Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2


Ta nhất thời đỏ bừng cả mặt.

Nhà họ Thạch ở tận trên núi cao, lại ít thân thích, chỉ mời dăm ba nhà hàng xóm láng giềng, làm lễ bái đường rồi đưa ta vào động phòng, coi như xong lễ.

Mẫu thân nghe xong liền tươi cười rạng rỡ: "Con ngoan, con gái ngoan của ta..." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ni nhi à, nàng mau ăn đi, ăn không đủ thì bảo ta, ta sẽ đi lấy thêm cho nàng."

Lần khác, chàng mang đến hai con gà rừng, hai con thỏ rừng, gọi ta ra một chỗ, lén dúi vào tay ta một chiếc vòng bạc.

Lời này... là đang nói ta sao (đọc tại Qidian-VP.com)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tuy rằng đêm qua mẫu thân đã dặn dò ta cẩn thận, nhưng ta... ta cũng đâu có biết làm a?

Thân sự đã định, Thạch Định lại đến nhà thêm hai lần nữa.

Là vị lang quân tương lai của ta tặng cho.

Rồi lại đầy mong đợi hỏi: "Nàng... nàng có thích không?"

Vòng bằng vàng sao? Ta nào dám mơ tưởng đến.

Nếu nói ban đầu ta chỉ là bằng lòng, thì giờ đây đã thực sự động lòng rồi.

"Đủ rồi, chàng mau ra ngoài tiếp khách đi."

Ni nhi... chàng ấy vậy mà lại gọi ta là Ni nhi.

"Nàng đeo thử xem có hợp không?"

Ta khẽ gật đầu, lại sợ chàng không hiểu ý ta, liền khẽ khàng đáp: "Thiếp... thiếp thích."

Giọng chàng rất khẽ, lại mang theo chút khàn khàn và run rẩy.

"Vậy đợi sau này ta tích cóp thêm tiền, nhất định mua cho nàng một chiếc vòng bằng vàng."

Chương 2

Đến khi nghe tiếng gà gáy sáng, ta liền trực tiếp nói với chàng là không được nữa. Chàng liền buông tha cho ta, để ta yên giấc.

Quả nhiên là người cao lớn, có sức lực hơn người. Chỉ cần chàng ta không lười biếng, cuộc sống ắt sẽ khấm khá hơn thôi.

Thạch Định tuổi trẻ khí thịnh, lại thêm lần đầu nếm trái cấm, thật sự là không biết tiết chế, làm ầm ĩ suốt cả nửa đêm, khiến ta mệt nhoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng bận rộn cả nửa ngày trời, vẫn không thể thành công. Chàng thở hổn hển nói: "Ni nhi à, xin lỗi nàng, ta... ta không biết làm thế nào cả..."

Mấy vị tỷ tỷ họ hàng của ta, chỉ cần có được một chiếc nhẫn bạc hay một đôi khuyên tai bạc thôi cũng đã ra sức khoe khoang rồi.

Trong cơn mơ màng, ta bỗng nghe tiếng mắng chửi vọng từ bên ngoài: "Con dâu nhà ai mà ngủ đến tận trưa vẫn chưa chịu dậy giặt giũ nấu cơm thế hả? Thật là mở rộng tầm mắt mà!"

Nay ta cũng đã có một chiếc vòng bạc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta vừa ăn cơm, vừa khe khẽ mỉm cười.

Thạch Định vâng lời, vừa bước ra khỏi cửa liền bị mấy người huynh đệ của chàng kéo lại trêu chọc một hồi.

Một lần, chàng mang đến mấy tấm vải lụa đủ màu sắc, bảo là để ta may xiêm y. Mẫu thân ta xem qua liền nói, mỗi màu may một bộ vẫn còn thừa, chỗ vải ấy may cho trẻ con lớn thì không đủ, nhưng may cho hài nhi sơ sinh thì vừa vặn. Một nửa để làm đồ cưới cho ta, một nửa mẫu thân giữ lại.

Từ nay về sau, trước mặt các nàng, ta sẽ không còn phải tự ti nữa, không còn bị các nàng coi thường, chế giễu nữa.

Bát cơm đậu chàng mang đến có thêm một miếng thịt lớn, thơm nức mũi, khiến ta không khỏi nuốt nước miếng.

"Mẫu thân... mẫu thân bảo là... phải vào trong..."

Chàng có vẻ rất lo lắng, ta cũng ngượng ngùng đến đỏ bừng cả mặt, cẩn thận đeo chiếc vòng bạc vào tay.

Đêm đã khuya, chàng xách theo một thùng nước bước vào. Ta nghĩ đến đêm tân hôn sắp tới, liền ngượng ngùng đến đỏ bừng cả mặt.

Điều duy nhất khiến ta nhớ mãi không quên, chính là khoảnh khắc Thạch Định cõng ta từ chân núi lên đến tận nhà. Chàng mặt không đỏ, hơi không suyễn, ngay cả một giọt mồ hôi cũng chẳng rơi.

Mẫu thân lấy số bông vải đã tích cóp bấy lâu nay, làm cho ta một chiếc chăn bông ấm áp. Tẩu tử tuy ngoài miệng vẫn còn cằn nhằn vài câu, nhưng vẫn giúp đỡ ta thu vén đồ đạc. Đồ cưới của ta, ngoài hai bộ xiêm y cũ không có miếng vá, hai đôi hài vải tự tay ta khâu, cùng một chiếc hòm gỗ cũ kỹ, thì cũng chẳng còn gì khác.

Ta ngồi một mình trên chiếc giường gỗ, bỗng nghe tiếng cửa "kẽo kẹt" rồi từ từ mở ra. Thạch Định bưng một bát cơm bước vào, ôn nhu nói: "Ni nhi à, nàng đói bụng rồi chứ? Ta mang đồ ăn cho nàng đây."

Ta tên Điền Đại Ni, cùng Thạch Định nên duyên vợ chồng vào ngày mồng hai tháng tám âm lịch. Nhà ta không có điều kiện, nên cũng chẳng dám làm lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng nếu như không viên phòng, chàng sẽ nghĩ về ta như thế nào? Gia đình chồng có cảm thấy cưới ta về là thiệt thòi không?

Chàng cười toe toét: "Đẹp lắm..."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2