Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí
Thiết Miêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 102
Họ không thể rời khỏi tinh hạm vì nhiệt độ bên ngoài quá cao. Cửa sập tinh hạm mở ra và bọn họ có thể cảm thấy được mùi khét bốc ra từ mặt mình. Làm sóng nhiệt độ có thể dùng mắt thường nhìn thấy đang cuộn lên trên mặt đất, bàn tay của bọn họ bị bỏng nặng khi đưa ra ngoài chỉ trong giây lát.
Quản lý Kỳ Tích ngập ngừng nói: "... Anh có phải là người bán quần áo bảo hộ vừa rồi hay không?”
Người tổng phụ trách khảo sát thăm dò khoáng sản lần này của công ty Kỳ Tích tên là Tưởng Chí Hổ, hắn ta là thành viên quản lý cấp cao của Kỳ Tích, nghe nói cuộc khảo sát này có liên quan đến vàng quang ảnh nên đã tự xin ra trận, hy vọng có thể nhân cơ hội này lập công lao, leo cao lên trên thêm một chức.
Người chơi: "A, đừng đi, giá này còn có thể thương lượng”
Đám người Hùng Sơ Mặc thầm nghĩ: Thật nguy hiểm, suýt chút nữa thì bị mấy NPC vạch mặt …
Lúc này, một đám người chơi ngoài ý muốn đi ngang qua tinh hạm, quản lý của Kỳ Tích vội vàng gọi bọn họ: “Chờ một chút —— các ngươi làm sao có thể đi ra ngoài được vậy?”
Cuối cùng, bộ quần áo bảo hộ đã được bán cho công ty Kỳ Tích với giá hai triệu tinh tệ.
Đám người của công ty Kỳ Tích không bao giờ có thể nghĩ tới, họ còn chưa được nhìn thấy hình thù quặng trên tinh cầu này mà đã phải bỏ ra mười triệu tinh tệ, đây còn chưa tính đến số tiền nếu mua quần áo bảo hộ cho tất cả những người đến đây!
Thật khó coi.
Hắn ta ngơ ngác nhìn tách trà, nước trà nổi lên ba lá trà, đúng vậy, chỉ có ba lá trà, hớp một ngụm chỉ có vị như nước trắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quý Quảng Bình: "Sao còn chưa đi?”
Đám người của Công ty Kỳ Tích đã đến TU787, tinh hạm của họ đã đáp xuống tọa độ mà Vân Ca đã đưa. Bọn họ cũng không ngờ tới mình vừa mới tới tinh cầu này mà đã gặp phải vấn đề khó.
Đồ bảo hộ của người chơi đã che chắn chiếc vòng tay đánh dấu thân phận người bionic của bọn họ. Nếu không sử dụng công cụ đặc biệt để phân tích, sẽ không bị phát hiện là người bionic.
Người chơi: "Vì các người là khách tham quan, vậy nên chúng tối sẽ bán giả rẻ, 100 triệu tinh tệ một bộ, có mua không?” Quản lý của Kỳ Tích nói: "Tạm biệt."
Hùng Sơ Mặc kiên quyết phủ nhận: "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau." (đọc tại Qidian-VP.com)
Người chơi: "Đó là bởi vì chúng tôi có quần áo bảo hộ”
Quản lý Kỳ Tích càng chắc chắn bốn người này chính là đám người bán quần áo bảo hộ vừa rồi.
Người chơi nói: "Xin lỗi, quần áo bảo hộ không thể cho mượn, chỉ có thể mua.”
Quý Quảng Bình kích động xoa tay sau lưng, hy vọng rằng nơi này có thể tạo ra đủ vàng quang ảnh.
Đi thế nào? Bất chấp mạng sống mà đi sao? Những người khác im lặng nhìn Quý Quảng Bình, không phải tất cả mọi người ở công ty Kỳ Tích đều biết tên của đại sư chế tạo quang giáp đã hợp tác với công ty của họ.
Môi trường kh*ng b* của tinh cầu này, thực sự chính là nơi mà vàng quanh ảnh ưa thích.
Thấy người chơi rời đi, tên quản ký Kỳ Tích vội vàng nói: "Chúng tôi mua, mỗi cái giá bao nhiêu tiền vậy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Người chơi dẫn bọn họ đến căn cứ và để họ đợi ở lối vào.
Người phụ trách Kỳ Tích: "?" Không phải hắn đã nói rằng hắn có thể là nhà đầu tư tương lai trên tinh cầu này sao? Những người này bị sao vậy?
Chương 102 (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói và âm điệu giống hệt nhau! Đừng nghĩ thay đồ rồi là hắn không nhận ra được! (đọc tại Qidian-VP.com)
Quản lý của Kỳ Tích giới thiệu danh tính nhóm bọn họ rồi hỏi: "Xin hỏi các bạn có bao nhiêu bộ quần áo bảo hộ, có thể cho chúng tôi mượn được không?"
Quản lý của Kỳ Tích muốn liên lạc với Vân Ca, nhưng khi hắn sử dụng quang não của mình, hắn khiếp sợ phát hiện ra không có tín hiệu ở nơi này!
Trước khi đến TU787, Tưởng Chí Hổ chưa bao giờ nghĩ tới tinh cầu này lại có thể kỳ lạ như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.