹn ngào cất lên:
"Saito-sensei, chuyện của Haruka... là bọn họ... bọn họ xúi giục em tham gia. Em thực sự không còn lựa chọn nào khác, em bị ép buộc..." Cô ngập ngừng, đôi mắt hoảng sợ nhìn hắn, như thể sợ rằng mỗi lời nói đều có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. "Nếu em không làm theo... em cũng sẽ trở thành n·ạn n·hân như Haruka..."
Cô gái cố gắng bày tỏ sự thành khẩn, nhưng giọng nói lại mang chút giả tạo không qua nổi đôi tai tinh tường của Băng Tử Huyên. Dù vậy, hắn không hề biểu lộ sự phẫn nộ, mà chỉ lặng lẽ quan sát cô với ánh mắt lạnh nhạt. Cô nữ sinh tiếp tục, gần như cầu xin:
"Saito-sensei, em sẽ giúp thầy. Em có thể mang những bằng chứng về việc bọn họ b·ạo h·ành Haruka... Chỉ cần... chỉ cần thầy nhẹ tay với em thôi..."
Băng Tử Huyên khẽ nhíu mày, nhưng hắn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Với hắn, cô nữ sinh này chỉ là một con cờ, một kẻ có thể lợi dụng để thu thập thêm thông tin về những kẻ đã làm hại Haruka. Hắn định mở miệng nói gì đó thì bất chợt cánh cửa lớp mở ra, khiến mọi ánh mắt đều quay lại.
Kira xuất hiện, vẻ đẹp sắc sảo và thân hình cao ráo của cô khiến cả lớp như nín lặng. Kira sải những bước chân điềm tĩnh vào lớp, mỗi bước đi của cô đều toát lên sự kiêu hãnh và tự tin, như thể nơi đây chẳng là gì so với đẳng cấp của cô. Đôi mắt sắc bén của cô lướt qua một lượt các học sinh đang ngạc nhiên và ngưỡng mộ, rồi dừng lại ở Băng Tử Huyên. Cô khẽ gật đầu chào hắn một cách nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa một sự hiểu biết ngầm mà chỉ hai người mới hiểu.
Bên cạnh Kira, Haruka đứng với dáng vẻ có phần nhút nhát nhưng vẫn toát lên vẻ thanh thuần trong sáng. Cô gái mù với mái tóc mềm mại xõa ngang vai, nét mặt điềm tĩnh nhưng mang chút gì đó ngơ ngác. Kira nhẹ nhàng dìu Haruka về chỗ ngồi đã được chuẩn bị, ánh mắt cô dịu dàng nhìn em gái của Băng Tử Huyên như thể bảo vệ một báu vật.
Không gian lặng thinh như ngưng đọng lại, mọi học sinh đều chăm chú dõi theo từng cử chỉ của Kira, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp ngút ngàn và phong thái ung dung của cô.
Haruka nhẹ nhàng ngồi vào chỗ, khẽ cảm ơn Kira với giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự chân thành. Kira nghe vậy, ánh mắt dịu dàng như che chở, đáp lại: "Từ giờ em có thể yên tâm. Sẽ không còn ai dám bắt nạt em nữa." Giọng nói của cô vững vàng, như một lời hứa chắc chắn. Haruka cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, như một chiếc lồng ngực trút đi gánh nặng.
Sau khi nói xong, Kira chậm rãi xoay người, hướng về phía cửa lớp. Trước khi rời đi, cô cúi nhẹ đầu chào Băng Tử Huyên một lần nữa, như một cử chỉ tôn kính đầy trang trọng, trước sự ngạc nhiên của các học sinh trong lớp. Đôi mắt sắc bén của Băng Tử Huyên đáp lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Vừa bước ra khỏi lớp, Kira đã thấy hiệu trưởng cùng một nhóm giáo viên đã đứng chờ sẵn bên ngoài, thái độ kính cẩn, nghiêm túc đến lạ lùng. Khi thấy cô xuất hiện, tất cả đều cúi đầu, thể hiện sự tôn kính gần như thái quá, theo sau Kira từng bước một, chẳng khác nào những kẻ bám theo quyền lực để cầu lợi. Kira giữ nét mặt điềm tĩnh, không hề bận tâm đến những ánh mắt xung quanh, từng bước uyển chuyển rời đi trong sự ngưỡng mộ xen lẫn sợ hãi của các giáo viên.
Khi Kira đã khuất bóng, Băng Tử Huyên trong lớp cũng thoáng nhíu mày. Hắn thừa hiểu rằng, những kẻ đã gây ra nỗi đau cho em gái hắn giờ đây biết hắn sẽ đến, đã rút lui và lẩn trốn từ trước. Điều này khiến trong lòng hắn thoáng chút không vui, nhưng cũng không có gì là bất ngờ. Hắn không tỏ vẻ thất vọng, chỉ lạnh lùng suy nghĩ, thầm định ra một kế hoạch khác.
Quay sang nữ sinh vừa đưa bức thư đe dọa, Băng Tử Huyên cất giọng trầm thấp nhưng đủ để cô gái nghe rõ: "Cô chỉ cần cung cấp cho tôi thông tin về những kẻ đã bắt nạt Haruka. Làm tốt chuyện này, tôi sẽ xem xét lại việc của cô."
Nữ sinh nghe thấy, cảm giác như vừa trút bỏ được một tảng đá nặng trên vai. Cô cúi đầu thật sâu, giọng nói nhỏ như tiếng thì thầm, nhưng rõ ràng là pha chút biết ơn lẫn sợ hãi, rồi quay lại chỗ ngồi. Dù đã trở về vị trí của mình, lòng cô vẫn còn dấy lên nỗi bất an, lo lắng trước ánh mắt sắc lạnh của Băng Tử Huyên, người mà dường như đã nắm trong tay vận mệnh của mình và cả những kẻ liên quan đến Haruka.
Sau khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, Băng Tử Huyên thở nhẹ ra một hơi, tự nhủ rằng đây vẫn là giờ học, và vì em gái hắn, hắn cũng muốn không khí lớp trở nên thoải mái hơn, không để bầu không khí u ám bao trùm quá lâu. Hắn lại nhập vai giáo viên, giọng nói trầm ấm, lạnh nhạt nhưng rõ ràng, vang lên giữa không gian im lặng:
"Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với bài học mới."
Hắn bước đến bảng, tay cầm phấn, viết tựa đề của bài giảng với nét chữ cứng cáp, từng nét thẳng tắp.
Bầu không khí trong lớp dần dịu lại, từng học sinh đều chăm chú lắng nghe, có chút ngạc nhiên khi thấy Băng Tử Huyên thực sự giảng bài một cách bình thường, như thể hắn chưa từng tỏa ra khí thế bức người ban nãy. Ánh mắt hắn, mặc dù lạnh lùng, nhưng khi nhìn xuống chỗ Haruka, ánh lên một tia ấm áp hiếm thấy.
Và cứ như thế, lớp học dần trở lại không khí bình thường. Các học sinh dần tập trung vào bài giảng, không còn cảm giác căng thẳng như lúc đầu. Nhưng đâu đó trong lòng họ, ai cũng biết rằng sự bình yên này chỉ là tạm thời. Những kẻ đã làm hại Haruka có thể trốn hôm nay, nhưng họ liệu có thể trốn mãi được không?