Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60: Hoàn chính văn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Hoàn chính văn


Giang Tuyết tròn mắt, đầy vẻ đắc ý:

Cô kéo tấm chăn chắn giữa hai người, khiến làn da của họ áp vào nhau.

Mạnh Xuân nghe xong liền hỏi:

Sau đó, ôm cô trong lòng, nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô, anh lặng lẽ lấy ra hai cuốn sổ hộ khẩu từ dưới gối, hỏi: “Em mang cái này cho anh?”

Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn…

Thời gian bên nhau ngắn ngủi, nhưng từng khoảnh khắc đều tràn đầy ý nghĩa.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mạnh Xuân thở dài, cười bất lực: “Được rồi. Đợi em về, anh sẽ không đóng phim nữa. Anh thích làm đạo diễn hơn.”

Cô đặt hai quyển sổ hộ khẩu mang từ nhà dưới gối, chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết trên bàn đầu giường, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.

Anh sẽ bảo vệ em suốt đời, cho đến khi cái c·h·ế·t mang anh đi.

Anh ôm cô thật chặt, thủ thỉ: “Em đến rồi.”

“Em đã đến thật rồi.

“Anh trốn tránh em sao?”

“Sao thế? Anh không muốn à?” Cô hỏi.

“Anh…”

Phần còn lại sẽ viết dưới dạng phiên ngoại.

Mạnh Xuân im lặng một lúc, rồi khẽ nói: “Tối qua anh quay phim đến sáng. Khi quay xong, anh đột nhiên rất nhớ em, nên về nhà. Lúc đến trước cửa nhà, trời vừa hừng đông. Xe buýt bắt đầu hoạt động, không hiểu sao anh lại nghĩ đến những lần anh với em cùng đi xe buýt đến trường, thế là anh leo lên xe.”

Hơi thở của họ hòa quyện, tay trong tay không muốn rời xa. Nhưng khi cảm giác dâng trào quá giới hạn, Mạnh Xuân chợt rời khỏi vòng tay cô, hơi cúi người, giọng khàn khàn nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Mạnh Cẩn đáp chắc chắn: “Em biết mà, nhưng em vẫn muốn thử.”

Chương 60

Cô siết chặt vòng tay quanh anh, thì thầm: “Em không hối hận. Em muốn lấy anh.”

Anh vươn tay lấy đồ, tắt đèn, rồi mọi thứ tiếp diễn như một điều tất yếu.

Ngay cả khi anh không còn, linh hồn anh vẫn sẽ thành tín, mãi mãi tôn thờ và yêu em, cho đến tận khi nó tan biến giữa nhân gian.”

Năm cuối đại học, Mạnh Xuân trở thành hiện tượng nhờ hình ảnh “sát thủ lịch lãm trong bộ vest” trong một bộ phim mới. Tên tuổi anh bỗng chốc bùng nổ, thậm chí còn được các diễn đàn quốc tế bàn luận sôi nổi. Nhờ nền tảng võ thuật thực thụ, anh nhanh chóng được công nhận là diễn viên hành động hàng đầu từ Trung Quốc trên trường quốc tế.

Mạnh Cẩn khúc khích cười.

Cô mỉm cười: “Em vẫn luôn ở đây mà.”

“Nếu nói trước thì còn gì là bất ngờ?” Cậu mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hồng ướt át của cô, như muốn lưu giữ lại cảm giác ấy mãi mãi.

Những năm Mạnh Cẩn học ở nước ngoài, Mạnh Xuân vừa học chuyên ngành đạo diễn vừa tham gia đóng phim. Anh chọn cho mình con đường rõ ràng: trở thành một diễn viên thực lực. Nhưng trong giới giải trí, mọi người đều biết anh có một nguyên tắc: không nhận bất kỳ kịch bản nào có cảnh thân mật.

Cô chớp mắt, giả vờ tự nhiên nhìn chằm chằm vào cơ bụng anh, sau đó đỏ mặt khẽ nói: “Anh không hôn em à?”

“Cậu không định giải thích việc anh cậu là bạn trai cậu sao?”

Anh ôm cô chặt hơn nữa, như muốn hòa cô vào xương tủy mình.

Cô đón lấy bó hoa, ôm chặt vào lòng, ánh mắt lấp lánh hạnh phúc, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên má cậu.

Giang Tuyết ngơ ngác gật đầu.

Anh bật cười khi kể lại: “Mặc dù hồi đó chúng ta đi xe đạp nhiều hơn, xe buýt chỉ thi thoảng mới đi.”

Cùng thời gian đó, tại trường của Mạnh Cẩn, cô quen biết một du học sinh người Trung Quốc mới đến tên là Khâu Chanh. Khâu Chanh tính cách trầm lặng, thoạt nhìn khá lạnh lùng nhưng thực ra lại rất dễ gần. Nhớ lại những ngày đầu mình cũng bỡ ngỡ như vậy, Mạnh Cẩn quyết định giúp đỡ Khâu Chanh hết sức mình.

Nữ thần của anh, từ thần đàn bước xuống, ngự vào thế giới của anh.

Khi về đến nhà, Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn như hai ngọn lửa không thể dập tắt. Họ trao nhau những nụ hôn từ cửa đến phòng khách, ngã xuống sofa, tiếp tục chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào ấy.

Vài ngày sau, Mạnh Cẩn lặng lẽ trở về nước mà không nói với Mạnh Xuân, cô lẻn vào một phòng khách sạn.

Mạnh Cẩn tò mò hỏi: “Sao tự nhiên anh lại về trường vậy?”

Khâu Chanh theo học ngành sân khấu, cô ấy có tài năng thiên phú trong diễn xuất, khiến Mạnh Cẩn không khỏi nhớ đến anh trai mình.

Trong những câu chuyện đời thường của họ, có những khoảnh khắc khiến thời gian như ngừng lại.

Chương 60: Hoàn chính văn

“Mình biết mà! Đoán đúng rồi!”

Mãi tới lúc này, anh như bừng tỉnh, cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cô.

“Anh mình là con nuôi của bố mình, nên tụi mình lớn lên cùng nhau.”

Giang Tuyết, khi gặp lại Mạnh Cẩn, không thể giữ im lặng được nữa:

Chính lúc đó, anh mới nhận ra hình như… cô chẳng mặc gì cả.

Giang Tuyết cười nhẹ, không chút trách móc, nhưng vẫn tò mò hỏi:

[Hết phần chính văn]

Mạnh Xuân đưa bó hoa hồng ra, nụ cười dịu dàng như ánh trăng: “Chúc mừng sinh nhật, Mộng Mộng.”

Mạnh Cẩn bật cười: “Vậy thì tốt. Anh làm điều mình thích, còn em cũng sẽ thử sức với điều em yêu.”

_

Rồi anh kể thêm: “Sáng nay anh đón chuyến xe buýt sớm nhất về trường một chuyến. Anh đi dạo quanh trường, thấy cả chủ quán tạp hóa cũng đổi rồi.”

Anh bước ra từ phòng tắm, hôn cô và nói: “Nhẫn tạm thời, đợi đến lễ cưới, anh sẽ tặng em nhẫn khác đẹp hơn.”

Mạnh Cẩn im lặng hồi lâu, rồi thì thầm: “Anh à, em nhớ anh lắm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi anh bước ra, đi vào trong thì khựng lại tại chỗ.

“Quản lý nghệ sĩ? Là sao em?”

Buổi tối, Mạnh Xuân đưa Mạnh Cẩn đến một nhà hàng Tây sang trọng. Trong tiếng violin nhẹ nhàng, họ tận hưởng bữa tối lãng mạn như một cặp đôi yêu nhau trọn vẹn nhất.

“Nếu sang năm em về nước làm quản lý nghệ sĩ thật, em nhất định sẽ ký hợp đồng với cô ấy!”

Giang Tuyết đứng lặng người tại chỗ, không kịp hoàn hồn trước cảnh tượng này. Hai anh em? Nhưng lại hôn nhau như thế sao? Cảm giác bàng hoàng, như cả thế giới quan bị đảo lộn hoàn toàn.

Mạnh Xuân cố gắng kiềm chế bản thân, khẽ xoa đầu cô:

Sau đó, cả hai cùng nhau đi dạo trên những con phố vắng lặng của thành phố xa lạ, nơi không ai biết họ là ai. Ở nơi này, họ có thể thoải mái ôm nhau, trao nhau những nụ hôn không chút e dè.

Ở chân giường, anh đứng sững, ánh mắt đầy bàng hoàng nhìn cô gái đang nằm trên giường ngủ say. Có một giây, anh không dám tin rằng đây là Mạnh Cẩn, người đã gọi điện cho anh cách đây chỉ hơn mười tiếng.

Mạnh Cẩn mỉm cười qua làn nước mắt, hạnh phúc hỏi: “Anh, sao anh đến mà không báo trước với em?”

“Cậu không biết đâu, hôm qua khi nhìn thấy cậu với anh cậu hôn nhau trước mặt mọi người, mình sốc đến nỗi đứng ngây người luôn! Lúc đó mình thật sự c·h·ế·t lặng!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh cúi đầu, thì thầm: “Gọi anh một tiếng đi, vợ.”

“À đúng rồi, Mộng Mộng,” Mạnh Xuân chợt nhớ ra, “Trung tâm thương mại Phong Hối đã đổi tên thành Hội Tâm rồi.”

Cô bật cười: “Cũng không phải là không được.”

“Thật sao?” Mạnh Cẩn ngạc nhiên, “Vậy tòa nhà Phong Hối bên cạnh thì sao? Đổi tên chưa?”

Nghỉ ngơi một chút rồi mình sẽ quay lại, phiên ngoại sẽ có thêm nội dung về cuộc sống hiện đại. Ban đầu định kết thúc phần chính văn khi nữ chính về nước, nhưng viết đến đây lại cảm thấy hoàn hảo hơn nên dừng ở đây nhé. Nếu không có gì bất ngờ thì chương sau sẽ là phần Mộng Mộng về nước (nếu mình không viết lố chữ). Sau này sẽ có thêm màn cầu hôn, lễ cưới, và giải đáp các chi tiết trong từ điển). Ngoài ra, hai thiên thần nhỏ của họ cũng sẽ xuất hiện!

Mạnh Chân hít sâu một hơi, giọng trầm xuống: “Đừng thách anh.”

Họ nắm tay nhau bước ra khỏi Cục dân chính, cùng cầm cuốn sổ đỏ của đời mình.

Anh mỉm cười: “Vậy ngày mai đi nhé, trời sáng chúng ta đến Cục dân chính.”

Chuyển ngữ: Ross

“Chưa,” anh trả lời, “Tòa nhà vẫn tên Phong Hối, chỉ có trung tâm thương mại đổi tên thôi.”

Ngày hôm sau, Mạnh Cẩn đeo chiếc vòng cổ mà cậu đã lén đeo lên cổ cô trong lúc cô ngủ. Khi đi gặp Giang Tuyết, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho lời xin lỗi vì đã hủy bữa tối hôm trước.


Giang Tuyết dần dần ghép nối mọi mảnh ghép lại với nhau, cảm giác như vừa khám phá ra một bí mật lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không phải, chỉ là đừng nghịch nữa, anh không chịu nổi.”

Mạnh Cẩn chu môi, cắn nhẹ đầu ngón tay cậu một cách tinh nghịch.

Một lát sau, cô nói tiếp: “Đợi em về nước, chúng ta kết hôn nhé, anh.”

Cô bắt chước giọng điệu khi anh từng bất ngờ đến thăm cô: “Nói trước thì còn gì bất ngờ nữa?”

“Cũng giống như anh chọn làm diễn viên vậy.”

Mạnh Cẩn nhìn cậu, ánh mắt ngây thơ pha chút mơ màng, nhỏ giọng hỏi:

Mạnh Xuân quay về phòng sau khi kết thúc buổi quay phim, lúc đó đã gần 11 giờ đêm. Anh quẹt thẻ vào phòng, đặt thẻ vào khe nguồn điện rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Anh vừa tắm xong, nửa thân trên tr*n tr**, những múi cơ săn chắc hiện rõ.

Cô cười ngọt ngào: “Chồng.”

Cô cười thoải mái: “Lần này em về là để giải quyết chuyện cả đời của chúng ta.”

Tay cô vươn ra khỏi chăn, vòng lên cổ anh.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô khẽ thì thầm bên tai anh: “Đồ ở trên bàn đầu giường, anh lấy đi.”

Chợt, như một tia sáng lóe lên, cô sực tỉnh: chẳng phải đó là Mạnh Xuân, người vừa nổi đình nổi đám trong làng giải trí sao?

Mộng Xuân 5: Vị thần tôi tôn sùng rơi xuống

Những khao khát bị đè nén trong anh bùng nổ. Lý trí tan biến trong khoảnh khắc.

Sáng hôm sau, trong ánh bình minh, cô tỉnh dậy, nhận ra trên tay mình là chiếc nhẫn lấp lánh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này, Mạnh Cẩn mới thú nhận: “Em muốn làm quản lý nghệ sĩ, anh à.”

Mạnh Xuân cúi mắt, khẽ thở dài.

Anh hạ giọng hỏi: “Sao không nói em về?”

“Không phải,” anh lập tức phủ nhận. “Chỉ là… như thế này khiến anh muốn ngay lập tức kéo em về nước và đưa thẳng đến cục dân chính.”

Đôi mắt ngái ngủ nhìn anh, cô mỉm cười dịu dàng, giọng mềm mại gọi:

Mạnh Cẩn nghe bạn kể lại với giọng điệu đầy cảm xúc, không nhịn được cười.

Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn, như thể quên đi thế giới xung quanh, trao nhau nụ hôn dài đầy sâu lắng. Một hồi lâu sau, hai người mới rời khỏi nhau, ánh mắt vẫn đong đầy sự lưu luyến.

“Anh ơi, dạo này em quen được một cô bạn người Trung Quốc, diễn xuất của cô ấy xuất sắc lắm! Giống như anh vậy!”

Mạnh Xuân trầm ngâm: “Em suy nghĩ kỹ chưa? Làm quản lý rất vất vả, ngày nào cũng phải chạy khắp nơi tìm tài nguyên cho nghệ sĩ, thậm chí phải tham gia tiệc tùng, uống rượu xã giao. Em đã cân nhắc hết chưa?”

“Giang Tuyết, anh mình đến rồi, hôm khác mình đi ăn với cậu nhé.”

“Một người quản lý có thể cùng diễn viên của mình đồng hành và chiến đấu hết mình.”

Anh chậm rãi bước tới giường, vừa ngồi xuống và đưa tay chạm vào má cô, thì cô mở mắt.

Tác giả chia sẻ:

Giọng Mạnh Xuân dịu dàng: “Anh cũng nhớ em.”

Cô trêu chọc: “Anh đến bắt em đi nào.”

“Đừng nghịch nữa.”

Một đêm sau khi thưởng thức buổi biểu diễn đầu tiên của Khâu Chanh trên sân khấu, Mạnh Cẩn gọi điện cho Mạnh Xuân:

Khi bóng hai người khuất dần, cô mới kịp nhận ra một điều gì đó. Khuôn mặt của người đàn ông ấy trông thật quen thuộc, nhưng cô không nhớ đã gặp ở đâu.

Cô lặng lẽ gật đầu, vòng tay ôm lấy cậu, dịu dàng tựa vào lòng cậu như một đứa trẻ.

Hai người nhanh chóng trở thành bạn thân.

Hơn nữa, đã từng có tin đồn rằng Mạnh Xuân là con nuôi của đạo diễn Mạnh Thường.

Mạnh Cẩn mỉm cười hồn nhiên:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Hoàn chính văn